Yêu Giả Vi Vương

Chương 345: Không gian hư vô truyền đạo



Tuy rằng nhận được ba câu tâm pháp, nhưng Tiêu Lãng dường như không chút để ý. Bởi vì hắn không xác định có thể còn tiến vào trong không gian hư vô kia nữa, tiếp tục tìm hiểu tâm pháp Thiên Ma nữa hay không.

Trái lại hắn cảm thấy có chút hứng thú đối với hai vị nữ tử ỏ nhà bên cạnh. Nói chính xác hơn, hắn cảm thấy có hứng thú đối với thiếu nữ áo vàng tên là Mộc Tiểu Yêu kia.

Hắn có một loại cảm giác rất kỳ quái. Không cần dùng mắt để xem, trong đầu hắn có thể chủ động hiện lên hình ảnh một thiếu nữ áo vàng ở trong sân đánh đàn.

Loại hình ảnh này rất đẹp, thật khiến lòng người ấm áp, làm cho người ta đột nhiên cảm thấy thoải mái. Hình ảnh này có thể làm cho buồn bực, rối loạn trong lòng hắn lắng xuống.

Hơn nữa trong tiếng đàn dường như chứa đựng một loại lực lượng thần kỳ nào đó, có thể khiến sâu trong tâm linh của hắn nảy sinh một loại ý chí tiến lên ngày càng mạnh mẽ.

Đây là lực lượng thần kỳ kiểu gì vậy? Thiếu nữ này lại âm thầm trợ giúp mình sao? Còn có những thích khách đột nhiên biến mất nữa. Tất cả những điều hết sức quỷ dị như vậy khiến Tiêu Lãng vốn không quan tâm không thèm để ý tới tất cả mọi chuyện, định trầm luân chợt nổi lên một chút hiếu kỳ. Mà lòng hiếu kỳ này giống như một mầm xanh mọc lên từ trong băng tuyết, khiến trong lòng hắn đang cô đơn, mơ hồ có chút dấu hiệu sống lại, cũng khiến trong mắt hắn có chút thần thái.

Sau khi Tiêu Lãng tỉnh lại, hắn không tiếp tục uống rượu cũng không nói bất kỳ lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi ở trong sân, chờ đợi tiếng đàn lại vang lên. Hắn muốn nghiệm chứng suy đoán nào đó ở trong lòng.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, tiếng đàn lại đúng giờ vang lên.

Tiêu Lãng nhắm hai mắt lại, tâm thần bay theo tiếng đàn. Cũng không lâu lắm, ý thức của hắn lại đi tới không gian hư vô tối tăm kia. Tinh thần của hắn nhất thời chấn động.

Hắn xác định một việc. Nếu như nói lần đầu tiên khi hắn ở trong lòng đất Huyết Vương Triều tiến vào không gian hư vô này là sự trùng hợp, như vậy lần thứ hai tuyệt đối là do thiếu nữ áo vàng này cố ý dùng tiếng đàn đưa mình đi vào. Hiện tại chính là lần thứ ba hắn tiến vào không gian hư vô này. Điều này không phải là sự trùng hợp nữa.

Trong không gian hư vô, cái gì cũng vô dụng. Chỉ thấy một màu đen như mực. Nhưng ở lâu bên trong, sẽ chủ động hiện lên mấy chục câu chữ. Những câu chữ này trúc trắc khó hiểu. Lần trước Tiêu Lãng ở lại bên trong suốt mười ngày, mới biết đại khái đây là tâm pháp phối hợp với Thiên Ma Luyện Thể. Hơn nữa hắn chỉ cảm ngộ được ba câu.

Lần này hắn không cảm thấy bất ngờ. Trong ý thức của hắn chủ động hiện lên từng dãy văn tự trúc trắc khó hiểu. Tiêu Lãng không cân nhắc những vấn đề này. Trái lại hắn càng cảm thấy nghi ngờ, vì sao thiếu nữ áo vàng kia lại muốn dùng tiếng đàn thần kỳ đưa ý thức của mìnhvào trong không gian hư vô này? Nàng làm vậy là vô ý? Hay là cố ý?

Nếu như cố ý, nàng muốn mình học tập chiến kỹ Thiên Ma này sao? Vì sao nàng phải làm như vậy? Tiêu Lãng nghĩ mãi không ra. Chỉ có điều hắn hồi tưởng lại cặp mắt của nàng, trong lòng đột nhiên có cảm giác, nữ tử này sẽ không hại mình. Nữ tử có đôi mắt trong sáng như vậy sẽ hại người sao?

