Yêu Giả Vi Vương

Chương 341: Cưỡng hiếp nữ thần đi



- Giúp hắn? Hắn bây giờ đã biến thành một đống phân chó nát, còn có thể đưa lên tường sao?

Phỉ Di có chút khinh thường nói:

- Đan điền của hắn đã bị phế bỏ. Cho dù mang về gia tộc trị liệu cũng phải trả cái giá rất lớn. Người cũng phế bỏ, tiểu thư còn thấy hắn có dạng anh hùng? Còn có thể cứu vớt sao? Cần gì phải lao lực vì kẻ sắp chết chứ? Lại nói nữa... Cho dù tiểu thư hạ thấp tư thế của mình, hắn có thể để ý tới sao? Đêm qua hắn có thể cự tuyệt lời mời của hai vị hoa khôi Hải Thiên Các, chứng minh người này đã không còn hứng thú với bất kỳ điều gì, dự định hoàn toàn trầm luân!

Thiếu nữ áo vàng không nói gì, con mắt vẫn hết sức trong suốt, rất kiên định nói:

- Ta muốn giúp hắn. Ta nhìn người rất chuẩn. Hắn là một người tốt. Giúp hắn cũng chẳng khác gì báo ân cho ca ca ta. Hơn nữa dáng vẻ hắn như vậy, cho dù cho ca ca ta nhìn thấy, nhất định sẽ thương tâm? Ít nhất... Ta muốn khiến hắn tỉnh táo lại, mới có thể bảo hắn dẫn ta đi tìm ca ca!

Phỉ Di có chút luống cuống. Tuy rằng bọn họ tới đại lục Thần Hồn này có thể giải sầu, nhưng ở lại đây lâu nhất định sẽ không mấy thú vị. Nhìn bộ dạng của thiếu nữ áo vàng như vậy, dường như thảnh thơi muốn đi làm chuyện vất vả không có kết quả tốt này.

Phỉ Di nhíu mày một cái, khuyên nhủ:

- Tiểu thư, còn có nhiều cách báo ân khác. Ví dụ như đưa cho Tiêu Lãng một vài bảo vật, để hắn hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết. Ví dụ như giúp hắn giết người. Ví dụ như giúp hắn hoàn thành một vài tâm nguyện. Những điều này đều rất dễ dàng. Với thân phận như tiểu thư, thực sự không cần...

- Hắn không cần bất kỳ thứ gì. Nếu như hắn cần, cũng sẽ không trầm luân như vậy!

Thiếu nữ áo vàng lắc đầu nói:

- Hắn cần chỉ có một hy vọng, một mục tiêu. Phỉ Di đừng nói nữa. Ta đã quyết định. Ngươi xuống sắp xếp một chút, cho ta một thân phận thích hợp để tới gần hắn, không khiến hắn cảm thấy nghi ngờ!

- Ai...

Phỉ Di nhìn đôi mắt trong veo như nước, thở dài một hơi đầy nặng nề, sau đó lắc người đi ra ngoài. Nhưng nàng lại trở nên lo lắng buồn rầu.

Giờ phút này Tiêu Lãng đang ở trong tình trạng như vậy, lấy thân phận gì mới có thể tới gần hắn? Lấy thân phận gì mới có thể không làm cho hắn nghi ngờ và bài xích đây?

Kết quả khiến Phỉ Di cảm thấy rất bất đắc dĩ. Liên tiếp mấy ngày, với năng lực của nàng lại phát hiện mình hoàn toàn không có cách nào.

Tiêu Lãng ở trong Phong Vũ Các, nửa bước cũng không bước ra, bất kỳ ai cũng không gặp. Thiệp mới tới như hoa tuyết, hắn lại ném toàn bộ vào trong lò lửa. Ngược lại trong Thần Hồn Thành đã không có người nào dám gây sự. Hắn cũng đủ tiền bạc, thật ra còn rất vui mừng.

các cô nương Phong Nguyệt các thật ra rất thích Tiêu Lãng và Thiên Tầm. Các nàng không cần hầu hạ thân thể của những lão già và những kẻ bụng phệ làm cho các nàng buồn nôn. Hơn nữa Tiêu Lãng ra tay hào phóng. Phong Nguyệt các cũng bởi vì Tiêu Lãng tồn tại, danh tiếng chấn động mạnh. Bà chủ và các cô nương đều hết sức hài lòng.

