Yêu Giả Vi Vương

Chương 703: Tình đạo



Nửa ngày trôi qua, cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng cao từ tám, chín mét trở thành một mét. Vốn đã gần như có thể hóa thành thực thể, giờ phút này đã biến thành gần như trong suốt, một chút nữa là có thể nhìn xuyên qua phía đối diện...

- Muốn chết phải không?

Bốn oán linh cắn nuốt cái bóng linh hồn của hắn, trở nên cường đại hơn. Tốc độ cắn nuốt cũng tăng nhanh lên gấp mấy phần. Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích, trôi nổi ở trong hư không giống như một vật đã chết, mặc cho cắn nuốt. Theo tốc độ này không cần đến nửa nén hương nữa, linh hồn của hắn sẽ hoàn toàn biến mất trong thế giới này, lại diễn hóa ra một oán linh mới.

- Cô cô, Hồng Đậu, Nhã Nhi, Lãnh Yên, Thiên Tầm, Phá Hài... hẹn gặp lại! Nếu như có kiếp sau, Tiêu Lãng sẽ trở lại báo đáp ân tình của các ngươi!

Tiêu Lãng khẽ thì thầm một tiếng, lại thoáng nhìn qua đám người Hồng Đậu trước mắt do bốn oán linh biến thành. Tiếp đó hắn nhắm hai mắt lại chuẩn bị chờ chết.

- Ai...

Tiêu Lãng không biết, hư không bên ngoài không gian hư vô này có một nam tử đầu trọc đang lặng lẽ đứng. Sau khi linh hồn Tiêu Lãng bị hút vào không gian hư vô này, Thanh Mộc Ngọc vẫn đứng ở này.

Tiêu Lãng nhiều lần thiếu chút nữa nhập ma, hắn đều nhìn thấy, nhưng hắn lại không có bất kỳ động tác nào. Mà giờ phút này linh hồn Tiêu Lãng sắp biến mất, hắn vẫn không có bất kỳ động tác nào, trên mặt chỉ đầy cay đắng than nhẹ:

- Tiêu Lãng, đây là không gian đặc biệt để luyện hóa Thiên Ma Đại Đế, bất kỳ người nào cũng không thể tiến vào. Một khi tiến vào không gian hư vô này sẽ sụp đổ, linh hồn của ngươi cũng sẽ bị phá hủy. Cho nên không người nào có thể giúp ngươi! Ngươi chết như vậy, Mê Thần Cung cũng không tính là vi phạm lời hứa! Ai... vì sao ngươi lại cố chấp như vậy? Bản thân thiên đạo vô tình là một trong ba đại thiên đạo chí cao. Nếu như ngươi từ bỏ chấp niệm tu luyện thiên đạo vô tình, thành tựu ngày sau tuyệt đối không thể đo lường! Thôi, thôi vậy! Ngươi đi đường bình an, người nhà của ngươi, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố...

Nói xong Thanh Mộc Ngọc lắc đầu. Trên mặt hắn đầy vẻ thất vọng và nuối tiếc. Hắn xoay người bay về phía xa. Hắn rõ ràng chuẩn bị từ bỏ Tiêu Lãng, đương nhiên cũng không phải là hắn từ bỏ, mà bởi vì giờ phút này Tiêu Lãng đối mặt với cục diện như vậy, cho dù bất kỳ người nào cũng không có cách phá giải...

- Xì xì!

Bay được một thời gian, Thanh Mộc Ngọc trực tiếp xé rách không gian, chuẩn bị trở về Thiên Châu. Trước khi bước qua vết nứt không gian, hắn quay đầu lại cuối cùng nhìn không gian hư vô phía xa kia, muốn xác định Tiêu Lãng đã chết.

Nhưng vào thời khắc ấy, mắt hắn đột nhiên sáng lên. Thân thể hắn vốn đã chui vào vết nứt không gian liền ngừng lại. Ánh mắt hắn sáng tới mức dọa người. Hắn nhìn một hồi trên mặt đầy vẻ không dám tin, kinh ngạc kêu lên:

- Làm sao có thể như vậy được? Tiểu… tiểu tử này...

Thân thể của hắn bỗng nhiên lóe lên, lấy tốc độ khủng khiếp bay về phía vị trí không gian hư vô nơi linh hồn Tiêu Lãng đang ở trong. Hắn đứng ở bên ngoài không gian hư vô, lợi dụng đại thần thông tra xét. Sau khi dò xét một lần nữa, vẻ khiếp sợ trên mặt hắn không chỉ không giảm bớt, trái lại còn tăng thêm mấy phần. Hắn mấp máy môi không ngừng thì thào:

- Thời điểm Thiên Ma Đại Đế thiết lập không gian hư vô này, thực lực đạt được Bán Thần cảnh đỉnh cao nhất? Tâm ma này kinh khủng như vậy, hoặc là chết đi, hoặc là trốn vào thiên đạo vô tình. Ngoài ra không có lựa chọn khác! Nhưng tiểu tử này không chỉ không chết, cũng không trốn vào thiên đạo vô tình, trái lại vượt qua tâm ma? Hắn làm như thế nào?

Trên thực tế, giờ phút này Tiêu Lãng cũng đang khiếp sợ không gì sánh nổi! Hắn cảm thấy vô cùng mơ hồ!

Thời khắc linh hồn của hắn sắp tiêu tan, thần trí của hắn cũng đã hoàn toàn mơ hồ, nhưng chấp niệm trong đầu hắn vẫn không thay đổi. Hắn không muốn trở nên lãnh huyết vô tình, hắn tình nguyện chết cũng phải kiên trì với bản tâm của mình.