Bất kể như thế nào, nếu có thể lại tiến vào trong không gian hư vô này, Tiêu Lãng quyết định trước hết cứ tìm hiểu tâm pháp Thiên Ma này, sau đó mới nói sau. Mặc kệ chiến kỹ Thiên Ma này có thể có uy lực khủng bố hay không, chí ít hắn cảm thấy không nên để uổng phí lòng tốt của thiếu nữ áo vàng tên là Mộc Tiểu Yêu kia.

Hắn bắt đầu dụng tâm cố gắng tìm hiểu những câu văn trúc trắc khó hiểu này. Hắn quên thời gian, quên không gian, quên tất cả, chỉ vì tìm hiểu tâm pháp đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện này.

Thân thể Tiêu Lãng tự động vận chuyển Thiên Ma Luyện Thể, với sự trợ giúp tu luyện của Thảo Đằng. Thật ra tốc độ hắn tu luyện Thiên Ma Luyện Thể cực nhanh. Thân thể không ngừng trở nên cường đại. Nếu như tu luyện lâu dài, thân thể hắn đúng là vẫn cứng rắn hơn so với huyền khí.

Sau khi ý thức Tiêu Lãng tiến vào bên trong không gian hư vô, tiếng đàn tự động ngừng lại. Mộc Tiểu Yêu thu hồi cây đàn cổ màu xanh nhạt, trở về trong gian phòng của mình.

Trong khi đó, Phỉ Di lại xuất quỷ nhập thần, xuất hiện ở trong sân. Nàng đi ra ngoài phố lớn, biến mất ở trong biển người mênh mông. Cũng không ai biết nàng đi ra ngoài làm gì.

Trong Thần Hồn Thành, bởi vì Già Khôn âm thầm truyền lời, thái độ của các đại gia tộc đối với Tiêu Lãng lập tức thay đổi. 

Thần Hồn các thống trị Thần Hồn Thành. Giờ phút này người thống trị lên tiếng muốn trong thành yên tĩnh một chút, rất nhiều người lầm tưởng Già Khôn nổi lòng yêu mến nhân tài, muốn bảo vệ Tiêu Lãng.

Bắt đầu có người thật lòng yêu, dùng thiếp bái phỏng đưa tới Tiêu Lãng. Đương nhiên cũng có người thăm dò phản ứng của Thần Hồn các. Thiếp bái phỏng được đưa đến phủ đệ của Tiêu Lãng, Thiên Tầm khách khí đón nhận. Nhưng bởi Tiêu Lãng đang tu luyện Thiên Ma Luyện Thể, nên hắn uyển chuyển cự tuyệt.

Mấy tấm thiếp bái phỏng được đưa ra, Thần Hồn các hoàn toàn không có phản ứng, Già Khôn không có nửa câu nói truyền xuống. Sau đó buổi tối ngày thứ hai, Thần Hồn Thành đột nhiên xuất động ba Thần Sư cường đại, đánh chết mấy tên tử sĩ đi ám sát Tiêu Lãng, hoàn toàn chấn động Thần Hồn Thành.

Già Khôn chỉ kiêng kỵ lai lịch bí ẩn của Mộc Phỉ, không hy vọng trước khi thành chủ Thần Hồn Thành trở về lại gây ra chuyện lớn gì, kết quả lại bị mọi người lầm tưởng Già Khôn thật sự âm thầm bảo vệ Tiêu Lãng.

Hướng gió nhất thời thay đổi. Vô số thiếp bái phỏng giống như hoa tuyết tràn vào trong sân nhà Tiêu Lãng. Nhưng đáng tiếc sau năm ngày, sau khi ý thức của Tiêu Lãng từ trong không gian hư vô đi ra, trực tiếp ném toàn bộ vào trong bếp lò, khiến Thiên Tầm giống như bảo vệ nhà, từ chối không tiếp khách.

Nếu hiện tại mình và Thiên Tầm còn sống, điều kia nói rõ khẳng định có người đang âm thầm bảo vệ mình, Tiêu Lãng đơn giản chẳng muốn đi quản bất kỳ chuyện gì, chuyên tâm suy nghĩ về tâm pháp Thiên Ma.

