Yêu Giả Vi Vương

Chương 524: Vô Tình Kiếm



- Trâu bò!

Phá Hài giơ ngón tay cái lên. Đại lục Thiên Châu rất nhiều người tư chất không tốt, chuyển sang luyện chiến kỹ Thiên Ma. Cũng có rất nhiều gia tộc muốn bồi dưỡng được một, hai cường giả tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, bởi vì võ giả tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến mức độ cao thâm, có lực công kích mạnh mẽ. Thiên Châu có thể có không ít người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, cũng không ít người có thể đột phá tầng thứ bốn. Nhưng có thể ở độ tuổi như Tiêu Lãng đột phá tầng thứ bốn có thể nói là hiếm thấy giống như lông phượng và sừng lân.

Giai đoạn trước, chiến kỹ Thiên Ma dễ dàng tu luyện, nhưng tâm ma khó có thể vượt qua. Vô số võ giả tu luyện đạo này, đều chết ở trong tâm ma. Tâm ma là ác mộng vĩnh viễn đối với võ giả tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Rất nhiều võ giả tu luyện đạo này, bởi vì không nắm chắc vượt qua tâm ma, bởi vậy luôn trì hoãn không dám tiếp tục tu luyện, cả đời dậm chân tại chỗ.

- Ồ?

Cùng lúc đó, một giọng nói ngạc nhiên nghi ngờ vang lên. Một làn gió từ trong thần binh chí tôn truyền ra. Hư ảnh Thiên Đế Chí Tôn kia lại ngưng tụ ở trong không trung. Ánh mắt của hắn quét qua trên người Tiêu Lãng, lộ ra một vẻ tán thưởng. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Phá Hài.

Trong lòng Phá Hài thầm kêu một tiếng không tốt. Quả nhiên hai chùm sáng phóng tới. Hắn lại bị đánh ngất. Giọng nói của Thiên Đế Chí Tôn kia vang vọng khắp nơi:

- Tiểu tử, ngươi lại có thể vượt qua tâm ma tầng thứ ba. Không tồi! Đáng tiếc...

- May mắn mà thôi!

Tiêu Lãng thu hồi tâm tư, trên mặt đầy vẻ vui sướng, hướng về phía Thiên Đế Chí Tôn cúi đầu nói:

- Đại nhân, ngài xem có thể bay vượt qua hư không hay không?

Thiên Đế Chí Tôn gật đầu, nói:

- Thu di thể của ta vào Tu Di Giới. Vô Tình Kiếm tạm thời thuộc về ngươi. Chỉ có điều nếu như trong vòng mười năm ngươi không thể đột phá Thiên Đế Cảnh, không thể đưa di thể của ta trở về cố thổ, đồng thời tìm được con cháu của ta chiếu cố, Vô Tình Kiếm sẽ không nhận ngươi làm chủ. Thần binh chí tôn có linh tính, không tiếp nhận ngươi là chủ, chỉ có thể phát huy ra một nửa uy lực!

- Tại hạ nhất định sẽ ghi nhớ, cố gắng hết lực khiến đại nhân đạt được tâm nguyện!

Tiêu Lãng trịnh trọng gật đầu, sau đó sẽ lại chắp tay, nói:

- Mạo phạm!

Chờ sau khi hư ảnh Thiên Đế Chí Tôn gật đầu, Tiêu Lãng chậm rãi đi về phía trước. Tới di thể của Thiên Đế Chí Tôn, hắn vận dụng Tu Di Giới thu hồi di thể, chậm rãi cầm lấy thần binh chí tôn.

Suy rằng sắc mặt Tiêu Lãng vẫn xem như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động và khẩn trương. Đây là thần binh chí tôn, binh khí có thiên đạo oai vô thượng. Tiêu Lãng đã từng nhìn thấy uy lực cây quyền trượng của Âu Dương Ấu Trĩ có thể đánh chết Cường giả Nhân Hoàng cấp cao.

Tay của hắn rốt cuộc đã nắm được thanh Vô Tình Kiếm kia. Tay cầm chuôi kiếm, hắn cảm giác như đang nắm chặt một khối ngọc thạch lạnh lẽo, thư thái vô cùng.

