Yêu Giả Vi Vương

Chương 344: Chiến kỹ Thiên Ma



Sau khi Tiêu Lãng tiến vào không gian hư vô kia, tiếng đàn đột ngột ngừng lại. Huyền khí của Thiên Tầm đang tăng lên cũng ngừng lại. Chỉ có điều thân thể Tiêu Lãng vẫn tự động vận chuyển Thiên Ma Luyện Thể. Thảo Đằng không ngừng chủ động trị liệu cho hắn. Y thức của hắn giống hệt như lần trước khi ở trong lòng đất Huyết Vương Triều, tiến vào trong không gian hư vô kia không ra được.

- Ai, tiểu thư. Tiểu thư tội gì phải làm vậy chứ?

Trong sân nhà bên cạnh, Phỉ Di lại khe khẽ thở dài. Nhìn sắc mặt Mộc Tiểu Yêu có phần trắng bệch ngồi trong sân, nàng nói:

- Vì một nhân vật nhỏ, lại vận dụng Huyễn Linh Cầm? Hơn nữa cho dù để Tiêu Lãng tiến vào Thiên Ma không gian hư vô thì có thể làm được gì? Hắn có khả năng tìm hiểu được chiến kỹ Thiên Ma sau? Lùi lại 10 ngàn bước mà nói, cho dù hắn tập được chiến kỹ Thiên Ma thì có thể làm được gì? Trên thế giới này, người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, có ai có thể vượt qua bảy lần tâm ma? Cuối cùng hắn còn không phải chỉ còn một con đường chết sao? Như vậy có ý nghĩa sao?

Mộc Tiểu Yêu mặc một bộ trang phục nữ tử bình thường màu vàng, đang ngồi lặng lữ giống như một tiên tử không dính khói bụi trần gian, đối mặt với lời nghi ngờ chất vất của Phỉ Di lại không giải thích, chỉ cười nhạt nói:

- Hắn có thể học chiến kỹ Thiên Ma hay không? Cuối cùng có thể vượt qua bao nhiêu lần tâm ma? Có thể sống được bao nhiêu năm? Điều đó có liên quan gì đến ta? Ta chỉ đang giúp ca ca báo ân, cho hắn một hy vọng sống sót. Chỉ thế mà thôi!

Trong khoảng thời gian ngắn Phỉ Di không có lời nào chống đỡ. Nàng đã nhìn thấy tiểu thư lớn lên, cũng biết tính tình tiểu thư cổ quái, thích một mình hành động. Xưa nay tiểu thư làm việc đều theo ý của mình, không thèm để ý ánh mắt người trong thế gian. Cũng có lẽ chính vì tính cách nàng như vậy, mới có thể tạo thành một loại khí chất phiêu dật xuất trần như vậy, mới có thể làm cho vô số công tử tuyệt thế điên cuồng.

Mộc Tiểu Yêu không nhìn ánh mắt phức tạp của Phỉ Di, hờ hững thu hồi một chiếc trường cầm màu xanh nhạt, xoay người trở về phòng.

- Ồ? Huyền khí của ta lại tăng nhanh như vậy sao? Đã đạt tới Chiến Tôn trung giai? Không thể tin nổi!

Sân bên này yên tĩnh, trong sân bên kia lại truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Thiên Tầm.

Thần hồn của Thiên Tầm là Địa Giai. Tốc độ tu luyện của hắn có hơi chậm một chút. Một năm trước hắn đã đột phá cảnh giới Chiến Tôn. Nhưng hắn tu luyện một năm, vẫn không đột phá tới Chiến Tôn trung giai. Giờ phút này mới chỉ một, hai canh giờ, không ngờ huyền khí đột nhiên tăng mạnh, thoáng một chút đã đạt được Chiến Tôn trung giai.

- Hả? Công tử lại đang tu luyện Thiên Ma Luyện Thể sao? Đan điền của công tử đã bị phế, làm sao có thể tu luyện được?

Thiên Tầm cảm khái vài tiếng. Nhìn thấy Tiêu Lãng ngửa mặt nằm trên mặt đất, thân thể bắp thịt run lên một cái, dáng vẻ rõ ràng cho thấy đang tu luyện Thiên Ma Luyện Thể, càng kinh ngạc nghi ngờ hơn.

