Yêu Giả Vi Vương

Chương 467: Đừng Từ Bỏ Trị Liệu



- Chiến xa Thiên Cơ, dừng lại!

Trong nháy mắt khi vừa mới phát hiện ra chiến xa của đối phương, bởi vừa mới vào đến lối vào hẻm núi, Tiêu Lãng không có cách nào quẹo đi sang phía khác. Hắn chỉ có thể khống chế chiến xa Thiên Cơ dừng lại ở trong không trung. Hắn cho rằng đối phương cũng sẽ dừng lại. Nhưng không ngờ chiến xa của đối phương vẫn trực tiếp lao tới, đập bay chiến xa của hắn ra ngoài mấy ngàn mét.

Ban đầu Tiêu Lãng và Thanh Minh còn tưởng rằng có cường giả công kích, đang chuẩn bị chiến đấu hoặc là chạy trốn. Chờ tới khi hai người nhìn rõ ràng bên trong chiến xa là một tiểu cô nương, thái độ thù địch liền biến mất.

Tiểu cô nương này có dung nhan rất đáng yêu. Trên người mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, trên đầu lại có hai cái sừng nhỏ màu trắng bạc, cũng không biết là chủng tộc gì. Tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy đã có thuyền Thiên Cơ, không cần phải nói cũng biết là tiểu công chúa của một đại gia tộc Thiên Châu.

Tuy rằng gần đó không có cường giả bảo vệ, nhưng loại thiên chi kiêu nữ như vậy Tiêu Lãng cũng không dám đắc tội. Sau khi nhìn thoáng qua, hắn lập tức chuẩn bị khống chế chiến xa bay đi xa.

Thật không ngờ, tiểu cô nương kia lại khống chế chiến xa ngăn chặn đường đi của hắn, còn đột ngột mở miệng:

- Chờ một chút!

Tiêu Lãng và Thanh Minh liếc mắt nhìn nhau, cho rằng tiểu công chúa muốn gây sự, không khỏi có chút đau đầu. Tiêu Lãng chỉ có thể trầm giọng nói:

- Vị tiểu thư này muốn như thế nào?

- Đại ca ca!

Ai biết, tiểu cô nương kia lại cất tiếng nói ngọt ngào gọi một tiếng vô cùng thân thiết, khiến Tiêu Lãng có chút cảm giác được sủng thì kinh. Đôi mắt to của tiểu cô nương kia lóe lên, xem ra vô cùng đáng thương nói:

- Vừa nãy là do còn nhỏ không thấy đường, đụng phải thuyền Thiên Cơ của đại ca ca. Ta đền bù cho ca ca!

- Không cần, không cần!

Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười. Trong lòng hắn thầm than, tiểu thư từ trong đại gia tộc ra đúng là không giống với người thường, có tri thức hiểu lễ nghĩa. So với tiểu thư, công tử đại gia tộc ở đại lục Thần Hồn đúng là khác nhau một trời một vực. Thanh Minh cũng nở nụ cười. Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, thật sự có thể khiến cho nam tử mềm lòng.

- Đại ca ca! Ta rất ngốc, không thế nào nói hết!

Tiểu cô nương tiếp tục mở miệng nói, xem ra rất khách khí, khiến Tiêu Lãng cũng thấy ngại. Hắn đang chuẩn bị nói vài lời, chợt tiểu cô nương kia lại đột nhiên trở mặt, há mồm thè cái lưỡi hồng, làm mặt quái. Không chờ Tiêu Lãng mở miệng, nàng lập tức nói:

- Nếu như ta có chỗ nào đắc tội đại ca ca, mẹ ngươi... đến đánh ta đi!

Sắc mặt Tiêu Lãng và Thanh Minh đang đang tươi cười đột nhiên cứng lại. Hai người đều có cảm giác bị lật lừa. Tiểu cô nương phía trước lại làm mặt quái, khống chế thuyền Thiên Cơ đi vòng một cong, hóa thành một lưu quang bay về phía xa. Tốc độ còn nhanh gấp đôi so với thuyền Thiên Cơ của Tiêu Lãng...

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều xấu hổ sờ sờ mũi, nhìn nhau.

