Yêu Giả Vi Vương

Chương 663: Khôi phục ký ức



Tại một hoang đảo trên biển Băng Tuyết, Tiêu Lãng một mình chiếm giữ ở trên đảo, không ngừng đánh ra từng chữ Tình. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, trên mặt không có biểu tình gì, giống như một con hung thú lạnh lùng hình người.

Từng chữ Tình mang theo hào quang bảy màu bay lượn trong bầu trời đêm, cuối cùng giống như pháo hoa nổ tung, chiếu sáng một góc trời đêm, cũng chiếu sáng thân hình của một nữ tử xinh đẹp đang đứng sừng sững ở phía xa trên biển.

Trên người nữ tử này mặc một chiếc váy màu phấn hồng, vóc người uyển chuyển, làn da trắng hơn tuyết. Một khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng không có vẻ ngây thơ của thiếu nữ, vừa vui mừng vừa tức giận, lả lơi quyến rũ. Trong đôi mắt phượng của nàng lại lộ vẻ lo lắng buồn phiền, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Đã suốt mười ngày!

Nàng làm bạn với Tiêu Lãng lang thang trong biển Băng Tuyết mười ngày. Tiêu Lãng đối với nàng càng ngày càng lạnh lùng. Thậm chí giờ phút này hắn hoàn toàn không nhìn nàng. Nàng nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng nói chuyện với Tiêu Lãng rất nhiều lần. Nhưng Tiêu Lãng lại hoàn toàn không nghe. Nàng có cảm giác hoàn toàn bó tay.

Tiêu Lãng không ngừng tu luyện thiên đạo vô tình, hết lần này tới lần khác khiến mình bị tổn thương, không ngừng tiêu diệt chút hữu tình ở sâu trong nội tâm của mình. Mỗi lần hắn đều khiến mình bị tổn thương tới ngất đi mới dừng lại. Sau khi tỉnh lại, hắn tiếp tục chạy loạn không có mục đích. Tuy rằng hắn không công kích Âu Dương Lãnh Yên, nhưng hoàn toàn không nhìn nàng.

Cũng không bao lâu, Tiêu Lãng quả nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nghiêng đi ngã xuống đất, ngất đi. Âu Dương Lãnh Yên khe khẽ thở dài. Trong mắt nàng lộ vẻ đau đớn, thương tiếc. Thân thể nàng hóa thành một bóng hồng nhẹ nhàng đạp nước bay lên hải đảo. Nàng đứng ở phía trước Tiêu Lãng nhìn khuôn mặt đã bị máu tươi nhuộm đỏ của hắn.

Nàng bước qua, lấy từ trong Tu Di Giới ra một chiếc khăn lụa, chậm rãi lau vết máu trên mặt Tiêu Lãng. Nàng đánh một chưởng, quét hết băng tuyết trên mặt đất, sấy khô hơi nước. Sau đó nàng ngồi ở trên cỏ dại, xoay thân thể Tiêu Lãng qua, cho hắn gối đầu lên bắp đùi thon dài, trắng như tuyết của nàng. Một tay nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn. Trên mặt nàng lộ vẻ do dự không quyết.

Tối nay, không khí tốt một cách hiếm thấy. Bầu trời không có hoa tuyết bay xuống, còn mơ hồ nhìn thấy có ánh trăng chiếu xuống. Âu Dương Lãnh Yên ôm Tiêu Lãng ngồi hơn một canh giờ. Sắc mặt nàng vẫn do dự không quyết. Dường như có một chuyện nào đó khiến nàng khó có thể đưa ra quyết định.

- Ai, Tiêu Lãng, ngươi chính là oan gia của Âu Dương Lãnh Yên ta. Kiếp trước nhất định là ta nợ ngươi quá nhiều!

Lại qua nửa canh giờ, trong mắt nàng đột nhiên lộ vẻ kiên định, khe khẽ thở dài. Sau đó nàng lấy từ trong Tu Di Giới ra một viên thuốc, lấy chút nước sạch cho Tiêu Lãng nuốt vào.

