Yêu Giả Vi Vương

Chương 473: Bằng Hữu



Đêm đầy sao. Gió đêm say lòng người. Phía xa thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng kêu của hung thú, khiến ban đêm ở núi Mê Tung có vẻ càng thêm thần bí và mỹ lệ.

Tại nơi quân đoàn Lang Nha đóng quân trong núi Mê Tung, hai người Tiêu Lãng và Âu Dương Ấu Trĩ ngồi ở trên nóc nhà gỗ.

Âu Dương Ấu Trĩ thả hai bàn chân nhỏ ở dưới mái hiên, đong đưa. Toàn thân nàng mặc chiếc váy màu phấn hồng bao phủ thân thể nhỏ nhắn yêu kiều, ở dưới ánh trăng thực sự rất xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng có thể đoán đục khi nàng trưởng thành, khẳng định sẽ là một tai họa.

Tiêu Lãng có chút buồn bực khi ngồi ở đây cùng nàng. Hắn muốn có chút thời gian tu luyện cũng không được. Giờ phút này quân đoàn Lang Nha có mấy chục vạn người. Cường giả Nhân Hoàng còn có tới hơn mười tên. Hắn cũng không dám để tiểu cô nương này ở một mình. Nếu vạn nhất nàng bị đánh lén thì phiền toái. Không còn Âu Dương Ấu Trĩ, không có thần binh chí tôn thần uy quỷ dị kia, hắn và Thanh Minh sợ là muốn chạy trốn cũng khó.

Âu Dương Ấu Trĩ một mình nhìn rất lâu vào bóng đêm phía xa. Nàng đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt ngọc ngẩn lên nói:

- Đại ca ca, ta còn không biết tên của ca ca?

Tiêu Lãng dừng một chút, cuối cùng không nhẫn tâm lừa dối nàng. Mấy ngày qua hắn và tiểu cô nương này ở chung không tồi. Chẳng biết tại sao tiểu nha đầu này đột nhiên đối với hắn cực kì tốt, dường như còn có chút tin cậy. Tính tình Tiêu Lãng chính là như vậy. Người khác đối tốt với hắn, hắn đối với người khác tốt hơn. Hắn lập tức nhỏ giọng nói:

- Tiêu Lãng!.

Âu Dương Ấu Trĩ cười một tiếng ngọt ngào nói:

- Tiêu... Lãng? Ừm, ta nhớ rồi. Đại ca ca, ca ca phải nhớ kỹ tên đầy đủ của Ấu Trĩ. Ca ca là người bằng hữu đầu tiên ta có từ sau khi ta rời khỏi nhà!

- Bằng hữu?

Tiêu Lãng có chút bất ngờ mỉm cười cũng không để ý lắm. Chỉ có điều hắn lại nghĩ tới bằng hữu của mình, nghĩ tới đám người Trà Mộc, Nghịch Thương, Thiên Tầm, Tiêu Ma thần. Ánh mắt của hắn nhìn tinh không phía xa, trong lòng khe khẽ thở dài. Không biết giờ phút này bọn họ đang làm gì? Khi nào mới có thể gặp lại bọn họ đây?

- Làm sao vậy? Đại ca ca không muốn làm bằng hữu của Ấu Trĩ sao? Có phải bởi vì Ấu Trĩ quá ngu ngốc hay không?

Âu Dương Ấu Trĩ thấy Tiêu Lãng cười buồn không nói gì, liền dẩu môi lên. Tiêu Lãng mỉm cười gật đầu nói:

- Ấu Trĩ rất thông minh, ta nguyện ý làm bằng hữu với muội. Muội cũng là người bằng hữu đầu tiên sau khi ta tới Thiên Châu!

- Thật sao?

Âu Dương Ấu Trĩ lập tức nở nụ cười ngọt ngào. Hai tay của nàng chống cằm, nhìn Tiêu Lãng đột nhiên nói rất chân thành:

- Đại ca ca, ca ca biết tại sao Ấu Trĩ muốn làm bằng hữu với ca ca không?