Vừa nãy hai người còn cảm thấy tiểu cô nương này hiểu chuyện như vậy, biết điều khả ái như vậy. Thật không nghĩ tới thoáng một cái nàng đã trở mặt, từ một tiểu cô nương ngoan ngoãn biến thành một tiểu ác ma, cuối cùng còn mở miệng nói những lời thô bạo. Biểu tình kia muốn đáng khinh chừng nào có chừng đó. Cường đại tương phản như vậy, đổi lại là bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy bị lừa.

Cười khổ một tiếng, Tiêu Lãng khống chế chiến xa tiếp tục tiến lên. Dựa vào địa đồ do Tu La Điện đưa cho, núi Mê Tung ở phía trước cách đó mấy trăm ngàn dặm. Chắc hẳn phải mấy ngày nữa mới có thể đến được.

- Đến đánh ta, đến đánh ta đi!

Ngay khi Tiêu Lãng bay thêm được trăm dặm, phía sau lại truyền đến tiếng xé gió. Chiến xa màu trắng kia lại quay lại. Tiểu cô nương kia đứng ở trên chiến xa, không ngừng quay đầu về phía Tiêu Lãng lè lưỡi, làm mặt xấu.

Tiêu Lãng đương nhiên sẽ không đi tính toán với một hài tử còn chưa trưởng thành. Dĩ nhiên cho dù hắn muốn tính toán, chỉ sợ cũng không đuổi kịp được thuyền Thiên Cơ của tiểu cô nương này. Thuyền Thiên Cơ của người khác, tốc độ có thể nhanh gấp đôi so với hắn.

Ầm!

Thật không ngờ, tiểu cô nương kia thấy Tiêu Lãng không để ý tới nàng, lại khống chế thuyền Thiên Cơ đâm vè phía chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng. Tốc độ bay cao phát sinh ra lực lượng khổng lồ, khiến chiến xa Thiên Cơ bị văng đi mấy vạn mét, trực tiếp đụng phải một ngọn núi phía trước.

Đầu tiên, chiến xa Thiên Cơ khởi động vòng bảo hộ. Tiêu Lãng và Thanh Minh ở bên trong thật ra không có cảm giác chấn động. Chỉ có điều năng lượng của chiếc chiến xa lại bị tiêu hao rất lớn, khiến Tiêu Lãng thầm tức giận.

Hắn bắt đầu gầm lên:

- Tiểu cô nương, đừng đùa nữa. Nếu còn đùa nữa, ta có thể sẽ tức giận. Ta mà tức giận hậu quả có thể rất nghiêm trọng!

Vèo!

Thuyền Thiên Cơ trắng như tuyết lập tức phá không đến, lơ lửng ở phía trước chiến xa của Tiêu Lãng cách mấy trăm mét. Tiểu cô nương kia lại lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, trên mặt đầy u oán nói:

- Đại ca ca, ta rất ngốc, cũng không biết nói thế nào. Vừa nãy nếu như có mạo phạm, mẹ kiếp ngươi đến đánh ta đi!

Nói xong khuôn mặt vô cùng đáng thương của nàng lập tức trở nên nghịch ngợm gây sự, làm mặt quỷ, khống chế Thuyền Thiên Cơ bay đi.

- Mẹ nhà nó. Khuê nữ nhà ai tại sao không quản chặt vào. Nếu như gặp phải cường giả tính tình cổ quái... Ai! Quên đi. Tu luyện thêm chút huyền lực đi!

Tiêu Lãng nói thầm một tiếng xúi quẩy, lại thả Thảo Đằng ra hấp thu huyền lực. Huyền khí cuồn cuộn không ngừng truyền vào. Chiến xa Thiên Cơ chịu hai lần công kích nghiêm trọng, nguồn năng lượng tiêu hao càng lợi hại. Tiêu Lãng chắc hẳn hai lần va chạm vừa nãy ít nhất đã tiêu hao một phần ba nguồn năng lượng.