Chuyện khiến Thiên Tầm khiếp sợ hơn vẫn ở phía sau. Tiêu Lãng lại không ngừng tu luyện Thiên Ma Luyện Thể. Mà Thảo Đằng cức cách một canh giờ sẽ chủ động phát ra một luồng ánh sáng màu xanh lục, bao vây xung quanh hắn.

Nửa ngày, một ngày, hai ngày!

Đến ngày thứ ba Tiêu Lãng vẫn chưa tỉnh lại. Lần này lại khiến Thiên Tầm cảm thấy lo lắng. Chỉ có điều hắn gọi Tiêu Lãng thế nào cũng không tỉnh. Hắn không có cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi chờ Tiêu Lãng tự động tỉnh lại.

Còn có một chuyện kỳ quái khác. Thân phận Tiêu Lãng rõ ràng đã bị lộ. Nhà này mấy ngày nay lại không có người nào đến thăm, cũng không có một sát thủ thích khách tìm tới cửa.

Điều này không bình thường. Điều này rất tà môn.

Chỉ có điều giờ phút này Tiêu Lãng ở trong tình trạng như vậy, Thiên Tầm không dám ra ngoài tra xét, chỉ có thể ở trong sân, bảo vệ Tiêu Lãng, chờ đợi hắn tỉnh táo lại.

Mà mỗi khi vào thời điểm sáng sớm và hoàng hôn, trong sân nhà bên cạnh, tiếng đàn tuyệt vời kia sẽ lại vang lên, khiến Thiên Tầm như mê như say. Chỉ có điều Thiên Tầm cũng không dám khiến mình hoàn toàn chìm đắm vào trong đó. Hắn rất sợ mình lại đột nhiên bắt đầu tu luyện, không có thời gian chăm sóc để ý tới Tiêu Lãng.

Trên thực tế, chuyện trong nhà này, không chỉ có một mình Thiên Tầm cảm giác tà môn, toàn bộ Thần Hồn Thành đều cảm giác tà môn.

Gần đây dưới sự đồng ý ngầm của mấy người trong Thần Hồn Thành, có bao nhiêu thích khách ngấm ngầm đi vào? Chút chuyện như vậy, các gia tộc siêu cấp trong thành đều biết được rõ ràng.

Vô số tổ chức sát thủ trong thế giới ngầm đều phái thích khách ra. Vân Tử Sam và Huyết Vương Triều âm thầm tuyên bố treo giải thưởng, chuẩn bị ám sát Tiêu Lãng. Thậm chí bên trong Vân gia và Huyết Tông đều lén lút phái ra mấy tử sĩ Chiến Vương đỉnh phong, tới Thần Hồn Thành. 

Ở trong mắt mọi người, Tiêu Lãng chắc chắn phải chết. Bởi vì bản thân hắn là phế nhân. Thực lực Thiên Tầm chỉ có cảnh giới Chiến Tôn. Đám người Tiêu Phù Đồ đã đi. Tiêu Lãng ở trong ba đại vương triều không người tiếp đón. Cho dù có mấy gia tộc trong Chiến Vương Triều có quan hệ không tệ với Tiêu Lãng, nhưng giờ phút này bọn họ dám mạo hiểm trước sự tức giận của Vân gia lặng lẽ ra tay bảo vệ Tiêu Lãng sao?

Cho nên người Thần Hồn Thành cho rằng Tiêu Lãng chắc chắn phải chết. Cho nên tuy rằng Tiêu Lãng trong một đêm làm mấy chục bài thơ, khiến văn đàn phải kinh hãi nhưng không có người nào dám đi thăm viếng hắn. Bởi vì một người chết, không có gì tốt để viếng thăm.

Kết quả, chuyện kỳ quái xuất hiện.

Đã mười ngày qua, Tiêu Lãng vẫn may mắn sống sót. Mà vô số thích khách lại giống như con thiêu thân, chỉ cần tới gần trong sân nhà Tiêu Lãng sẽ đột ngột biến mất.

Ngay đêm qua, sau khi một tên thích khách có tiếng trong giới sát thủ biến mất, rốt cuộc đã khiến cường giả và các nhân vật lớn trong thành đều phải kinh hãi. 

