Yêu Giả Vi Vương

Chương 651: Tình thương



Cho dù Tiêu Lãng vẫn lạnh lùng như thế, nhưng tâm tình công chúa Hòa Miêu đã tốt hơn nhiều. Bởi vì trong lòng nàng xác định Tiêu Lãng vẫn thiện lương. Có lẽ bởi vì vài nguyên nhân nàng không biết, nên hắn mới trở nên lạnh lùng như vậy.

Nàng đột nhiên nảy sinh một ý niệm, nhất định phải nghĩ mọi cách khiến Tiêu Lãng trở về bộ dáng như lúc trước. Không chỉ khôi phục lại ký ức, ngay cả tính tình cũng phải cảm hóa hắn. Điều này không chỉ vì Tiêu Lãng, còn là vì... bản thân nàng.

Nhìn ánh mắt mơ hồ của Tiêu Lãng, ý niệm này càng ngày càng cường đại, giống như một mầm cây nẩy mầm mọc rễ ở trong đầu công chúa Hòa Miêu. Nàng thở ra một hơi, nở nụ cười khẽ. Trong đôi mắt đẹp cũng từ từ trở nên kiên định. Nàng không quan tâm kết cục cuối cùng ra sao, nàng quyết định phải cố gắng thử một chút.

Chỉ cần cố gắng, kết cục thật ra không quan trọng. Chí ít mình sẽ không hối hận, không phải sao?

- Tiêu Lãng, ta trở về. Buổi tối ta sẽ trở lại thăm ngươi!

Lau khô nước mắt, công chúa Hòa Miêu dứt khoát đứng dậy cười nói một tiếng. Sau đó nàng đạp lên tuyết, kéo mũ che kín người, chậm rãi đi vào trong viện.

Bước chân nàng rất nhẹ, nhưng lại kiên định khác thường. Dáng lưng mềm mại trong gió tuyết, giống như một đóa hoa mai, hết sức mỹ lệ.

Tiêu Lãng dường như không phát hiện Hòa Miêu đã rời đi, mờ mịt ngồi dưới đất. Hắn không biết mình làm sao. Dường như trời sinh hắn ra đã lạnh lùng như vậy? Hắn đối với tất cả sự vật đều không để ý, không thấy vui mừng.

Công chúa Hòa Miêu là một nữ tử tốt, bộ dạng xinh đẹp, ôn nhu như nước. Hắn cũng cảm nhận được nàng có chút tình cảm đối với hắn. Nhưng đáng tiếc trong lòng hắn hoàn toàn không thấy cảm động. Dường như trời sinh hắn ra chính là một người vô tình máu lạnh.

Ở trên thế giới này, dường như điều duy nhất khiến hắn quan tâm, chỉ có thanh kiếm trong tay. Bởi vì thanh kiếm này khiến hắn có cảm giác như người có liên kết máu thịt vậy!

Hắn cầm lấy Vô Tình Kiếm trong tay, một tay nắm chuôi kiếm một tay ôn nhu nhẹ vỗ về thân kiếm. Hắn đột nhiên có cảm giác, thanh kiếm này có thể giúp hắn tìm lạiề ký ức, có thể giúp hắn... trở nên mạnh hơn!

Thật ra hắn không muốn tìm hiểu ký ức trước kia, cũng không biết trở nên mạnh mẽ có ý nghĩa gì? Nhưng hắn cảm giác ở trên thế giới này, thứ duy nhất có quan hệ với hắn chính là thanh kiếm này.

Nếu thanh kiếm này hi vọng mình tìm ký ức trở về, hi vọng mình trở nên mạnh mẽ, vậy dù sao mình cũng phải làm chút gì chứ? Bằng không những ngày tháng này trôi qua quá nhàm chán, không phải sao?

