Yêu Giả Vi Vương

Chương 454: Sau Này Không Gặp Lại Nữa



Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, bất ngờ rất nhanh đã xảy ra. Trong lăng mộ cường giả như vậy, làm sao có thể không có cấm chế?

Sau khi Thập Tam trưởng lão dẫn theo hơn mười cường giả Nhân Hoàng thông qua thông đạo do Tiêu Lãng đào được tiến vào trong lăng mộ, trong nháy mắt cấm chế bên trong đã bị động.

Một ánh sáng bắn lên trời. Ba người Tiêu Lãng có thể nhìn thấy hào quang bảy màu từ trong thông đạo kia bắn ra xung quanh.

Mà thời điểm hào quang sáng lên, toàn bộ khu vực xung quanh lay động dữ đội, trời rung, đất chuyển, cảm giác giống như xảy ra địa chấn cấp mười.

- Xì xì!

Con đằng xà gần trăm vạn năm kia cũng bị đánh thức. Cái đầu tam giác cực lớn của nó ngẩng lên. một đôi mắt lạnh lẽo giống như hổ phách đột nhiên mở ra. Đầu tiên, ánh mắt của nó tập trung vào ba người Tiêu Lãng.

Vèo!

Trong nháy mắt trong tay Thập Bát trưởng lão phóng ra hồn lực. Một uy áp cực lớn được thả ra, bắn mạnh về phía đằng xà, đồng thời quát lớn:

- Phá Hài, trốn đi!

Công tử Phá Hài còn chưa trốn, Tiêu Lãng đã chạy trốn!

Trong nháy mắt khi hào quang sáng lên, Tiêu Lãng đã khống chế Tu Di Giới lấy ra chiến xa Thiên Cơ. Thân thể hắn bắn mạnh lên, chiến xa hóa thành một lưu quang phóng ra ngoài.

Chiến xa Thiên Cơ tốc độ nhanh tới mức nào? Chỉ mấy lần chớp mắt đã chạy ra khỏi thông đạo, phóng lên trên mặt hồ. Khi Tiêu Lãng nhìn thấy quang cảnh phía trên mặt hồ, trong lòng càng kinh hãi không gì sánh kịp.

Từng đợt hào quang bảy màu từ dưới mặt hồ nước bay lên trời cao, đủ chiếu sáng vạn dặm không trung gần đó. Những đám mây trong bầu trời cũng bị chiếu ra bảy màu sặc sỡ, cực kỳ đẹp mắt.

Một khí tức khổng lồ bao phủ khu vực trăm vạn dặm gần đó. Toàn bộ mặt hồ và dãy núi gần đó đều dao động kịch liệt, giống như khu vực phụ cận đều muốn sụp đổ.

- Thanh Minh, tới!

Xuất hiện hiện tượng khác thường như vậy, nhất định là có chuyện lớn. Các cường giả tuyệt thế gần đó cũng sẽ bị kinh động. Tiêu Lãng không dám dừng lại dù chỉ một chút, bằng không đợi lát nữa muốn chạy trốn sợ là trốn không thoát!

Thanh Minh ở ngay bên cạnh hồ, giờ phút này sợ đến mức chân cũng mềm nhũn. Khi nhìn thấy một lưu quang từ dưới mặt hồ phá nước đến, hắn vội vàng mừng như điên mang theo Tiểu Bạch nhảy lên.

- Thanh Minh truyền huyền khí vào, nhanh!

Mắt Tiêu Lãng đầy lạnh lẽo, gầm thét một tiếng. Tuy rằng chiến xa được hắn truyền vào không ít huyền lực, nhưng giờ phút này cục diện nguy hiểm như vậy, vẫn nên truyền vào một chút huyền khí thì tốt hơn một chút.

Vèo!

Vào thời khắc này, một bóng người vọt ra khỏi mặt hồ nước. Tốc độ của người này cực kỳ nhanh. Trên người hắn còn có hồn lực màu vàng nhạt vờn quanh?