Ngay khi hắn chậm rãi cầm Vô Tình Kiếm lên, kiếm thể màu xanh đột ngột phát ra một ánh sáng lạnh chói mắt. Một tiếng kiếm reo ngâm khẽ. Vô Tình Kiếm run rẩy kịch liệt. Một uy áp cường đại cũng từ trong thân kiếm phóng ra. Tiêu Lãng đứng mũi chịu sào thiếu chút nữa bị cỗ uy áp này chấn động đến mức thất khiếu.

- Vô Tình, sau này theo tiểu tử này. Trong vòng mười năm nếu như hắn không tu luyện tới Thiên Đế Cảnh, ngươi tự mình tìm kiếm chủ nhân đi!

Giọng nói của Thiên Đế Chí Tôn vang lên. Uy áp trong thần binh màu xanh lại lập tức biến mất, cũng không còn run rẩy nữa. Ánh sáng màu xanh trên thân kiếm cũng biến mất, nhìn giống như đã biến thành một thanh bảo kiếm bình thường.

- Kiếm tốt!

Tiêu Lãng cầm Vô Tình Kiếm lên múa mấy kiếm, cảm giác trong thể kiếm để lộ ra hàn lạnh, dường như muốn khiến không gian xung quanh đều đông lại. Hắn yêu thích không buông tay thật tình tán dương.

Vô Tình Kiếm có thân kiếm dài ba thước ba. Toàn thân kiếm màu xanh. Phía trên lưỡi kiếm có ánh sáng lạnh không ngừng lưu chuyển, hàn khí bức người. Không cần phóng thích thiên đạo, người sáng suốt chỉ xem thân kiếm đã biết không phải là vật tầm thường.

Thiên Đế Chí Tôn nhìn Vô Tình Kiếm khe khẽ thở dài nói:

- Vô Tình Kiếm này theo bản đế mấy trăm năm. Kiếm đã từng ra sức chém đầu mấy Thiên Đế, uống no máu tươi. Hi vọng ngươi không để nó bị mai một. Kiếm này có vô tình chi đạo của bản đế. Một khi xuất kiếm không thấy máu quyết không thu binh. Không thể chém chết kẻ địch, ngươi liền tự tàn đi! Kiếm này trước khi không nhận ngươi là chủ, trong vòng ba ngày chỉ có thể phóng thích một lần kiếm khí bên trong Vô Tình Kiếm. Uy lực cũng chỉ có một nửa. Chỉ có điều chỉ cần không phải là cường giả Thiên Đế, võ giả bình thường một khi va chạm với khí của Vô Tình Kiếm không chết cũng bị thương. Nếu như ngươi có thể tu luyện tới Thiên Đế, khiến nó hoàn toàn nhận chủ, dựa vào kiếm này ngươi có thể quét ngang võ giả Thiên Đế bình thường!

- Mạnh như vậy sao?

Tiêu Lãng nuốt một ngụm nước bọt, trái tim đập rất lợi hại. Cho dù hắn đã từng ảo tưởng về uy lực của Vô Tình Kiếm vô số lần, nhưng nghe thấy tàn hồn Thiên Đế nói vậy, vẫn bị doạ.

Thiên Đế Chí Tôn khinh thường nhìn Tiêu Lãng một chút, ngạo nghễ nói:

- Nếu như bản đế sớm cảm ngộ đại đạo vô tình, bản đế tuyệt đối có thể thành tựu đại đế. Vô Tình Kiếm này đi theo ta nhiều năm, bị vô tình đại đạo của ta nhập vào, uy lực tuyệt đối vượt qua thần binh chí tôn bình thường! Tốt... Ngươi chuẩn bị một chút, bản đế muốn thi triển thần thông phá tan cấm chế của Kiếm Ảnh Đại Đế này, đưa ngươi ra không gian hư vô chết tiệt này. Nhớ kỹ cố thổ của bản đế tại Thanh Mộc Thành, Thanh Châu phủ. Gia tộc của bản đế là gia tộc Thanh Mộc. Bản đế năm đó biệt hiệu gọi là Thanh Đế. Cách phía bắc Thanh Mộc Thành vạn dặm có dòng sông cực lớn. Ngươi đem di thể của bản đế vào nơi rộng nhất của dòng sông. Năm đó, ta đã xây dựng phía dưới một phần mộ. Ngươi đem di thể đưa xuống dưới sông, cấm chế sẽ tự động phát động. Bảo vật trên người và trong Tu Di Giới của bản đế, ngươi không được lấy bất kỳ thứ gì. Ngươi không tu luyện vô tình chi đạo, những bảo vật này cứ để lại cho người hữu duyên đi!