Còn về bài từ Thiên oanh vui mừng của Tiêu Lãng? Cưu vũ tế đã sớm lưu truyền đến Phong Vũ Các. Các cô nương đều rất thích. Ánh mắt các nàng nhìn Tiêu Lãng có phần khác hẳn.

Hắn thường thường gào khóc như ác ma, ở trong mắt các cô nương đã không còn kinh khủng như vậy nữa. Trái lại các nàng cảm thấy hắn cực kỳ đáng thương, giống như một đứa bé bất lực.

Vô số cô nương động lòng trắc ẩn, muốn dùng nội tâm hừng hực và thân thể nóng bỏng của mình, giúp Tiêu Lãng giải trừ ưu sầu trong lòng. Đáng tiếc Tiêu Lãng xưa nay không để ý tới điều đó. Các nàng chỉ có u oán đứng từ phía xa nhìn chăm chú về phía hắn, yên lặng nhìn hắn tiếp tục trầm luân ở trong thế giới nội tâm của mình, không đi ra.

Tiêu Lãng ở trong thế giới vắng lặng của mình, nhưng bên ngoài đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Cầm Tiên, Mị Vũ đồng thời phát thiếp mời, lại không mời được Tiêu Lãng. Điều này khác nào tát một tát vào mặt Hải Thiên Các. Hải Thiên Các được vô số công tử văn hào xem là Thánh địa. Hai vị tiểu thư là tồn tại giống như nữ thần. Tiêu Lãng lại xem thường nữ thần trong lòng bọn họ như vậy, có thể tưởng tượng được phản ứng của những kẻ tự nhận nhà thơ nhã sĩ phong lưu này sẽ thế nào?

Trong Thần Hồn Thành không được động võ. Ở đây chỉ được động văn và nói chuyện. Các loại lời đồn bay đầy trời. Các loại trào phúng trực tiếp, hoặc ngấm ngầm giống như thủy triều vọt tới, đã sắp nhấn chìm Phong Vũ Các. Trình độ văn nhân mặc khách mắng người không giống như những người đàn bà chửi đổng, căn bản là mắng cong, thậm chí mắng quanh co vài đường, mùi vị chua loét, có thể làm cho người ta cảm thấy buồn nôn rất nhiều ngày.

Bà chủ thanh lâu có phần không chịu được, thông qua các cô nương truyền những lời này cho Tiêu Lãng và Thiên Tầm biết, hi vọng hai vị đi Hải Thiên Các một chuyến. Ít nhất cũng phải cho bên kia một chút mặt mũi, hòa giải một chút. 

Tiêu Lãng không phải văn nhân, đương nhiên nghe không hiểu những lời chửi mắng quanh co này, nên không có ý kiến. Tuy nhiên, càng về sau hắn lại phải nghe càng nhiều, thật ra cũng cảm thấy có chút phiền. Bởi vậy hắn bảo bà chủ mở tầng một ra, để đám công tử văn nhân kia đi vào, có mắng gì thì trực tiếp tới trước mặt mà làm.

Bà chủ cảm thấy bất đắc dĩ, không dám làm trái ý kim chủ Tiêu Lãng, đành phải mở cả tầng một ra.

Trong nháy mắt trong Thần Hồn Thành liền trở nên náo nhiệt. Những văn nhân này không có chuyện gì làm, cả ngày thương xuân thu buồn liền ra tay. Các đám từng nhóm từng nhóm tràn vào bên trong Phong Vũ Các, hàng đêm chửi mắng sỉ nhục Tiêu Lãng.

Đại khái ý tứ chỉ có thể là bản thân Tiêu Lãng không hề viết văn, không biết lấy ở đâu ra được một bài thơ, lừa gạt khiến hai vị tiểu thư triệu kiến, sau đó bắt đầu giả vờ làm thánh nhân, giả vờ này nọ.

Thậm chí, có người bắt đầu chửi quanh co, nói nữ tử nơi này làm sao lại kém như vậy. Bất kỳ người nào trong Hải Thiên Các cũng tốt hơn, giỏi hơn gấp mười lần bọn họ. Đám người đó lại bắt đầu công kích Phong Vũ Các.

Tiêu Lãng ở trên tầng hai nghe hết hai ngày hai đêm, cuối cùng xem như đã rõ ràng. Những kẻ có cảm tình với bên Hải Thiên Các kia cảm thấy bất mãn, phái người đến đập phá.

