Yêu Giả Vi Vương

Chương 515: Bản mệnh châu



Không cần Phá Hài nói, Tiêu Lãng đã sớm bắt đầu chạy!

Tiêu Lãng xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất nắm lấy tay Phá Hài bỏ chạy. Hắn có thể cảm nhận được những tiếng rít gào vang lên phía sau. Tiêu Lãng không quay đầu lại, khống chế mấy trăm ngàn Thảo Đằng bay về phía sau, ngăn cản thi thú kia truy kích.

Hung thú trăm vạn năm có đặc điểm rất rõ ràng. Thân thể dài hơn vạn mét! Thân thể phía sau con thi thú này dài đến hai mươi ngàn mét, còn rộng khoảng 5,6 ngàn mét, cao mấy trăm mét. Khi còn sống nó chắc chắn là hung thú trăm vạn năm. Nói cách khác, đây là một con hung thú có thể so sánh với cường giả Thiên Đế biến thành.

Không thể nghi ngờ về sự cường đại của cường giả Thiên Đế. Thi thú này khi còn sống khẳng định cũng vô cùng khủng khiếp. Giờ phút này nó biến thành thi thú lực công kích tuy rằng giảm đi rất nhiều, nhưng tùy tiện công kích hai người một chút, hai người có thể trực tiếp đi gặp Phật tổ.

Đây là một con thi thú dạng cá sấu. Thân thể giống như cuồng sư, tứ chi giống như ma chó sói, đuôi như quái thú rồng lớn. Toàn thân có vảy giáp màu nâu bao trùm. Cho dù biến thành thi thú, khí tức cường đại bên trong thân thể vẫn khiến hai người phải run sợ.

Hơn hai mươi vạn phân thân Thảo Đằng giống như châu chấu bao phủ lấy con thi thú trăm vạn năm, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt. Đặc biệt là tứ chi của nó bị vô số phân thân Thảo Đằng quấn lấy.

Nhưng, thân thể con thi thú trăm vạn năm này có lực phòng ngự đạt đến mức độ khủng bố. Thảo Đằng có năng lực cắn nuốt cường đại như vậy, cũng cảm giác giống như là từng con kiến đang cắn một con rống cực lớn vậy. Sau khi cắn nuốt một lúc lâu, mới khiến trên thân thể của con thi thú trăm vạn xuất hiện vô số chấm đen nhỏ...

Tuy thân thể thi thú khổng lồ, tốc độ di chuyện vẫn cực kỳ nhanh.

Vừa rồi, Tiêu Lãng và Phá Hài còn chưa đến trung tâm đại điện, cách con thi thú kia gần trăm dặm. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khoảng cách hai bên đã rút ngắn lại chỉ còn có mấy dặm!

- Ngao!

Thi thú há cái miệng cực lớn, đột ngột phát ra một tiếng kêu quái dị. Sau đó, nó lại phun ra một ngọn lửa màu đen. Nơi nào ngọn lửa kia đi qua, lớp đá màu đen dưới lòng đất liền bị đốt đỏ hồng. Trong ngọn lửa kia chứa khí tức khủng bố, khiến Tiêu Lãng không hoài nghi chút, nếu như hai người bị hỏa diễm bao phủ, cuối cùng chỉ có một kết cục, biến thành tro bụi!

- Các mỹ nữ, các quý phụ, Phá Hài đi trước một bước rồi!

Phá Hài quát to một tiếng, trực tiếp nhắm hai mắt lại. Tuy rằng phía ngoài hình thành một vòng bảo vệ hồn lực bao quanh thân thể, nhưng hắn hiểu rất rõ ràng, một khi bị ngọn lửa này bao vây, chút hồn lực ấy sẽ lập tức bị đốt cháy sạch sẽ.

- Vù!

m

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng lóe lên. Một chiếc chiến xa xuất hiện ở phía trước. Tiêu Lãng mang theo Phá Hài nhảy lên chiến xa, lập tức khởi động lồng ánh sáng!

Ngọn lửa màu đen gào thét phun qua. Bên ngoài lồng ánh sáng của chiến xa Thiên Cơ phát ra hào quang chói mắt, chớp hiện liên tục giống như sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào. Thậm chí chiến xa còn bị khí lưu cường đại thổi, nhanh chóng bay về phía hành lang. Tiêu Lãng không để ý tới bất kỳ điều gì nữa, chỉ hung hăng lấy huyền thạch Huyền phẩm ra, truyền năng lượng vào cho chiến xa. Giờ này khắc này, hắn chỉ có hi vọng chiến xa chí tôn c này ứu mạng.