Đây là một viên đan dược nổi tiếng trong Liễu Yên Các... Xuân dược, tên là tiêu hồn thực cốt đan. Trong Liễu Yên Các có thanh lâu lớn nhất trong Âu Dương phủ. Nữ tử bên trong không tính là cao cấp nhất, nhưng chính bởi vì tiêu hồn thực cốt đan này, khiến hiệu suất các vị khách trong Liễu Yên Các quay lại rất cao. Chỉ cần là vị khách đã từng chơi đùa ở đây, đều khen không dứt miệng đối với đan dược này. Tiêu hồn thực cốt đan cũng nổi tiếng lừng lẫy ở Thiên Châu.

Đan dược này cũng không chỉ thúc tình cương cường thúc. Đan dược này là một đan dược thần kỳ phụ trợ cho chuyện phòng the. Nó có thể khiến người dùng đan dược giống như chìm vào trong mộng ảo, dục tiên dục tử, đặt mình giữa mộng đẹp và hiện thực.

Ví dụ như một nam tử sau khi dùng đan dược này, tùy tiện giao hợp với một nữ tử, có thể sản sinh ra một loại ảo giác, dường như đang giao hợp với nữ thần trong lòng mình, khiến người ta mê mẩn tâm thần.

Giờ phút này Tiêu Lãng đang hôn mê. Yên phu nhân lại cho hắn dùng xuân dược, dường như... không có ý tốt. Dù sao nơi đây là nơi hoang dã, một khi bị thúc tình, không có nơi nào có thể phát tiết sẽ trở nên điên cuồng.

Tiêu Lãng rất nhanh liền có phản ứng. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Làn da cũng toả nhiệt. Tiểu gia hỏa của hắn chậm rãi bị kích động, dựng thành một lều vải.

Âu Dương Lãnh Yên rất nhanh cũng có phản ứng. Sắc mặt nàng đỏ như lửa đốt, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Đôi mắt sáng như sao nửa khép nửa mở. Đôi môi kiều diễm mở ra đóng lại, phun ra từng làn hương.

Hai tay nàng run rẩy, chậm rãi cởi bỏ y phục của Tiêu Lãng, trải trên mặt đất. Sau đó nàng lại lấy từ trong Tu Di Giới ra một vài bộ y phục, trải trên mặt đất làm một chiếc giường lớn đơn giản sạch sẽ.

Tiêu Lãng nằm trên mặt đất, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Hầu kết không ngừng động đậy. Phản ứng thân thể hắn càng ngày càng lớn. Trong cổ họng còn không ngừng phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú.

Chỉ đáng tiếc linh hồn hắn bị tổn thương vẫn chìm trong hôn mê, bằng không hắn sẽ nhìn thấy một bức tranh tuyệt mỹ.

Âu Dương Lãnh Yên đưa lưng về phía hắn, nhẹ nhàng mở nút buộc trên váy. Sau đó chiếc váy từ từ rơi khỏi thân thể hoàn mỹ của nàng, lộ ra một cái lưng trắng nõn giống như dương chi ngọc phấn, còn có hai phần mông có thể làm bất luận nam tử nào cũng phải phát cuồng. Đôi tay ngọc run rẩy tìm ra sau lưng, chậm rãi kéo cái yếm phấn hồng xuống.

Âu Dương Lãnh Yên lấy đi lớp áo che cuối cùng, mặc cho thân thể tuyệt mỹ của nàng lõa lồ dưới ánh trăng mông lung, trong gió rét. Nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại, đi tới chậm rãi ngồi ở trên người Tiêu Lãng. Mặt nàng đỏ như máu, sau đó giống như một đóa hoa bách hợp run rẩy trong gió đêm...

Cảnh sắc biển Băng Tuyết cũng không dễ coi. Một năm bốn mùa đều là mùa đông. Nhưng giờ phút này, trên hoang đảo lại đậm ý xuân, cảnh sắc liêu nhân. Một đôi nam nữ ở nơi hoang dã nguyên thủy, đang làm một hành động nguyên thủy nhất của nhân loại.