- Lẽ nào không phải bởi vì ta cứu muội sao?

Tiêu Lãng cũng có chút nghi hoặc. Tiểu cô nương này tính tình cổ quái, lai lịch bí ẩn. Từ khi sau khi tiểu cô nương này được hắn cứu, liền đột nhiên đối xử với hắn hết sức thân thiết, gần như hắn nói cái gì cũng không phản đối. Tiểu cô nương này nếu một mình đi ra ngoài lang bạt nửa năm không bị người ta bán, hiển nhiên cũng không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.

- Không phải!

Âu Dương Ấu Trĩ lắc đầu nói, giải thích:

- Là bởi vì từ đầu đến cuối ca ca không có lòng muốn hại ta, cũng không nghĩ tới chuyện lén dòm ngó bảo vật trên người của ta. Ấu Trĩ có một năng lực rất thần kỳ. Bất kỳ người nào có ý xấu đối với ta, ta đều có thể có cảm ứng được. Đại ca ca chưa từng có ý định làm hại ta. Sau khi ta trốn khỏi nhà, ca ca là người đầu tiên. Ca ca đúng là người tốt, người rất rất tốt. Cho nên Ấu Trĩ muốn làm bằng hữu với ca ca!

Tiêu Lãng cười hì hì. Không ngờ lại là nguyên nhân này. Thật ra trong lòng hắn lại có chút xấu hổ. Hắn không phải là không thích thần binh chí tôn này, mà là không dám có ý nghĩ này. Hắn biết rõ thứ này không phải là thứ người nào cũng có thể cầm được. Ban đầu thời điểm mới quen tiểu cô nương này là không dám cướp. Giờ phút này hắn lại càng không có tâm tư này.

Tiêu Lãng đột nhiên đưa tay xoa xoa đàu Âu Dương Ấu Trĩ, mắt loé lên một tia trìu mến, có chút thông cảm nói:

- Tiểu Ấu Trĩ, tại sao muội lại muốn trốn nhà đi? Người nhà của muội không lo lắng sao? Hay là gây mâu thuẫn với người trong nhà?

Ánh mắt Âu Dương Ấu Trĩ lập tức trở nên ảm đạm. Nàng lại nhắm mắt không nói gì, lông mi run run. Cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì. Tiêu Lãng cũng không tiện hỏi nữa. Hắn chỉ tiếp tục xoa đầu của nàng, hi vọng cho nàng một chút an ủi.

Ai biết tiểu nha đầu này cứ như vậy lại ngủ mất, trên mặt hoàn toàn bình thản. Tiêu Lãng nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm. Hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu cô nương đi vào hậu viện, đặt nàng ở trên giường. Sau đó, bản thân hắn ở bên cạnh ngồi thiền tu luyện chiến kỹ Thiên Ma.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm tiểu nha đầu này đã thức dậy. Nàng ở trên giường đờ ra nhìn Tiêu Lãng một hồi, chờ Tiêu Lãng cười khổ tỉnh lại, lúc này mới lập tức chạy vội ra ngoài lên thuyền Thiên Cơ, bắt đầu tập hợp người trong quân đoàn, chuẩn bị tấn công quân đoàn sơn phỉ đứng thứ hai tại núi Mê Tung.

Mấy chục vạn người thi nhau phóng lên trời, chia làm tám quân đoàn đứng thẳng. Chờ sau khi Tiêu Lãng và Thanh Minh đi ra, Âu Dương Ấu Trĩ lập tức vung bàn tay nhỏ lên, bảo tất cả mọi người lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía núi Mạc La.

Núi Mạc La là một trong những ngọn núi chính của dãy núi Mê Tung. Bên trong có gần một trăm ngàn sơn phỉ đóng quân, cũng là một trong những quân đoàn sơn phỉ nổi tiếng có danh xấu tại Phá Thiên phủ. Bọn chúng đã từng một đêm quét ngang mấy chục sơn trang, giết chết hơn trăm vạn võ giả.