Tiêu Lãng âm thầm tiếc nuối. Hắn đã sớm nhìn thấy trên di thể có một viên Tu Di Giới. Trong Tu Di Giới của Thiên Đế Chí Tôn, đừng nói là bảo vật sợ là huyền thạch cũng vô số chứ?

Chỉ có điều Thiên Đế Chí Tôn này đã căn dặn như vậy, Tiêu Lãng cũng không dám nổi lòng tham. Đạo lý lòng người không đủ rắn nuốt voi hắn hiểu. Hơn nữa hắn đã nhận được quá nhiều, không dám đòi hỏi thêm.

- Chuẩn bị!

Thiên Đế Chí Tôn nhìn thấy hào quang trong mắt Tiêu Lãng, rất thoả mãn. Thực lực của hắn mạnh như vậy, linh hồn mạnh đến mức đáng sợ. Tiêu Lãng nghĩ gì hắn đều rõ ràng. Giờ phút này hắn đã hoàn toàn yên tâm. Hắn hét lớn một tiếng, chút tàn hồn bắt đầu chậm rãi phát ra hào quang màu vàng kim, thi triển thần thông.

Vèo!

Thân thể Tiêu Lãng lóe lên, trước tiên cõng Phá Hài trên lưng, sau đó Thảo Đằng nhô ra quấn chặt lấy hắn. Lúc này mới trên mặt hắn đầy vẻ trịnh trọng, hai đầu gối đồng thời quỳ xuống, quay về phía Thiên Đế Chí Tôn lạy ba bái. Tiếp đó hắn đứng lên ánh mắt sáng quắc nhìn lên bầu trời.

Chỉ có điều, giờ phút này hắn đã không nhìn thấy rõ bóng dáng của Thiên Đế kia nữa. Tàn hồn của hắn bắt đầu cháy rừng rực, hóa thành một mặt trời chói mắt, từ từ bay lên không trung.

Ầm!

Trên không trung, mặt trời kia nổ tung. Một năng lượng mạnh mẽ bao phủ khắp nơi. Không trung bị chấn động. Không gian xung quanh đều vặn vẹo. Tiêu Lãng dùng tay cản một chút hào quang, lại đột nhiên cảm giác thân thể trở nên nhẹ hơn rất nhiều. Giờ phút này, lực hút khủng bố trong trong không gian hư vô này lại biến mất không thấy nữa.

- Tiểu tử, vào đi thôi! Bản đế khổ sở chờ đợi mấy chục ngàn năm, rốt cuộc đã được giải thoát! Đáng tiếc vô tình đại đạo của bản đế lại không có người kế thừa. Dáng thương đáng tiếc...

Một âm thanh phá vỡ màng tai vang vọng khắp nơi hoang dã. Giữa không trung đột ngột xuất hiện một lỗ thủng đen kịt.

Mắt Tiêu Lãng lóe lên hào quang, có chút tiếc nuối nhìn xung quanh. Phần mộ Kiếm Ảnh Đại Đế này có vô số trọng bảo. Hắn đi vào một chuyến, có thể may mắn đi ra ngoài, nhưng lại không có được một bảo vật nào.

Vèo!

Thân thể Tiêu Lãng bắn mạnh lên, trực tiếp nhảy vào trong lỗ thủng tối đen kia. Thân thể của hắn vừa biến mất ở trong lỗ thủng kia, lỗ thủng đó lập tức khép lại.

Trong không gian hưu vô dưới vực sâu tử vong trở lại yên tĩnh, vĩnh viễn đứng sững ở này, chờ đợi người có duyên tiếp theo đi vào tìm cơ duyên lớn, hoặc là vĩnh viễn ở lại nơi này làm bạn với Kiếm Ảnh Đại Đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.