Thần trí Tiêu Lãng từ từ tỉnh lại. Chỉ bởi vì dược lực của tiêu hồn thực cốt đan phát tác, khiến hắn không thể suy nghĩ được điều gì, chỉ hưởng thụ thiên hạ tươi đẹp trước mắt. Trong đầu hắn mơ mơ màng màng, giống như đang chìm trong một giấc mơ xuân tuyệt đẹp. Bên trong thân thể truyền đến cảm giác vui vẻ, khiến hắn như mộng như ảo, như mê như say.

Chìm đắm trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, khiến trong lòng Tiêu Lãng dậy lên một cơn sóng lớn. Hắn cảm giác hình ảnh trong mắt dường như rất quen thuộc. Dường như một ngày nào đó, ở trong một nơi hoang dã, hắn đã từng cùng nữ tử trước mắt làm chuyện tương tự như vậy.

Kèm theo chuyển động có nhịp điệu, vô số hình ảnh không ngừng hiện ra trong đầu Tiêu Lãng, giống như từng cảnh từng cảnh trong bộ phim điện ảnh chạy qua đầu hắn. Mắt hắn từ từ trở nên thanh minh, xong lại mê man đi.

- A!

Kèm theo một tiếng kêu yêu kiều khiến người ta say đắm của Âu Dương Lãnh Yên, Tiêu Lãng cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú. Hai người ôm chặt lấy nhau. Mắt Tiêu Lãng đột ngột nhắm lại, nhưng đôi tay lại ôn nhu vuốt ve tấm lưng trắng mịn như ngọc của Âu Dương Lãnh Yên. Hai người đều không nói gì, cũng không nhúc nhích, dường như đang tận hưởng dư âm tuyệt vời của tiêu hồn thực cốt.

- Lãnh Yên, cảm ơn nàng!

Một lúc lâu sau, Tiêu Lãng rốt cuộc mở miệng. Giọng nói của hắn không lạnh lùng vô tình nữa, trái lại tràn ngập sự cảm kích vô tận, đồng thời còn có cả sự áy náy vô tận, và mê man vô tận.

Thân thể mềm mại của Âu Dương Lãnh Yên run lên nhưng nàng không lên tiếng. Khóe mắt nàng chợt có hai giọt nước mắt lăn xuống. Hai tay nàng vẫn ôm thật chặt lấy cổ của Tiêu Lãng, khẽ nghẹn ngào.

Biện pháp của Âu Dương Lãnh Yên hiển nhiên đã thành công. Nàng xác định, Tiêu Lãng đã khôi phục nhớ. Nàng không tiếc vô liêm sỉ mê hoặc Tiêu Lãng, chính là để hắn khôi phục ký ức. Tiêu hồn thực cốt đan rất thần kỳ, khiến Tiêu Lãng đan xen giữa mộng ảo và hiện thực, tiếp xúc tới ký ức ở sâu trong đầu của hắn, thành công giúp hắn lấy lại ký ức.

Tiêu Lãng cũng không nói gì nữa. Trong đầu hắn đang nhớ lại những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày hắn mất trí nhớ. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy mơ hồ, càng thấy đau đầu, linh hồn giống như muốn xé ra thành hai phần.

Thân thể hắn bắt đầu run rẩy. Hắn cũng không dám động, hoảng sợ trong lòng người ngọc. Hắn cố gắng bảo mình không nghĩ nhiều nữa, mở mắt nhìn khuôn mặt đầy lo lắng, vẫn còn đọng nước mắt của Âu Dương Lãnh Yên, nở nụ cười khổ nói:

- Lãnh Yên, ta xong rồi! Ta tu luyện thiên đạo vô tình, mà bản thân ta lại coi trọng nhất là cảm tình. Nếu tiếp tục tu luyện hoặc là linh hồn ta sẽ sụp đổ, hoặc là sẽ biến thành một người điên! Mà không tu luyện... cả đời này, thực lực của ta cũng không tiến thêm được nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.