Ánh mắt hắn chậm rãi nhắm lại, quên cảnh sắc xung quanh, quên gió tuyết đầy trời. Tâm thần hắn chìm vào trong Vô Tình Kiếm. Bởi vì hắn mơ hồ nghe thấy trong Vô Tình Kiếm có một âm thanh đang gọi hắn.

- Từ xưa đa tình không dư hận, đa tình chung quy sẽ bị vô tình tổn thương. Thiên đạo vô tình nhất trọng, tình thương!

Khi hắn hoàn toàn chìm đắm trong Vô Tình Kiếm, nhưng trong đầu hắn lại hiện lên một câu nói như vậy. Nói rất ngắn, nhưng hàm nghĩa trong lời nói lại khiến hắn có chút mê man.

Thiên đạo vô tình là gì? Tình thương lại là gì? Thương mình, hay thương người khác? Nhất trọng? Lẽ nào phía sau còn có nhị trọng, tam trọng?

Tiêu Lãng không biết. Chỉ có điều hắn cảm thấy có chút hứng thú đối với cái này. Hắn rốt cuộc đã có chút để việc làm, không cần phải tiếp tục ngồi thẫn thờ ở đây nữa.

Gió tuyết càng lúc càng nhiều. Tiêu Lãng là ngồi ở bên đình, cho nên gió tuyết bao phủ hắn. Hắn nhắm mắt lại, chìm đắm vào thế giới trong lòng mình, cảm ngộ hai câu kia, quên hết tất cả.

Dần dần hắn bị gió tuyết bao trùm, đã biến thành một người tuyết. Mà khí tức trên người hắn cũng càng ngày càng lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cả tuyết!

Thời gian trôi qua từng chút một. Rất nhanh trời đã vào đêm. Bầu trời đang đổ tuyết lớn đột nhiên ngừng lại. Nhưng thân thể Tiêu Lãng vẫn không động đậy. Hắn đã biến thành một người tuyết. Công chúa Hòa Miêu dẫn theo Hòa Nê hứng thú bừng bừng đi tới, nhìn thấy Tiêu Lãng biến thành người tuyết cũng không cảm thấy bất ngờ. Bởi vì mấy ngày trước, Tiêu Lãng cũng thường xuyên như vậy.

Công chúa Hòa Miêu bảo Hòa Nê lấy thức ăn ra. Nàng lại đi tới bên cạnh Tiêu Lãng, duỗi một cánh tay như bạch ngọc ra, nhẹ nhàng phủi những bông tuyết trên người trên tóc Tiêu Lãng. Động tác ôn nhu, vẻ mặt trìu mến, giống như một thê tử thật sự khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Tiêu Lãng mở mắt. Trên lông mày và lông mi của hắn đều là hoa tuyết, khiến hắn giống như một lão già đã trải qua tang thương, già hơn tuổi rất nhiều. Sắc mặt hắn lạnh lùng còn hơn cả Đông Phương Hồng Đậu năm đó. Hắn nghiêng mặt nhìn công chúa Hòa Miêu qua đang phủi tuyết cho hắn. Trên mặt hắn hoàn toàn không xúc động. Tương tự, trong lòng cũng... hoàn toàn không xúc động.

- Ăn cơm đi!

Sau khi công chúa Hòa Miêu phủi sạch hoa tuyết cho Tiêu Lãng, nàng nhìn Tiêu Lãng, vẻ mặt đầy ôn nhu nói.

- Ừm!

Tiêu Lãng lạnh lùng gật đầu, đứng lên đi tới bên bàn đá. Hắn im lặng ăn cơm giống như gió cuốn mây tan, rất nhanh đã quét sạch tất cả cơm nước trên bàn. Tiếp theo hắn lau miệng, lại ôm thanh kiếm của hắn trầm mặc ngồi ở bên đình.