Bởi vì thực lực sát thủ này chung quy đã đạt đến Chiến Hoàng trung giai. Chiến Hoàng trung giai bị giết không tính là chuyện lớn. Vấn đề là một Chiến Hoàng trung giai, còn là cường giả tinh thông ám sát lại chết không một tiếng động. Điều này vẫn quá kinh khủng.

Đêm qua cường giả trong thành, bao gồm phó thành chủ Già Khôn cũng không cảm giác được một chút chấn động chiến đấu nào.

- Xác định?

Tại tầng cao nhất Thần Hồn các, trong tay Già Khôn đang nghịch một chiếc nhẫn ngọc tuyệt đẹp, hững hờ nhìn về phía một tên Thần Sư hỏi. Tên Thần Sư kia cả người bao phủ bên trong áo bào đen, lập tức cung kính đáp lại:

- Đại nhân, tổ chức Đoạn Nhận vừa mới nói, kim bài sợi tơ liên kết với linh hồn thích khách Long Mã của bọn họ đã vỡ...

Chân mày Già Khôn cau lại, lộ ra một sự kinh ngạc, lẩm bẩm nói:

- Ồ? Thiếu phụ họ phỉ kia thật sự mạnh như vậy sao? Nàng lại có thể ở ngay dưới mắt ta, giết chết một tên Chiến Hoàng không một tiếng động như vậy sao?

Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu đột ngột xuất hiện ở trong thành. Hơn nữa thiếu phụ xinh đẹp Mộc Phỉ này, cho dù cái người mù đều có thể nhìn ra được nàng không tầm thường.

Thần Hồn Thành là địa bàn của Thần Hồn các. Bất kỳ động tĩnh nào ở trong thành đều không thể gạt được Già Khôn. Cho nên Già Khôn có thể đoán được chuyện như vậy, cũng chẳng có gì lạ.

Thần sư thấy Già Khôn trầm ngâm không nói gì, hắn nhỏ giọng xin chỉ thị:

- Đại nhân? Nếu không để người của chúng ta tién vào thử xem?

- Không được!

Già Khôn quả quyết cự tuyệt nói:

- Trước khi đại nhân trở về, không thể vọng động. Thiếu phụ Mộc Phỉ này lại nắm giữ khả năng thần thông như thế, còn xuất hiện quỷ dị như vậy, hẳn là từ bên kia biển Thần Hồn. Một khi xử lý không tốt, sẽ xảy ra chuyện lớn. Truyền lời ta nói ra ngoài, bảo tất cả mọi người không được có hành động nào khác lạ. Trước khi đại nhân trở về, ta không hy vọng trong thành còn có người nào gây sự. Ai dám lại làm loạn, giết chết không cần luận tội!

Lời Già Khôn nói vừa được truyền ra ngoài, trong thành liền yên tĩnh lại một chút. Những thích khách ẩn nấp tiến vào cũng không dám có hành động gì khác thường.

Theo một ý nghĩa nào đó, Già Khôn có thể đại biểu thành chủ Thần Hồn Thành. Mà lời thành chủ Thần Hồn Thành nói, ngay cả Vân Phi Dương cũng không dám chống lại. Vậy còn ai dám làm càn?

Sau nửa tháng, cuối cùng dưới ánh mắt vui mừng của Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã tỉnh lại. Điều khiến Thiên Tầm càng vui mừng như điên hơn chính là, sau khi Tiêu Lãng mở mắt ra, trong con mắt lại xuất hiện một chút thần thái. Đó là thần thái phấn khởi đã lâu không thấy.

- Chiến kỹ Thiên Ma? Trong không gian hư vô kia thậm chí có một bộ tâm pháp Thiên Ma Luyện Thể sao? Phối hợp với Thiên Ma Luyện Thể, lại biến thành chiến kỹ Thiên Ma sao?

Tiêu Lãng không để ý đến Thiên Tầm, dường như vẫn chìm đắm ở trong không gian hư vô, bản thân giống như người thần kinh thì thào tự nói:

- Trên chiến kỹ Thiên Ma này nói, chỉ dựa vào sức lực có thể đạt được thực lực cường đại hủy thiên diệt địa? Chuyện này... làm sao có khả năng? Bên trong đất trời thật có thần thông bá đạo như vậy sao? Đây chẳng lẽ là kỹ năng chiến đấu của Cổ Thần? Đáng tiếc ta ở bên trong lâu như vậy, lại chỉ cảm ngộ được ba câu tâm pháp...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.