Yêu Giả Vi Vương

Chương 516: Còn có thể dùng hay không?



- Bản mệnh châu? Bản mệnh châu là cái gì?

Nhìn thấy vẻ mặt Phá Hài kinh ngạc như vậy, trong lòng Tiêu Lãng căng thẳng. Lẽ nào đây là vật chí bảo gì đó hay sao?

Mắt Phá Hài sáng đến mức dọa người. Hắn không ngừng xoa tay, khẩn trương nói:

- Tại sao hung thú trăm vạn năm lại cường đại như vậy? Vì sao nó có thể chống lại Thiên Đế? Cũng bởi vì nó có bản mệnh châu. Vừa nãy ta còn buồn bực nghĩ, tại sao con thi thú này có thể phun ra hỏa diễm kinh khủng như vậy. Thì ra là bản mệnh châu của nó còn chưa bị cướp đi. Chắc hẳn Kiếm Ảnh Đại Đế cố ý lưu lại. Nếu như Thảo Đằng của ngươi cắn nuốt bản mệnh châu kia, tuyệt đối có thể có được thần thông mạnh mẽ phi thường. Đừng hỏi nhiều, nhanh cắn nuốt rồi nói sau!

Thấy Phá Hài nói chuyện trịnh trọng như vậy, Tiêu Lãng cũng không hỏi nhiều, lập tức khống chế phân thân Thảo Đằng từ bên trong thân thể thi thú tiến lại gần hạt châu màu đỏ thẫm.

Nhưng mà, điều khiến Tiêu Lãng và Phá Hài kinh ngạc chính là, phân thân Thảo Đằng vừa tới gần hạt châu màu đỏ thẫm kia, lập tức hóa thành hư vô, giống như bị thi thú phun ra ngọn lửa màu đen quét trúng vậy, đốt cháy sạch sành sanh.

- Làm sao bây giờ?

Tiêu Lãng quay đầu nhìn về phía Phá Hài.

Phá Hài cũng trợn tròn mắt, mơ hồ nói:

- Ta cũng không biết phải làm thế nào nữa. Khẳng định là bản mệnh châu này chứa lực lượng hỏa độc khủng bố. Nếu như chúng ta dám tới gần, chắc chắn cũng sẽ bị thiêu cháy thành tro bụi! Ai nha, Tiêu Lãng ngươi nhanh nghĩ ra biện pháp đi. Bản mệnh châu này không thể ở bên ngoài quá lâu, bằng không sẽ tiêu tan trong thiên địa!

Tiêu Lãng trầm ngâm. Chỉ một lát sau, hắn hỏi dò:

- Để bản mệnh châu này ở trong Tu Di Giới có thể tiêu tan hay không?

- Chắc là không. Trong Tu Di Giới là không gian nhỏ đóng kín!

Phá Hài suy nghĩ một chút sau đó trả lời. Nhưng hắn lại cau mày nói:

- Tiêu Lãng ngươi muốn thu vào trong Tu Di Giới sao? Tốt nhất là đừng mạo hiểm. Vạn nhất bị bản mệnh châu này chạm phải dù chỉ một chút, thân thể của ngươi tuyệt đối sẽ hóa thành tro tàn! Hơn nữa hiện tại thi thú kia vẫn chưa bị cắn nuốt hoàn toàn. Ngươi qua đó, sẽ hết sức nguy hiểm!

- Ngươi lui về phía sau. Ta thử xem!

Trong mắt Tiêu Lãng lộ ra một sự kiên quyết. Hắn nhìn Phá Hài nói. Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Lãng như vậy, Phá Hài bất đắc dĩ căn dặn vài tiếng, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau.

Vù!

Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng lóe lên. Chiến xa Thiên Cơ xuất hiện. Tiêu Lãng ngồi trên chiến xa mở vòng bảo hộ ra, sau đó mới truyền âm cho phân thân Thảo Đằng bên cạnh nói:

- Bảo mấy phân thân hóa thành thực thể, đánh bay hạt châu kia lại đây cho ta!

Thảo Đằng hóa thành phân thân trạng thái rất dễ khống chế. Chỉ cần có một phân thân ở bên cạnh Tiêu Lãng, phân thân còn lại có thể tùy tiện bay, không bị khoảng cách khống chế. Hơn nữa phân thân bên cạnh này không chết, Thảo Đằng sẽ vĩnh viễn không chết. Thân thể này có thần thông bất tử quả nhiên cường hãn.