Ánh mắt Tiêu Lãng quét qua, vô cùng kinh ngạc. Không ngờ công tử Phá Hài cũng trốn ra được. Hơn nữa thực lực của hắn lại đạt tới Nhân Hoàng cảnh? Hắn che giấu thực lực, hay đã nuốt vào đan dược tăng thêm thực lực?

Ầm!

Hồ nước phía xa đột nhiên cuộn sóng. Một cái đuôi rắn cực lớn phá mặt nước, mang theo cột nước dâng cao vạn trượng mạnh mẽ quật về phía sau công tử Phá Hài. Ánh mắt Công tử Phá Hài nhất thời trở nên kinh sợ, quát to:

- Tiêu Lãng cứu ta!

Hồn lực xung quanh thân thể công tử Phá Hài mỏng manh, thực lực nhiều nhất cũng chỉ là Nhân Hoàng nhất trọng. Dưới công kích của hung thú gần trăm vạn năm hung thú công kích hạ, chắc chắn phải chết.

Vào thời điểm đó, Tiêu Lãng bắt đầu do dự. Cuối cùng hắn mềm lòng, không đành lòng trơ mắt nhìn công tử Phá Hài này chết đi. Dù sao vừa nãy người này đối với hắn coi như không tệ.

Vèo!

Chiến xa Thiên Cơ vốn đã bay về phía xa, lại bị Tiêu Lãng khống chế cưỡng ép đi một vòng bay về phía công tử Phá Hài.

- Xì xì!

Còn chưa tới gần công tử Phá Hài, Thảo Đằng đã gào thét lao ra, nhanh chóng cuốn lấy hắn. Sau đó chiến xa Thiên Cơ nhanh chóng bay vòng quanh.

Ầm!

Cái đuôi rắn cực lớn kia vừa vặn đập xuống phía sau công tử Phá Hài, liên tục đập xuống mặt hồ và bùn đất bên trên hồ. Nhất thời toàn bộ mặt đất lại chấn động. Hồ nước không ngừng cuồn cuộn. Bên hồ bị đập nát tạo thành một hố sâu rộng mấy trăm mét, không nhìn thấy đáy.

Mà cái đuôi đằng xà lóe lên một cái rồi biến mất ở trong hồ. Dãy núi xung quanh càng chấn động lợi hại hơn.

- Công tử Phá Hài, bảo trọng! Sau này không gặp lại nữa!

Tiêu Lãng khống chế Thảo Đằng đặt công tử Phá Hài vào bên hồ. Chiến xa Thiên Cơ vẽ thành một đường vòng bắn nhanh về phía xa.

Trên mặt công tử Phá Hài đầy phức tạp nhìn Tiêu Lãng một chút, sau đó cắn răng chạy như điên về phía xa. Hắn biết mặt đất gần đó nhất định sẽ sụp đổ. Khẳng định mấy tên Thiên Đế gần Phá Thiên Phủ sẽ bị kinh động. Hắn nhất định phải trở lại bẩm báo phụ thân hắn trước.

Ầm ầm ầm!

Chiến xa Thiên Cơ đã bay ra ngoài mấy trăm vạn mét. Bên tai Tiêu Lãng vẫn còn nghe thấy tiếng động cực lớn từ phía sau vọng tới.

Tiêu Lãng không biết trong lăng mộ kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết nơi dó rất nguy hiểm, trốn càng nhanh càng tốt.

Vèo!

Bay một lát, Tiêu Lãng lại bị một tiếng xé gió phía trước làm kinh động. Hắn và Thanh Minh nhìn lướt qua. Hai người nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.

Một con đường bảy màu trong không trung từ phía chân trời kéo dài đến. Con đường bảy màu trong không trung này rộng khoảng mấy ngàn mét. Con đường bảy màu kéo dài rất nhanh, chớp mắt đã đến trên đỉnh đầu hai người, lao nhanh về phía hồ nước.

