Yêu Giả Vi Vương

Chương 520: Vô tình chi đạo



Thiên Đế Tiêu Lãng từng nhìn thấy tàn hồn. Ban đầu ở bắc Đế Đô Thành, trong Thảo Đằng lại đột nhiên xuất hiện một tàn hồn Thiên Đế. Còn có ở trong bầu trời mộ Long Đế, hắn cũng đã từng nghe nói, có vô số người nhìn thấy tàn hồn của Long đế.

Giờ phút này lại nhìn thấy một tàn hồn Thiên Đế, Tiêu Lãng vốn không nên vì thế mà khiếp sợ. Sở dĩ khiến hắn cả kinh, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra, là bởi vì tàn hồn Thiên Đế này... giống như đang còn sống?

Tàn hồn Thiên Đế vốn là hư ảnh. Nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực, giống như ngôi sao. Hào quang bên trong dường như có thể hiểu rõ tất cả, đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, khiến hắn cảm giác tàn hồn Thiên Đế này giống như có thần trí.

Tàn hồn Thiên Đế hoàn toàn không có động tác gì, chỉ lơ lửng trong không trung, giống như hư ảnh ở trong mộ Long Đế, cũng giống như khuôn mặt nữ nhân từ trong Thảo Đằng phóng ra. Nhưng theo bản năng, Tiêu Lãng lại cảm giác tàn hồn Thiên Đế này còn sống!

Cảm giác của hắn không sai. Tàn hồn Thiên Đế này bắt đầu di chuyển. Cái bóng của hắn loáng một cái, đã bay đến không trung phía trên thân thể Tiêu Lãng. Trên mặt tàn hồn lộ vẻ vui mừng, cất tiếng cười to:

- Hơn ba vạn năm, rốt cuộc có người tiến vào cửa ải này. Bản đế ta chờ đợt thật khổ cực!

Vào thời khắc này, Tiêu Lãng cảm giác thân thể hắn đột nhiên có thể cử động được. Nghe thấy Thiên Đế Chí Tôn này nói vậy, thân thể hắn run lên, lập tức quỳ một gối xuống hành lễ nói:

- Tiêu Lãng, bái kiến đại nhân!

Tiêu Lãng không biết người đã chết mấy vạn năm, làm sao còn có thể bảo tồn được

một tia tàn hồn. Hắn cũng không biết vì sao tàn hồn này lại có thể nói chuyện, còn có thần trí như vậy. Hắn chỉ biết, giờ phút này nhất định phải cẩn thận hơn nữa. Bằng không nếu như tàn hồn Thiên Đế này tùy tiện vận dụng một chút năng lượng, hắn và Phá Hài đều sẽ chôn cùng Thiên Đế Chí Tôn này.

Tàn hồn Thiên Đế cười to một hồi, lại nhìn Tiêu Lãng. Trên mặt tàn hồn không có bất kỳ tâm tình nào, cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ nhìn Tiêu Lãng. Thấy thân thể Tiêu Lãng run rẩy, một lúc lâu sau tàn hồn kia mới mở miệng nói:

- Thiếu niên kia, ngươi rất sợ sao? Ngươi rất sợ chết sao? Thành thật nói cho bản đế nghe.

Câu nói cuối cùng, thành thật nói cho bản đế nghe, tàn hồn Thiên Đế đã vận dụng uy áp, khiến Tiêu Lãng có cảm giác, nếu như trả lời không tốt, một giây sau hắn sẽ bị ép thành từng mảnh. Trong đầu của hắn nhanh chóng chuyển động, cuối cùng ngẩng đầu, mắt nhìn tàn hồn Thiên Đế nói:

- Ta tất nhiên sợ chết. Là người ai không có thất tình lục dục, tất nhiên cũng sẽ sợ sệt. Ta có quá nhiều chuyện vẫn chưa hoàn thành. Ta không muốn chết. Cho nên ta sợ chết!