Sau khi ý thức của hắn bước ra, tiếng đàn lại vang lên. Tiêu Lãng lại tiến vào không gian hư vô. Sau bốn ngày, hắn tỉnh lại lần nữa. Chờ tới lúc hoàng hôn tiếng đàn lại vang lên, hắn lại một lần tiến vào không gian hư vô.

Tiêu Lãng dường như bỏ hết thời gian trong không gian hư vô để tìm hiểu mấy chục câu cổ văn trúc trắc khó hiểu này, một lòng tĩnh tâm tìm hiểu tâm pháp Thiên Ma. Những chuyện còn lại hắn hoàn toàn mặc kệ, trời sập xuống cũng tính sau.

Tâm pháp Thiên Ma có ba mươi ba câu. Mỗi lần Tiêu Lãng chỉ có thể tìm hiểu được ba câu. Sau khi tìm hiểu được ba câu, ý thức sẽ tự động trở lại bên trong thân thể, rời khỏi không gian hư vô.

Lần đầu tiên tìm hiểu, Tiêu Lãng tốn mười ngày. Lần thứ hai năm ngày, lần thứ ba bốn ngày. Càng về sau, thời gian Tiêu Lãng tìm hiểu càng nhanh hơn. Sau khi đến lần thứ tám, Tiêu Lãng chỉ tiến vào trong không gian hư vô nửa ngày đã đi ra.

Nhưng điều này lại khiến Phỉ Di ở trong sân nhà bên cạnh cảm thấy chấn động, thân thể run rẩy. Ngay cả thiếu nữ áo vàng Mộc Tiểu Yêu đều lộ vẻ kinh ngạc.

- Tiểu tử này cũng thật kỳ quái. Sáng sớm mới tiến vào không gian hư vô, hiện tại đã đi ra rồi sao? Người khác càng về sau càng khó chứ? Tại sao hắn lại càng ngày càng nhanh vậy? Đây căn bản là không đạo lý. Tiểu thư nói xem hắn thật sự ngộ ra hay là giả ngộ ra?

Phỉ Di không biết lấy ra ở đâu một con mèo nhỏ toàn thân trắng như tuyết. Giờ phút này nàng đang ôm ở trong ngực, vừa vuốt ve bộ lông của con mèo nhỏ, vừa tỏ ra kỳ quái nhìn Mộc Tiểu Yêu hỏi.

- Hắn thật sự cảm ngộ được!

Mộc Tiểu Yêu đứng lặng ở trong vườn hoa hậu viện. Chiế váy màu vàng và những đóa hoa trong vườn dường như đan xen vào nhau. Vóc người của nàng thật sự tuyệt mỹ. Nhưng đáng tiếc khuôn mặt lại quá mức bình thường. Bằng không giờ phút này nàng tuyệt đối chính là tiên tử có thể so sánh với hoa. Đôi mắt của nàng xoay chuyển một vòng, thản nhiên mở miệng nói:

- Loại không gian hư vô truyền đạo này, Phỉ Di từng thấy võ giả nào chưa cảm ngộ lại có thể đi ra được không?

- Đúng vậy. Đây chính là không gian hư vô truyền đạo!

Phỉ Di khe khẽ thở dài, có chút tiếc nuối nhìn về phía sân nhà Tiêu Lãng, cảm khái nói: 

- Nói như vậy, Tiêu Lãng này chính là một tài năng nghịch thiên? Đáng tiếc hắn đã tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, đời này nhất định không có thành tựu lớn. Nhiều nhất sống không quá bảy lần tâm ma. Bằng không thật ra có thể đưa về gia tộc, giúp hắn trị liệu đan điền đào tạo lại một phen!

- Vị trí hiện tại của ca, Phỉ Di đã điều tra được chưa?

Mộc Tiểu Yêu quay đầu lại hỏi một chuyện khác. Sau khi nhận được lời khẳng định của Phỉ Di, mắt nàng lóe sáng, đưa ra một quyết định:

- Chờ Tiêu Lãng tiến vào không gian hư vô ba lần nữa, hoàn toàn cảm ngộ được tâm pháp Thiên Ma, chúng ta sẽ đi tìm ca chứ? Ta dùng Huyễn Linh Cầm giúp hắn nhận được tâm pháp Thiên Ma, cũng đủ để đền bù ân tình hắn chiếu cố cho ca. Chúng ta nên dẫn ca ca về gia tộc thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.