Chiến xa chí tôn không để Tiêu Lãng thất vọng. Vòng bảo hộ không bị phá vỡ!

Hỏa diễm chậm rãi biến mất trên không trung. Trong không khí vẫn còn mùi khét lẹt. Tiêu Lãng và Phá Hài còn chia kịp cảm thấy mình may mắn, một cái đuôi cực lớn dài mấy ngàn mét phá không đến, đập vào phía trên chiến xa. Vòng bảo hộ của chiến xa lập tức bị nghiền nát. Chiến xa giống như bao tải rách bị đánh bay ra ngoài.

- Nắm chặt!

Một tay Tiêu Lãng nắm thật chặt lấy chiến xa, một tay bỗng nhiên đưa ra nắm lấy tóc Phá Hài.

Thân thể Phá Hài thân thể vốn bị quăng ra ngoài, giờ phút này đã được cánh tay Tiêu Lãng giữ lại. Hai người và chiến xa bị đánh bay ra ngoài mấy ngàn dặm. Có thể thấy được lực lượng của con thi thú trăm vạn năm này cường đại đến mức độ nào?

- Ha ha ha, trời không bỏ mặc ta!

Thân thể Tiêu Lãng liên tục đập xuống mặt đất. Nhưng khi nhìn thấy con thi thú nhanh chóng lao tới, hắn bắt đầu cười ha hả!

Phá Hài lăn vài vòng trên mặt đất, bò dậy nhìn lướt qua, cũng lập tức mừng như điên kêu to:

- Tiêu Lãng, nhanh lên. Nhanh bảo Thảo Đằng cắn nuốt con thi thú này. Vừa nãy chúng ta thiếu chút nữa thì chết trong tay của con rác rưởi này rồi!

Hành lang này đi thông cung điện tạo thành hình kèn đồng. Hai bên chỉ rộng khoảng một vạn mét. Thân thể quái thú này rộng mấy ngàn mét, dài hơn hai vạn mét. Vừa nãy nó quăng cái đuôi của mình theo hình vòng cung từ trên không trung xuống. Giờ phút này nó muốn thu hồi cái đuôi, lại quét sang bên phải, đụng phải phía trên vách đá. Hiển nhiên cái đuôi nó không mềm mại như khi nó còn sống, kết quả kẹt lại ở trên vách đá.

Con thi thú này đã chết, không còn linh trí. Ban đầu nếu như nó xoay một hướng khác, có thể thoát khỏi bị tình trạng bị kẹp lại như vậy. Đáng tiếc nó vô cùng cố chấp, không ngừng dùng cái đuôi cực lớn đập vào vách tường, kết quả thành thân thể dài hai mươi ngàn mét của nó nằm ngang ở trên hành lang. Nó càng dùng sức cựa quậy, càng bị kẹt chặt. Trên vách tường màu đen hiện ra hắc quang chớp hiện. Hiển nhiên trên đó có cấm chế cường đại. Con thi thú trăm vạn năm này căn bản không cách nào thoát ra được.

- Thảo Đằng toàn lực cắn nuốt nó cho ta!

Tiêu Lãng nhìn một phân thân của Thảo Đằng đang xoay quanh trên thân thể mình, truyền lệnh một tiếng. Sau đó, bản thân hắn vừa lùi về phía sau, vừa tiếp tục truyền huyền thạch vào bên trong chiến xa.

Không phải vừa nãy nhờ có lực phòng ngự cường đại của chiếc chiến xa này, hai người đã chết. Đây cũng là món đồ bảo mệnh, tất nhiên trước tiên hắn phải rót đầy năng lượng cho chiếc chiến xa này rồi mới nói sau.

Thời gian trôi qua, Tiêu Lãng và Phá Hài lùi lại đến khúc ngoặt bên trong hành lang, trên mặt đầy ngưng trọng nhìn con thi thú cực lớn mấy chục dặm phía xa, chờ đợi Thảo Đằng đang cố gắng cắn nuốt.

- Ngao ngao!

Thi thú muốn quay đầu, lại phát hiện nó không đi tới được. Nó vô cùng tức giận kêu to, đột ngột không biết nó giật theo hướng nào, đuôi nó lại di chuyển được trên không trung. Nó lập tức quay lại. Cái đầu cực lớn đầy dữ tợn nhìn về phía Tiêu Lãng và Phá Hài. Trong hốc mắt tối đen phát ra hàn ý nhìn về phía thân thể hai người.

- Đến đây đi, đồ rác rưởi!