Bên trên con đường bảy màu, một chiếc chiến xa trắng như tuyết chạy nhanh đến. Phía trước có mười sáu con Thiên Mã tuyệt đẹp kéo. Trên xe ngựa một quý phụ xinh đẹp mặc váy trắng như tuyết, đầu đội phượng quan lóe lên.

Quý phụ kia không lộ ra khí tức cường đại, thân thể cũng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt thản nhiên nhìn Tiêu Lãng một chút, lại làm cho linh hồn Tiêu Lãng cũng phải run rẩy.

Cường giả Thiên Đế!

Tiêu Lãng không cần đoán cũng biết, đây tuyệt đối là cường giả Thiên Đế. Có thể có khí thế như thế, thủ đoạn như vậy, chỉ có bá chủ Thiên Châu.

Trong lòng Tiêu Lãng cũng dâng trào sự xúc động. Làm người có thể làm được như vậy là đủ. Tạo thành con đường cũng như danh vọng như vậy, thật sự trâu bò. Nếu như người này ra tay, sợ thật sự có thể một quyền đánh nổ nửa đại lục Thần Hồn.

Tiêu Lãng không dám bay trên không trung nữa. Bên kia có động tĩnh lớn như vậy sợ rằng sẽ khiến cho vô số cường giả vây lại xem. Tiêu Lãng vội vàng khống chế chiến xa bay xuống mặt đất, sau đó thu hồi chiến xa. Thảo Đằng được phóng thích ra, mang theo Thanh Minh xuyên qua bùn đất phía dưới.

Ầm ầm ầm!

Mặt đất bên kia vẫn đang chấn động. Tiêu Lãng cách xa ở ngoài trăm vạn mét vẫn có thể cảm nhận được mặt đất run rẩy. Hắn che đầu một đường chạy như điên về phía trước.

Liên tục chạy mười ngày mười đêm, Tiêu Lãng mới ngừng lại. Hắn cũng không biết mình đã chạy được bao xa. Tính toán hẳn đã đến được khu vực an toàn, lúc này hai người mới từ dưới đất chui lên.

Địa điểm hai người xuất hiện là trong một nơi hoang dã. Thật ra không rừng rậm lớn, sẽ không xuất hiện hung thú cường đại. Tiêu Lãng và Thanh Minh bàn bạc một hồi, quyết định tiếp tục chạy về phía nam.

Sau nửa canh giờ, hai người tìm được một quan đạo. Trên quan đạo cũng có người đang lao nhanh giống như bọn họ. Cũng có những võ giả cưỡi các loại linh thú với hình thù kỳ quái. Còn có con cháu đại gia tộc ngồi trên những xe ngựa xa hoa.

Hai người không dám nói chuyện với người khác, một đường theo quan đạo chạy về phía nam. Sau bốn canh giờ nữa, bọn họ đến một toà tiểu thành.

Cho dù là tiểu thành cũng lớn đến mức vô biên vô hạn. Ít nhất so với Thần Hồn Thành cũng lớn hơn gấp mười lần. Muốn vào thành cũng phải giao ra huyễn thạch. Một người phải mất một vạn huyễn thạch!

Hai người tìm một khách sạn, chuẩn bị thuê một gian phòng tìm hiểu tin tức một chút. Kết quả bọn họ phát hiện giá hàng ở Thiên Châu đắt hơn so với biển Thần Hồn. Tùy tiện thuê một gian phòng đã mất một vạn huyễn thạch!

Trên người Tiêu Lãng cũng không có nhiều huyễn thạch. Thêm cả của Thanh Minh vào cũng chỉ có hơn trăm vạn. Tuy nhiên đối với huyễn thạch Tiêu Lãng cũng không để ý. Hắn cho rằng mình dựa vào Liệt Thần Thủ, thực lực dù sao cũng có thể đạt được Chư Vương tứ, ngũ trọng chứ? Thực lực như vậy kiếm chút huyễn thạch không phải rất dễ dàng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.