Uy áp trên người Tiêu Lãng đột nhiên biết mất. Tàn hồn Thiên Đế lại trở nên trầm mặc. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Lần này Tiêu Lãng trái lại không có cúi đầu trái mà đối diện với hắn, có cảm giác không thèm đếm xỉa tới.

- Rất tốt!

Tàn hồn Thiên Đế mở miệng lần nữa:

- Thiếu niên, nói cho ta biết, vừa nãy vì sao ngươi không lựa chọn đi lấy thần binh của bản đế? Trái lại đưa cho người đồng hành của ngươi? Lẽ nào ngươi không thích thần binh chí tôn? Ngươi không muốn có lực lượng mạnh mẽ sao?

- A...

Tiêu Lãng cả kinh. Ngay cả chuyện vừa nãy, tàn hồn Thiên Đế này cũng biết sao?

Hắn dừng một chút, thành thật giải thích:

- Ta đương nhiên muốn có thần binh chí tôn, muốn có lực lượng mạnh mẽ. Chỉ có điều thần binh chỉ có một cái nhưng hai người chúng ta đều muốn. Ta không muốn mất đi người bằng hữu này. Hắn đã giúp ta rất nhiều chuyện, cho nên ta lựa chọn nhường cho hắn!

- Bằng hữu? Ha ha, bằng hữu!

Tàn hồn Thiên Đế đột nhiên cười lớn. Mái tóc đen trên đầu hư ảnh kia không gió lại bay. Toàn thân hắn phóng ra một sát khí mãnh liệt. Khí tức cường đại kia trực tiếp đánh bay Tiêu Lãng ra ngoài mấy ngàn mét. Đá vụn xung quanh cũng bị một trận kình phong cường đại thổi bay loạn khắp trời, giống như tận thế vừa tới.

- Bằng hữu? Cái gì là bằng hữu? Thế giới này có bằng hữu chân chính sao? Trung thành chỉ bởi vì lợi thế chưa đủ để phản bội. Bằng hữu chính là dùng để bán ngươi đi! Năm đó, bản đế không phải bởi vì bị bằng hữu bán đi cũng sẽ không rơi vào nơi quỷ quái này! Cũng sẽ không... đến mức di thể cũng không thể trở về quê hương. Đáng thương, nực cười, đáng tiếc!

Tàn hồn Thiên Đế phát ra một tiếng gào thét tức giận rung trời. Dáng vẻ điên cuồng kia, khiến Tiêu Lãng cho rằng một giây sau bốn phía nơi này cũng sẽ bị uy áp cường đại của hắn chấn động thành bột mịn.

Nhưng thân thể Tiêu Lãng không thể động đậy được, giờ phút này chỉ có hi vọng ông trời phù hộ. Hắn lén lút nhìn Phá Hài một chút, nhưng lại nhìn thấy Phá Hài đã bị đá vụn chôn sống. Cũng không biết giờ phút này hắn còn sống hay đã chết.

Vèo!

Tàn hồn Thiên Đế bắn ra một kình khí, lại vọt về phía Phá Hài. Tiêu Lãng kinh sợ tới mức linh hồn cũng muốn thoát ra ngoài. Cũng may kình khí kia chỉ biến đá vụn bao trùm xung quanh Phá Hài trở thành bột mịn, cũng không làm tổn hại tới Phá Hài.

Ngay thời điểm Tiêu Lãng nghi hoặc, vì sao tàn hồn Thiên Đế này lại muốn làm như vậy, ánh của của tàn hồn Thiên Đế lại tập trung vào hắn, mở miệng nói:

- Thiếu niên, trên thế giới này bất kỳ người nào cũng không đáng tin cậy. Chỉ có dựa vào chính mình. Ngươi phải khiến cho mình trở nên vô tình vô nghĩa, tàn sát tất cả những kẻ địch tới ngăn cản ngươi, vạn vật trong thiên hạ đều có thể giết. chỉ có lúc đó ngươi mới có thể sống thoải mái, mới có thể nhận được vô tình đại đạo, lập ra đế nghiệp bất diệt. Hiện tại bản đế cho ngươi hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, chết! Lựa chọn thứ hai giết người bạn đồng hành của ngươi, bản đế sẽ giúp ngươi cảm ngộ được vô tình đại đạo, đồng thời ban tặng ngươi thần binh chí tôn Vô Tình Kiếm. Để Vô Tình Kiếm nhận chủ, ngươi sẽ dễ dàng có được thực lực Thiên Đế!