Vèo!

Thảo Đằng nhận được mệnh lệnh, vô số phân thân Thảo Đằng lập tức hóa thành thực thể, nối nhau đánh tới bản mệnh châu kia.

Chỉ có điều, chúng vừa va chạm lập tức bị bản mệnh châu kia thiêu cháy thành tro bụi. Tiêu Lãng cũng không quan tâm, tiếp tục bảo từng phân thân Thảo Đằng, không ngừng hóa thành mũi tên nhọn lấy tốc độ nhanh nhất đánh về phía bản mệnh châu.

- Ha ha ha, động rồi!

Chỉ một lát sau, Tiêu Lãng vui mừng. Tuy rằng mỗi lần phân thân Thảo Đằng tới gần bản mệnh châu đều bị đốt cháy. Nhưng tốc độ nhanh như vậy, xung lượng cường đại như vậy, bản mệnh châu khẳng định cũng nhận được một vài xung lượng. Vừa nãy bản mệnh châu đã di chuyển một chút.

Thảo Đằng liên tục, một tiếp theo một đánh tới. Bản mệnh châu bị đụng phải trong không trung. Bản mệnh châu này vẫn lơ lửng trên không trung, chịu lực hút cường đại không chịu đến chỗ Tiêu Lãng. Mà thi thú kia còn có nửa thân thể, căn bản không có cách nào di chuyển. Nó cảm nhận được bản mệnh châu bị rời khỏi thân thể, dường như cực kỳ khủng hoảng. Nó không ngừng phát ra tiếng kêu quái dị.

Phân thân của Thảo Đằng tổn hao cực kỳ nhanh. Chỉ trong thời gian một lát đã tổn hao mấy vạn. Hiện tại Tiêu Lãng lại hoàn toàn không để ý tới điều đó. Thật ra thi thú kia chỉ còn lại nửa thân thể. Đến lúc đó lại cắn nuốt diễn hóa là được.

Chậm rãi, bản mệnh châu bị va chạm tiến lại gần nghìn mét. Phân thân Thảo Đằng cũng tổn hao hết mười vạn. Tiêu Lãng vẫn không dám động.

Hắn tiếp tục bảo phân thân Thảo Đằng va chạm. Chờ sau khi bản mệnh châu kia rời khỏi thi thú vạn mét, phân thân Thảo Đằng chỉ còn dư lại mấy vạn, lúc này Tiêu Lãng mới hành động!

Chiến xa không thể bay, nhưng vẫn có thể chậm rãi trượt sát mặt đất. Tiêu Lãng bảo mấy ngàn phân thân Thảo Đằng cuốn lấy thân thể hắn, chuẩn bị trị liệu bất kỳ lúc nào. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào bản mệnh châu đang trôi nổi phía trước. Phá Hài ở phía sau, tim đã dâng tới cổ họng. Hắn không dám thở mạnh, gần như nín thở.

Nóng!

Khi Tiêu Lãng tới cách bản mệnh châu một trăm mét, hắn đã cảm giác được một hơi nóng phả tới. Thân thể hắn bắt đầu chảy mồ hôi! Đây là hắn còn ở bên trong chiến xa. Nếu như hắn ra khỏi chiến xa, không có vòng bảo hộ ngăn cách, nhiệt độ bên ngoài còn cao tới mức nào?

Tiếp tục tiến lên, mồ hôi Tiêu Lãng tuôn ra như mưa. Chỉ có điều hắn vẫn có thể kiên trì được. Khi chỉ còn cách bản mệnh châu mười mét, Tiêu Lãng cảm giác toàn thân đều giống như bị lửa đốt. Nếu không phải thân thể hắn cường đại, giờ phút này hẳn đã không chịu được nữa!

- Liều mạng!

Tiêu Lãng chợt quát một tiếng. Cầu phú quý từ trong hiểm nguy. Thứ này tuy rằng hiện nay không có cách nào luyện hóa hoặc là cắn nuốt, nhưng chí bảo trên người hung thú trăm vạn năm trân quý như vậy, nhất định phải lấy bằng được!