Công chúa Hòa Miêu phất phất tay, bảo Hòa Nê lui xuống. Nàng lại giống như thường ngày ngồi xổm ở bên cạnh Tiêu Lãng. Nàng ôm đầu gối, tùy tiện nói chuyện phiếm với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng cũng chỉ trả lời lạnh lùng lại ngắn gọn, nhưng nàng hoàn toàn không tức giận, vẫn kiên trì làm bạn hắn. Nàng dùng trái tim nhiệt tình của mình, cùng nhu tình như nước hòa tan tảng băng vạn năm của Tiêu Lãng.

Đúng như Hòa Nê biết, Hòa Miêu từ nhỏ đã là một cô con gái ngoan, vạn sự không tranh, nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng càng là loại con gái ngoan này, một khi quật cường lên, cho dù mười con hung thú cũng không kéo trở lại được.

Nàng từ nhỏ đến lớn, đối mặt đều là hạ nhân cung kính, công tử yêu say đắm, quý mến.

Tiêu Lãng dường như khác hẳn. Trong lúc nàng tuyệt vọng, hắn đột nhiên xuất hiện, cứu nàng từ trong miệng hung thú ra. Đặc biệt là lúc rời đi, thái độ lãnh khốc vô tình của hắn lại khiến nàng hết sức xúc động.

Rất nhiều lúc, con người đúng là động vật hết sức kỳ, người đối xử tốt với mình lại không quý trọng, trái lại cảm thấy nhàm chán vô vị. Ví dụ như công chúa Hòa Miêu, công tử Mặc Hàn đối với nàng tốt như vậy, mọi mặt đều không thể kém hơn Tiêu Lãng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không thích. Trái lại dường như... có chút thích bị Tiêu Lãng lạnh nhạt, bị hắn vô tình gây tổn thương.

Hay bởi vì những người trẻ tuổi đều có tâm lý nghịch phản. Có lẽ các nàng nỗ lực chứng minh mình đã từng... có tình yêu oanh oanh liệt liệt.

Đêm đã khuya, thân thể Tiêu Lãng lại bị băng tuyết bao trùm. Trên người công chúa Hòa Miêu cũng có đầy hoa tuyết che phủ. Mắt nàng sáng lấp lánh trong bầu trời đêm không sao, giống như bảo thạch mỹ lệ.

- Ai...

Muôn vàn lời nói, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề. Công chúa Hòa Miêu nhìn Tiêu Lãng giống như tảng đá, nắm thật chặt, mũ che buồn bã rời đi. Thân thể nhỏ nhắn yêu kiều ở trong gió đêm có vẻ vô cùng yếu đuối, vô cùng cô đơn.

Gió nổi lên. Mưa tuyết lại bay ngập trời. Bắc Minh dường như có hơi lạnh.

- Đa tình chung quy sẽ bị vô tình tổn thương? Tình thương? Vì sao ta tổn thương Hòa Miêu, bản thân ta cũng cảm giác đau lòng? Hại người hại mình? Lẽ nào đây chính là tình thương sao?

Tiêu Lãng ngửa đầu, mặc cho gió tuyết quét qua mặt mình. Trán hắn nhíu lại. Trên khuôn mặt giống như sông băng vạn năm xuất hiện một chút đau lòng. Hắn đau lòng vì Hòa Miêu, cũng đau lòng vì mình.

Hắn đột nhiên mở mắt. Năng lượng bên trong thân thể đột nhiên hội tụ ở trên ngón tay. Hắn đột nhiên viết vào trong không trung một chữ “Tình”. Sau đó hắn bỗng nhiên gầm thét lên:

- Tình thương, tình thương, không tổn thương mình tại sao lại đả thương người? Đi!

Năng lượng bên trong thân thể người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma tập trung lại đột nhiên hóa thành chữ “Tình”, vọt vào trong không trung. Chữ “Tình” lớn lên theo gió, cuối cùng đạt tới đường kính trăm mét, sau đó đột nhiên nổ mạnh, khiến gió tuyết đầy nổ mạnh biến thành hư vô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.