Cho dù tốc độ của đại quân bay cực kỳ nhanh, nhưng khoảng cách quá xa, đến lúc hoàng hôn mới chạy tới núi Mạc La. Núi Mạc La hiển nhiên đã sớm nhận được tin tức. Vô số võ giả lập tức từ trong ngọn núi bay ra, bày ra một trận hình quạt, chuẩn bị nghênh chiến.

- Ừm? Lại có hơn hai mươi vạn người sao? Quân đoàn sơn phỉ Độc Xà thế lực đứng đầu núi Mê Tung cũng tới sao?

Tiêu Lãng kinh giác kêu lên. Hắn thầm cảm thấy có chút không ổn. Nhưng Âu Dương Ấu Trĩ dường như lại không nhìn thấy, trái lại càng hưng phấn hơn khẽ kêu:

- Tất cả quân đoàn nghe lệnh, xung phong! Người nào không đầu hàng, giết không tha!

Đối phương toàn thân tối đen, cao lớn uy mãnh, râu ria xồm xàm không chờ thủ hạ của Âu Dương Ấu Trĩ và Tiêu Lãng chuyển động thân thể, đã tự mình động thủ trước. Trên người hắn bắn ra khí tức cường đại.

Tiêu Lãng ở ngoài xa vạn mét vẫn có thể cảm nhận được uy áp cường đại kia.

Tu Di Giới trong tay đối phương lóe lên. Một cái búa lớn màu đen xuất hiện ở trong tay đôi phương. Mắt hắn lớn như mắt trâu, đầy vẻ hung ác tàn bạo. Thân thể hắn bắn mạnh về phía Âu Dương Ấu Trĩ, tiếng nói vang lên giống như tiếng sấm nổ:

- Tập Hạc ở đây, ai dám đi tìm cái chết? Các ngươi cút ngay. Các huynh đệ theo ta xông lên, giết chết con nhãi kia, chúng ta sẽ phát tài!

Vèo!

Gần nghìn người phía sau hắn lập tức khí thế toàn thịnh, theo hắn bắn mạnh đến. Khí tức cường đại kia chứng tỏ tất cả đều là cường giả Chư Vương đỉnh phong trở lên. Cường giả Nhân Hoàng ít nhất có tới hai mươi, ba mươi tên.

Thủ hạ của Âu Dương Ấu Trĩ và Tiêu Lãng vốn phóng đi phía trước. Nhưng khi nhìn thấy đám người kia, tất cả đều dừng lại. Sau đó cường giả Nhân Hoàng trong đại quân lùi sang hai phía trước tiên. Người phía sau cũng thi nhau bỏ chạy theo hướng, nhường ra một lối đi, khiến đám người kia bay thẳng đến trước mặt Âu Dương Ấu Trĩ và Tiêu Lãng.

- Hừ, Nhân Hoàng ngũ trọng thì giỏi sao? Xem bản tiểu thư sử dụng thần lôi nổ chết các ngươi!

Âu Dương Ấu Trĩ không để ý lắm. Tu Di Giới trong tay nàng lóe lên. Một quyền trượng tuyệt đẹp, sang trọng phú quý xuất hiện ở trong tay nàng. Nàng đứng lên, ánh mắt trêu tức nhìn đám võ giả vọt tới.

Giờ phút này trong lòng Tiêu Lãng lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Chung quy hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Ánh mắt của hắn lướt qua trên thân thể gần nghìn người. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trước một khuôn mặt dường như có chút quen thuộc.

Thập Tam trưởng lão của Phá Thiên phủ!

Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn liền thay đổi. Hắn lập tức khống chế chiến xa Thiên Cơ lui nhanh lại, đồng thời hét lớn:

- Ấu Trĩ chạy mau. Đối phương có cường giả Nhân Hoàng cao giai ẩn nấp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.