Yêu Giả Vi Vương

Chương 706: Ta cùng chết với các ngươi



- Ừm?

Tiêu Lãng xuất hiện ở trong không trung ánh mắt quét qua, cũng nhất thời thân thể chấn động. Hắn nói thầm một tiếng vận may này thật nghịch thiên...

Thân thể Mộc Sơn Quỷ vẫn đang nhanh như tia chớp phóng về phía bên này. Mà con Huyết Hải Ma Hùng bên kia có thể so sánh với thú lớn chống trời, đã giơ hùng chưởng cực lớn lên quét về phía Tiêu Lãng. Đường như Tiêu Lãng đột nhiên xuất hiện khiến nó có chút khó chịu.

Thời khắc như vậy Tiêu Lãng đã không kịp bay vượt qua hư không thoát đi được nữa. Hắn chỉ có lấy ra Vô Tình Kiếm. Tuy rằng hắn rất không muốn dùng thanh kiếm này, nhưng không dùng tới hắn sẽ tan xương nát thịt. Mà giờ phút này trong đầu hắn không có một tia ý niệm vô tình. Theo lý thuyết, vận dụng một, hai lần Vô Tình Kiếm sẽ không có vấn đề lớn.

Vù!

Vô Tình Kiếm xuất hiện, khiến không gian đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Tiêu Lãng không hề dừng lại một chút nào. Hắn giơ cao tay đánh xuống phía sau Huyết Hải Ma Hùng!

Vèo!

Một kiếm khí màu xanh dài mấy chục ngàn mét đột ngột ngưng kết trên không trung, sau đó mang theo khí thế xé rách tất cả, chém về phía hùng chưởng của con Huyết Hải Ma Hùng phía trước.

- Đại địa Thương Long!

Cùng lúc đó, trong tay Mộc Sơn Quỷ xuất hiện một thanh thiết côn màu vàng. Phía trên thiết côn kia có vô số hoa văn thần bí màu đen, xem ra uy lực kinh người. Không cần phải đoán, nhìn thiết côn kia mang theo uy áp cực lớn, có thể biết đó là thần binh chí tôn của Mộc Sơn Quỷ.

Thiết côn vung lên một nửa hình tròn trên không trung, biến ra từng đạo tàn ảnh. Sau đó một Thổ Long cực lớn màu vàng ngưng kết ở phía trước, từ một hướng khác, đánh về phía đầu của Huyết Hải Ma Hùng.

Hai thần binh chí tôn đánh ra một đòn trí mạng, gần như trong cùng một lúc phát ra, lần lượt đánh vào hùng chưởng và trên đầu Ma Hùng. Công kích cường đại như vậy, cho dù là bất kỳ một Thiên Đế nào bị đánh trúng sợ là cũng sẽ lập tức hóa thành từng mảnh? Cho dù giờ phút này Thần Khải Thành không mở vòng bảo hộ ra, hai phần ba thành trì tuyệt đối sẽ bị san thành bình địa.

Tiểu Đao và vạn người đứng sừng sững trong không trung của thành trì, tất cả ngừng thở, mở to hai mắt nhìn kiếm khí và Đại Địa Thương Long kia lao qua không trung, trong lòng vô cùng hy vọng có thể giết chết con Huyết Hải Ma Hùng kia. Nếu như có thể giết chết Thú Hoàng ngàn vạn năm này, có Mộc Sơn Quỷ ở đây, hôm nay Thần Khải Thành còn có hi vọng được bảo vệ.

Nhưng, trong nháy mắt hi vọng đã tan vỡ!

Ầm!

Hai đạo công kích cường đại có thể hủy diệt núi cao, san bằng thành trì đập vào trên người Ma Hùng. Trên người Ma Hùng đột nhiên phát ra hào quang màu đỏ ngầu, những tiếng nổ cực lớn vang lên. Sau đó thân thể cao lớn của Ma Hùng có thể so sánh với núi Thần Khải lại chỉ bị đẩy lui mấy chục mét. Trên đầu và hùng chưởng chỉ có chút máu chảy ra. Không ngờ nó chỉ... bị một chút vết thương nhẹ!

Thật ra hai đạo công kích lại tạo thành vết chém ở trên mặt đất, khiến cho vô số đất đá văng khắp không trung. Đương nhiên hải thú phía sau Ma Hùng đã bị hai chân cực lớn của Ma Hùng giẫm chết mấy chục con. Hải thú trăm vạn năm ở hai bên cũng bị đẩy lui mấy chục mét.

- Làm sao có thể như vậy được?

Vô số người cũng không dám tin tưởng thì thào. Hai thần binh chí tôn đánh một đòn trí mạng, lại chỉ khiến Thú Hoàng bị thương một chút thôi sao? Điều này thực sự không có khoa học, rất không có đạo lý. Bởi vì nghiêm khắc mà nói, xét trên mặt ý nghĩa, thực lực Thú Hoàng này không kém hơn thực lực của Thiên Đế Chí Tôn bao nhiêu. Hiện tại Mộc Sơn Quỷ toàn lực công kích, còn phối hợp với công kích của Tiêu Lãng mới tạo thành chút hiệu quả như vậy...