Chỉ có điều khiến Tiêu Lãng thiếu chút nữa sụp đổ chính là, hắn và Thanh Minh thiên tân vạn khổ truyền năng lượng vào một ngày một đêm, vừa chạy về phía trước mấy chục dặm, chiếc thuyền Thiên Cơ trắng như tuyết kia lại bay tới, va chạm mãnh liệt vào phía sau của chiến xa Thiên Cơ.

Sau đó tiểu cô nương kia lại giả mù sa mưa trước xin lỗi một hồi, cuối cùng lưu lại một câu mẹ kiếp ngươi đến đánh ta đi! Tiếp đó thuyền Thiên Cơ lại hóa thành một lưu quang bay đi...

- Tiểu muội muội. Ngươi tuyệt đối đừng từ bỏ trị liệu!

Tiêu Lãng hét lớn một tiếng, cuối cùng lại chỉ có thể xấu hổ tìm một chỗ, tiếp tục cùng Thanh Minh khổ sở tu luyện, truyền năng lượng vào chiến xa.

Ầm!

Liên tục mười ngày, bị đụng phải mười lần. Tiêu Lãng và Thanh Minh đều bị va chạm đến ngốc. Bọn họ không biết tiểu ma tinh này ở đây xuất hiện, lại một đường đi theo bọn họ, chuyên tìm bọn họ để gây sự.

Lần này, không chờ tiểu cô nương kia lại biểu diễn, vẻ mặt Tiêu Lãng đầy đau khổ, mở miệng nói:

- Tiểu muội muội, muội đừng đùa nữa. Phía trước đã là núi Mê Tung. Nơi đó đang có sơn phỉ hoành hành. Tiểu muội muội xinh đẹp như vậy nếu như bị những tên sơn phỉ kia phát hiện, nhất định sẽ bắt lại! Mau trở về nhà đi. Chắc hẳn mẫu thân muội đang gọi muọi về nhà ăn cơm đấy!

Lần này tiểu cô nương không nói những những lời lần trước nữa, trái lại lắc đầu, mắt to liên tục chớp, một lúc sau mới lên tiếng:

- Đại ca ca, ca ca nói những sơn phỉ kia sẽ bắt ta sao? Tốt, tốt. Ta đi tìm bọn họ. Ta muốn xem thử bọn họ làm thế nào bắt được ta. Hẹn gặp lại đại ca ca. Ca ca đúng là người tốt. Đúng rồi, Đại ca ca phải nhớ kỹ ta. Ta tên là Âu Dương Ấu Trĩ.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Lãng và Thanh Minh, tiểu cô nương này cưỡi Thuyền Thiên Cơ, lại bay về phía núi Mê Tung.

Hơn mười ngày, Tiêu Lãng cũng không phát hiện ra bất kỳ cường giả nào ở gần bảo vệ. Hắn có năng lực nhận biết nhạy bén như vậy vẫn không phát hiện ra được, trừ phi người bảo vệ tiểu cô nương này thực lực đạt được Thiên Đế cảnh, hoặc là có thần thông quỷ dị.

- Đi thôi, đi thôi, đi gây họa cho đám sơn phỉ đi!

Tiêu Lãng cười khổ một tiếng, cũng không lo lắng cho tiểu cô nương xinh đẹp này nữa. Người nhà của nàng yên tâm về nàng như vậy, hắn lo lắng cái rắm.

Hắn lại tìm một nơi gần đó, truyền đầy năng lượng cho chiến xa Thiên Cơ, sau đó hai người mới lại bay về phía núi Mê Tung. Sau bốn ngày cuối cùng bọn họ tới dưới dãy núi siêu cấp lớn.

Hai người vừa bay đến phía dưới, lập tức thu hồi chiến xa, lén lút tiềm hành đi vào trong dãy núi. Chợt cả hai phát hiện từ dãy núi bên kia phát ra những tiếng động lớn. Sau đó hai người nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Vô số cường giả từ phía xa bay tới. Tất cả phải tới mấy vạn người. Mà phía trước là một chiếc chiến xa trắng như tuyết, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, dường như đang trêu đùa mấy vạn người kia.

Trong không trung còn không ngừng truyền đến giọng nói mà Tiêu Lãng vô cùng quen thuộc.

- Đến đánh ta đi, đánh ta đi!...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.