Mà đang ở thời khắc cuối cùng kia, cái bóng linh hồn của hắn đột nhiên toả ra hào quang bảy màu. Hào quang kia chiếu sáng toàn bộ không gian hư vô. Bốn oán linh vẫn đang cắn nuốt linh hồn hắn, trong nháy mắt biến thành tro bụi. Linh hồn của hắn lấy tốc độ khủng khiếp bắt đầu trưởng thành. Một mét, hai mét.. mười mét, cuối cùng biến thành mười lăm mét như hiện tại...

Giờ phút này linh hồn hắn trở nên cực kỳ tinh thuần, hoàn toàn không có tạp niệm. Tâm tình tiêu cực trong linh hồn hắn đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả thiên đạo vô tình đã tu luyện, ý niệm vô tình ẩn náu ở sâu trong linh hồn cũng biến mất. Ảo cảnh xung quanh không gian hư vô tan vỡ. Hắn đã vượt qua tâm ma lần này!

Hắn không chết. Hắn vượt qua tâm ma. Bốn oán linh cũng bị giết chết, nhưng hắn nhưng không trốn vào thiên đạo vô tình, trái lại hắn tu luyện thiên đạo vô tình, ý niệm vô tình ẩn nấp trong linh hồn đã biến mất hoàn toàn?

Cho nên điều này khiến hắn khiếp sợ không gì sánh nổi. Hắn cũng cảm thấy vô cùng mơ hồ. Mà điều càng làm cho hắn mơ hồ chính là, trong linh hồn đột nhiên hiện lên một tin tức:

- Tình đạo cảnh giới thứ hai, nếu trời có tình trời cũng già!

- Tình đạo?

Võ giả Thiên Châu đều đang tu luyện thiên đạo. Mọi người cảm ngộ thiên đạo đều có liên quan tới cuộc sống bản thân mình trải qua, đều có liên quan tới cơ duyên của bản thân mình. Thiên đạo cũng không phải là ngươi muốn cảm ngộ cái gì thì có thể cảm ngộ cái đó.

Một điểm quan trọng nhất là một khi võ giả cảm ngộ một loại thiên đạo, như vậy bất luận loại thiên đạo này là mạnh hay yếu, là tốt hay xấu, cả đời hắn cũng chỉ có thể không ngừng cảm ngộ loại thiên đạo này. Chưa bao giờ nghe nói có người có thể giữa đường cảm ngộ một loại thiên đạo khác.

Mà hôm nay chuyện cực kỳ kỳ quái đã xảy ra. Tiêu Lãng cảm ngộ thiên đạo vô tình, đã biến thành tình đạo!

Tình đạo và thiên đạo vô tình hiển nhiên là hai loại thiên đạo hoàn toàn không giống nhau. Tình đạo chính là đạo của ái tình, đạo của hữu tình, đạo của thân tình. Mà vô tình chi đạo chính là đạo tuyệt tình...

Tu luyện thiên đạo đột nhiên thay đổi, việc này truyền ra ngoài sợ là tất cả võ giả Thiên Châu cũng sẽ xôn xao? Thiên Châu từ trước tới nay đã trải qua mấy trăm vạn năm lịch sử, có bao nhiêu võ giả tu luyện thiên đạo? Nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống giống như Tiêu Lãng.

- Cảnh giới thứ hai? Vì sao không phải là nhị trọng? Nếu trời có tình trời cũng già? Ý tứ là không phải nói nếu như ông trời cũng hiểu được cảm tình là gì, cũng sẽ khổ sở vì tình sao? Như vậy ngay cả ông trời cũng sẽ bởi đau buồn mà biến thành già. Trời là vĩnh hằng, là vĩnh viễn không thay đổi. Hiện tại nói ngay cả trời cũng vì tình mà già. Điều này chứng tỏ tình đạo cảnh giới thứ hai này, hoàn toàn không có chút quan hệ gì v ới thiên đạo vô tình!

Tiêu Lãng đứng sừng sững ở trong không gian hư vô suy đoán. Nhưng hắn nghĩ tới vỡ đầu cũng nghĩ không thông. Tại sao lại xuất hiện biến hoá như vậy? Điều này không khoa học. Điều này hoàn toàn không hợp đạo lý. Điều này lật đổ những kiến thức tu luyện thiên đạo ở Thiên Châu...

Tiêu Lãng nghĩ mãi không ra, cũng không có thời gian cho hắn nghĩ nữa.

Trong không gian hư vô một vệt sáng đột nhiên phát ra, bao phủ toàn bộ linh hồn Tiêu Lãng, khiến linh hồn hắn lại trở nên cường đại hơn mấy phần. Sau đó tia sáng bao chùm tất cả. Linh hồn của hắn lóe lên biến mất khỏi không gian hư vô.

- Tà môn. Trong linh hồn tiểu tử này lại không có một tia ý niệm vô tình. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Giờ phút này trong mắt Thanh Mộc Ngọc cũng đầy nghi hoặc. Hắn hoàn toàn nghĩ không ra. Hắn là đặc sứ Mê Thần Cung, có thực lực Đại Đế, tu luyện chính là thiên đạo linh hồn. Hắn có rất nhiều thần thông thượng cổ cường đại. Chuyện ngay cả hắn cũng nghĩ không ra, nói vậy toàn bộ Thiên Châu sẽ không người nào có thể nghĩ thông suốt...

Chỉ có điều hắn lại nở nụ cười, đưa tay xoa xoa lên cái đầu trọc bóng loáng của mình, nhìn linh hồn Tiêu Lãng chậm rãi biến mất khỏi không gian hư vô, nhỏ giọng thì thầm nói:

- Tiểu tử này quỷ dị như thế, xem ra có thể đề nghị phụ thân lại tiếp tục quan sát thêm mấy năm. Nếu quả thật hắn còn có thể không ngừng đột phá, có lẽ có thể cân nhắc tới chuyện chọn lựa hắn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.