Hai chân Tiêu Lãng giậm mạnh vào trong chiến xa, thân thể bắn ra ngoài không trung.

Phá Hài ở phía sau, con ngươi đột nhiên co lại. Hắn sợ hãi che miệng, ngăn không để mình kêu ra thành tiếng! Bởi vì, thời điểm Tiêu Lãng còn cách bản mệnh châu kia 1 mét, thân thể hắn lại bốc lửa. Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, dường như một giây sau sẽ biến thành tro tàn!

Nhưng thân thể Tiêu Lãng vẫn không dừng lại. Trong mắt hắn lộ vẻ điên cuồng. Bàn tay lớn đảo qua phía trên bản mệnh châu, ý niệm tập trung vào bản mệnh châu, khống chế Tu Di Giới mạnh mẽ hút vào trong.

- Thành công!

Giây phút khi bản mệnh châu bị bắt vào Tu Di Giới, toàn thân Tiêu Lãng đều run rẩy. Cũng không phải vì hắn quá kích động, mà... thân thể hắn đau đến mức gần như không chịu nổi. Thân thể hắn lập tức rơi xuống, lăn lộn ở phía trên mặt đất.

- Tiêu Lãng!

Phá Hài lập tức xông lại. Nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Lãng tuy rằng thảm nhưng vẫn may chưa chết, Phá Hài nhất thời bắt đầu cười ha hả. Tiêu Lãng lăn vài vòng, ngọn lửa trên người hắn liền biến mất. Nhưng trên người hắn đều bị cháy đen. Quần áo tóc lông mi tất cả đều bị đốt trụi. Ngay cả lông phía dưới cũng không còn sót lại một cọng. Tiểu đệ đệ của hắn cũng cháy đen...

- Ta ngất. Thiếu chút nữa thì thiêu chết ta rồi!

Tiêu Lãng há mồm, phun ra một luồng khói xanh. Trong mắt cũng như trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Mấy ngàn phân thân vừa nãy quấn ở trên người hắn đã bị thiêu đốt sạch. Giờ phút này hắn chỉ có thể khống chế phân thân Thảo Đằng đang cắn nuốt thi thú tới giúp hắn chữa thương.

- Thảo Đằng này của ngươi quá thần kỳ. Vữa nãy, tiểu đệ đệ của ngươi bị đốt cháy như vậy, lại còn có thể khôi phục sao? Theo thần thông của Thảo Đằng có thể thấy nó tuyệt đối là thần hồn Thiên phẩm!

Phá Hài nhìn thấy không ngừng tặc lưỡi. Sau khi xem xét phía dưới của Tiêu Lãng một chút, hắn cười hì hì nói tiếp:

- Huynh đệ, vốn liếng của ngươi cũng không tồi! Chỉ có điều ngươi trị liệu xong, còn có thể dùng được nữa không?

- Cút đi!

Tiêu Lãng trợn trừng mắt. Hắn muốn lấy từ trong Tu Di Giới ra một bộ y phục để mặc vào. Kết quả sau khi ý niệm quét qua, hắn lại giật nảy mình. Phá không mắng to:

- Còn hơn một nửa số huyền thạch của ta đã bị bản mệnh châu này đốt hết. Còn có vô số bảo vật của ta trong đó!

Tu Di Giới của Tiêu Lãng rất lớn. Không gian bên trong có phạm vi khoảng một dặm. Giờ phút này bản mệnh châu kia đang lở lửng trong không gian phía bên trái. Mà phạm vi ngàn mét xung quanh bản mệnh châu, tất cả bảo vật huyền thạch quần áo và các vật linh tinh khác đều bị đốt cháy thành tro bụi!

- Chút huyền thạch của ngươi đã tính là gì? Có bản mệnh châu quan trọng này ồi, ngoại trừ chiến xa chí tôn của ngươi ra... còn lại có là bảo vật cái rắm!

Tiêu Lãng hô to gọi nhỏ khiến Phá Hài rất khinh thường. Hắn lấy ra một Tu Di Giới ném cho Tiêu Lãng nói:

- Lấy mọi thứ bên trong ra, ném vào cái Tu Di Giới này. Tu Di Giới kia của ngươi để chứa riêng bản mệnh châu kia thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.