Nhìn đám nữ tử ở tầng hai tỏ vẻ đau khổ, bà chủ u sầu nhíu lông mày, Tiêu Lãng có chút không yên tâm. Đám vương bát đản các ngươi có mắng hắn thì cứ mắng hắn, đừng công kích những người không liên quan chứ. Đám nữ tử thanh lâu này có làm gì sai đâu? Phong Vũ Các này cho mình ở lại thì có gì sai chứ?

Bản thân Tiêu Lãng có hơi say, lập tức mặc kệ tất cả nghiêng đầu về phía Thiên Tầm, vỗ mông đứng lên, hét lớn một tiếng nói:

- Đi, Buông Thả huynh, bản công tử dẫn ngươi đi cưỡng hiếp nữ thần!

Bà chủ vừa nghe hắn nói vậy, thân thể lập tức run lên. Vị đại gia này dường như muốn đi Hải Thiên Các đập phá. Chỉ có điều quay đầu nghĩ lại, giờ phút này Hải Thiên Các để người ta đến đập phá chỗ của mình, nếu như Tiêu Lãng ra mặt hỗ trợ, đầu có thể cứng hơn một chút.

Thật ra nếu có thua cũng không tính là chuyện gì. Nhưng nếu thắng vậy chính kiếm bộn tiền rồi.

Kết quả là bà chủ lập tức sai người ta sắp xếp một đội hình siêu mạnh. Ba chiếc xe ngựa sa hoa chạy ra khỏi Phong Vũ Các, theo nhau chạy tới Hải Thiên.

Tiêu Lãng hóa thân thành công tử Cuồng Dã, tinh thần hưng phấn, anh tuấn bất phàm. Còn có hai nữ tử thanh lâu với nhan sắc thượng đẳng nhất làm nha hoàn, nói rõ ý đồ tới Hải Thiên Các đập sân.

Bản thân Hải Thiên Các thật ra không có ý này. Chỉ có điều các công tử văn nhân ủng hộ Hải Thiên tức giận nên chủ động ra mặt, bọn họ cũng không tiện nói gì.

Nghe nói Tiêu Lãng ra ngoài, đi về phía Hải Thiên Các, phía bên Hải Thiên Các lập tức có hành động. Tối nay, Hải Thiên Các khôngcó nhiều văn hào tới. Trương thúc lập tức sai người ta mời hai vị lại đây, chờ đợi Tiêu Lãng đến, đề phòng thật sự bị đập bãi.

Tiêu Lãng vừa đi vào Hải Thiên Các cũng cảm giác có điều không ổn. Hắn cảm thấy trận thế có phần giống như Hồng Môn Yến?

Khoảng hai hàng bàn vuông đều có người ngồi đầy. Tất cả bọn họ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, giống như hắn đi tới hội văn chương vậy?

Bản thân hắn tới tìm thú vui, ra mặt thay cho Phong Nguyệt các, bởi vậy cũng không thèm để ý.

Tiêu Lãng dẫn theo Thiên Tầm và hai nha đầu tùy tiện đi vào. Khi tới trước một bàn, hắn nhìn chung quanh một chút, nhếch miệng cười nói:

- Hai nha đầu Yêu Nguyệt Liên Tinh ở đâu? Còn không ra chiêu đãi khách?

- A...

Một nhóm người liếc mắt khinh thường. Vị đại gia này quả nhiên đủ cuồng dã. hai vị nữ thần Thần Hồn Thành, ở trong mắt của hắn lại có thể là hai nha đầu sao? Khẩu khí lớn như vậy cũng không sợ bị gió lùa vào làm cứng lưỡi của hắn hay sao? Hắn cho rằng hắn là đại văn hào Tống đại gia sao?

Lập tức một tài tử trẻ tuổi khí thịnh mở miệng:

- Hừ hừ, hai vị tiểu thư Yêu Nguyệt Liên Tinh thân phận thế nào? Con mèo con chó cũng có thể tùy tiện gặp sao?

Câu nói này có chút nặng, hiển nhiên cũng có chút châm chọc.

Tiêu Lãng nghe ra được, lập tức cười dài một tiếng nói:

- Con chó con mèo thực sự gặp không được. Nếu không các ngươi sẽ không chỉ ngồi ở đây, không phải sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.