Đúng vào lúc này, thân thể Tiêu Lãng đột nhiên có thể cử động. Con ngươi của hắn đột nhiên co lại, trong lòng thầm run rẩy.

Thiên Đế Chí Tôn lại đưa cho hắn một vấn đề nan giải như vậy?

Chỉ cần hắn giết Phá Hài sẽ giúp hắn cảm ngộ thiên đạo? Còn ban tặng cho hắn thần binh chí tôn?

Lời Thiên Đế Chí Tôn nói, hiển nhiên sẽ không gạt người. Thực lực người này cường đại như vậy, chết đi mấy chục ngàn năm, còn có thể bảo tồn được tàn hồn? Một tia tàn hồn lại còn có thể có thần trí, còn có thực lực cường đại như vậy? Nói không chừng tia tàn hồn này thật có thể giúp hắn cảm ngộ thiên đạo, khiến thực lực của hắn tăng nhanh như gió. Lùi 10 ngàn bước, thần binh chí tôn thật sự có thể nhận chủ, thực lực của hắn nhất định sẽ cường đại hơn gấp mấy lần.

Một bên là chết, một bên là giết người nhận đạo.

Nếu như đổi lại là những người khác, có lẽ sẽ hoàn toàn không chút do dự, tuyệt đối sẽ lựa chọn điều thứ hai. Nhưng Tiêu Lãng rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng, đè ép lòng tham của mình xuống.

Không sai!

Hắn thực sự có quá nhiều chuyện phải làm. Hắn từng muốn mình có thực lực cường đại hơn. Hơn nữa, con người hắn từ xưa tới nay đều phóng túng bất kham, làm theo ý mình. Giống như lời Ẩn đế nói, hắn có một ma tính, có một yêu khí. Nhưng con người hắn còn có một đặc điểm vô cùng tốt. Hắn làm việc có nguyên tắc. Giết người nhận đạo, đây là chuyện hắn tuyệt đối không làm được.

Nếu như ngay cả bằng hữu cũng có thể giết, hắn sẽ hoàn toàn biến thành một kẻ vô tình lãnh huyết. Không có bằng hữu, không có thân nhân, vô tình vô nghĩa, vậy có gì khác với một kẻ điên giết người.

Đừng nói trở thành Thiên Đế, cho dù trở thành Thiên Đế Chí Tôn, trở thành đại đế thiên hạ vô địch thì đã sao? Nhân sinh còn có ý nghĩa gì có thể nói nữa?

Hắn cũng không suy nghĩ quá lâu, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định nhìn tàn hồn Thiên Đế Chí Tôn giữa không trung nói:

- Sự lựa chọn của ta là, chết! Giết người nhận g đạo, vô tình chi đạo, như vậy... Không cần cũng được!

- Sao?

Tàn hồn Thiên Đế Chí Tôn tỏ ra rất bất ngờ nhìn Tiêu Lãng. Vừa nãy Tiêu Lãng đã từng thẳng thắn nói, hắn sợ chết, hắn muốn có lực lượng mạnh mẽ, hắn có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành.

Tàn hồn Thiên Đế Chí Tôn nhìn ánh mắt Tiêu Lãng, xác định hắn không nói dối. Nhưng giờ phút này, hắn không nghĩ tới mình lại nhận được một đáp án như vậy?

Trong mắt hắn đầu vẻ lạnh lẽo thâm trầm. Khí tức trên người đột nhiên phát ra đầy cuồng bạo. Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Lãng nói:

- Bản đế giúp ngươi được toại nguyện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.