Tiêu Lãng chợt quát một tiếng. Hắn hoàn toàn không hoảng loạn, dẫn theo Phá Hài nhanh chóng chạy về phía sâu trong hành lang. Sau khi chạy được mấy vạn mét, hắn mới quay đầu nhìn lại. Quả nhiên tất cả đều đúng như sự tính toán của hắn. Con thi thú với thân thể dài như vậy căn bản không qua được chỗ rẽ. Nó bị kẹt lại tại chỗ rẽ của hành lang.

- Ha ha, lúc này nó chỉ có một con đường chết thôi! Lại còn dám đuổi theo chúng ta sao?

Phá Hài vừa nhìn đã bắt đầu cười ha hả. Nửa thân thể cực lớn của cón thi thú này bị kẹt lại ở khúc ngoặt của hành lang, căn bản không có cách nào đi tới, cũng không có cách nào lùi về phía sau được nữa!

- May mắn, thật may mắn!

Tiêu Lãng đặt mông ngồi dưới đất. Trên người trên mặt hắn đều lấm tấm mồ hôi lạnh. Vừa nãy nếu như hai người bay thẳng đến cửa lớn truyền tống phóng đi, chắc hẳn đã lập tức bị ngọn lửa màu đen kia thiêu cháy thành tro bụi. Nếu như không có chiến xa chí tôn này, vừa nãy bọn họ cũng khẳng định chết rồi! Giờ phút này bọn họ lại hoàn toàn an toàn, chỉ chờ Thảo Đằng cắn nuốt con thi thú kia là được!

Nhưng, chuyện lại phát sinh biến cố!

Con thi thú kia tiến lùi đều khó khăn, lại há mồm phun ngọn lửa màu đen khắp nơi. Phân thân Thảo Đằng đang quấn ở phía ngoài con thi thú cắn nuốt, từng mảng một lại bị thiêu đốt thành hư vô t. Chỉ trong chớp mắt, Thảo Đằng đã mất đi mấy vạn phân thân!

- Ta ngất! Phân thân Thảo Đằng lập tức tiến vào bên trong thân thể thi thú!

Tiêu Lãng sợ hãi giật nảy người. Mình nhọc nhằn khổ sở mới có được hơn hai mươi vạn phân thân Thảo Đằng này. Chỉ trong chớp mắt lại mất đi gần một trăm ngàn. Trong lòng hắn cũng muốn nhỏ máu.

Chờ phân thân Thảo Đằng nhận được mệnh lệnh tất cả đều tiến vào bên trong thân thể thi thú, lại có mấy vạn phân thân Thảo Đằng bị đốt cháy. Thi thú phun một hồi liền dừng lại, không tiếp tục phun lửa, nhưng lại không ngừng phát ra những tiếng kêu gào kỳ quái điếc tai nhức óc.

Tiêu Lãng và Phá Hài không để ý tới điều đó. Hai người ngồi ở phía xa quan sát Thảo Đằng không ngừng cắn nuốt thân thể thi thú. Khi tứ chi của thi thú hoàn toàn bị ăn mòn, toàn bộ thân thể cao lớn ngã xuống mặt đất, lúc này hai người mới hoàn toàn yên tâm. Phá Hài còn lấy ra một vò rượu ngon uống thả cửa.

Thảo Đằng không ngừng cắn nuốt, không ngừng diễn hóa ra phân thân. Tốc độ cũng càng ngày càng nhanh. Thân thể thi thú này quá cứng rắn. Thảo Đằng cắn nuốt suốt mười ngày mười đêm, mới cắn nuốt được hơn một nửa thân thể. Chỉ có điều một trăm ngàn phân thân Thảo Đằng bị đốt cháy lại một lần nữa được diễn hóa ra. Điều này khiến Tiêu Lãng rất vui mừng.

- Ồ? Phá Hài mau nhìn kìa! Bên trong thân thể thi thú kia thậm chí có một hạt châu màu đỏ thẫm?

Tiêu Lãng vẫn dán mắt vào con thi thú bên kia, đột nhiên con ngươi co lại, nhảy dựng lên kinh ngạc kêu. Phá Hài đang uống rượu chấn động đến mức bị sặc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Phá Hài nhìn chằm chằm vào hồi lâu, trong mắt cũng đầy vẻ nghi ngờ. Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới điều gì, lập tức rống lớn:

- Tiêu Lãng, nhanh nghĩ biện pháp, bảo Thảo Đằng cắn nuốt hạt châu kia. Đó rất có thể là bản mệnh châu của hung thú trăm vạn năm. Không ngờ được, nó đã biến thành thi thú vẫn còn bản mệnh châu? Đúng rồi, nhất định là bản mệnh châu! Thi thú này có thể phun lửa, nên đây tuyệt đối là bản mệnh châu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.