- Ai...

Trên mặt Mộc Sơn Quỷ lại hoàn toàn không bất ngờ. Hắn chỉ tuyệt vọng thở dài nặng nề. Lực công kích của hắn vẫn không tính là cường đại. Giờ phút này trên người hắn còn bị thương, lực công kích đã giảm xuống mấy thành. Còn Tiêu Lãng, tuy rằng hắn có một thanh thần binh Đại Đế còn mạnh hơn nhiều so với thần binh chí tôn, nhưng Tiêu Lãng chưa đạt được thực lực Thiên Đế, căn bản không phát huy được uy lực của Vô Tình Kiếm.

Trong mắt hắn lộ ra một sát ý. Ánh mắt hắn không tiếp tục nhìn Ma Hùng, trái lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng vừa mới rơi xuống mặt đất, truyền âm:

- Tiêu Lãng, mang Tiểu Đao và Tiểu Yêu đi! Nói cho bọn họ biết nếu như không đi, ta chết cũng không nhắm mắt! Mặt khác Tiểu Yêu không muốn đi theo gia tộc, nếu như có thể... xin ngươi giúp ta chiếu cố cho nàng!

Vèo!

Mộc Sơn Quỷ nói xong, thân thể đột nhiên phóng về phía trước. Người còn ở trong không trung trên người đã xuất hiện một chiến khải màu vàng đất, bao phủ lấy toàn thân hắn. Một khắc kia hắn giống như hóa thành một tôn thần, một người cầm theo một cây côn đi công kích nhìn đám hải thú đông nghìn nghịt kia.

- Mộc gia gia!

Tiêu Lãng gào lên một tiếng đau xót, nhưng không xử trí theo cảm tính. Thân thể hắn chạy như điên về phía trên thành trì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu truyền âm:

- Các ngươi đừng nhúc nhích. Ta dùng Thảo Đằng cuốn lấy các ngươi. Ta mang các ngươi bay vượt qua hư không rời khỏi đây. Đừng làm cho gia gia ngươi chết không nhắm mắt!

- Gia gia!

Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu dường như không nghe thấy Tiêu Lãng truyền âm. Ánh mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé phía trước đã tới gần đám hải thú cấp, nhưng lại khiến cho bọn họ cảm giác rất cao to vậy. Nước mắt hai người tuôn rơi, không ngừng bi thương.

- Tộc trưởng! Giết!

Mấy vạn người phía sau Tiểu Đao, có vô số người đồng thời quát lớn. Rất nhiều người trong số bọn họ ở lại, bởi vì có tình cảm sâu nặng đối với Thần Khải phủ. Nhưng nhiều người ở lại vì muốn cùng chiến đấu với Mộc Sơn Quỷ đến thời khắc cuối cùng, sau đó cùng chết với Mộc Sơn Quỷ!

Vèo!

Trước hết là một đám lão già tuổi rất lớn xông ra ngoài. Sau đó mấy vạn năm người bắt đầu chống lại công kích của đám hải. Cho dù bọn họ biết xông tới như vậy sẽ chết càng nhanh hơn, nhưng bọn họ hoàn toàn không kiêng sợ.

- Giết!

Thân thể Mộc Tiểu Yêu nhẹ nhàng nhảy lên một cái, lao vào giữa đám người kia. Trong tay nàng cầm Huyễn Linh Cầm. Tiếng đàn vang lên, tăng cường hồn lực cho mọi người, cũng là tiễn đưa mọi người, hoặc là nàng tiễn đưa chính mình.

- Tiểu Yêu!

Tiêu Lãng và Tiểu Đao đồng thời quát lớn. Nhưng Mộc Tiểu Yêu dường như có ý định không muốn rời đi. Tiêu Lãng vốn thả Thảo Đằng ra, căn bản không kịp cuốn lấy nàng. Tiêu Lãng chỉ có thể trói chặt lấy Tiểu Đao cũng đang muốn phóng về phía trước.

- Ca, ca buông ta ra!

Tiểu Đao nhìn mọi người nhanh chóng phóng về phía h đám hải thú, nhìn Mộc Sơn Quỷ đã bị hải thú nhấn chìm, điên cuồng gào thét với Tiêu Lãng.

Hắn gặp Tiêu Lãng không nhúc nhích, lại cầm theo cuồng thần chiến phủ nhanh như tia chớp đánh về phía Thảo Đằng, sau đó nhanh chóng bay về phía trước. Hắn quay đầu lại thấy Tiêu Lãng đuổi theo, vô cùng kiên định nói:

- Ca, ca cứ để ta điên cuồng một lần. Nếu như trốn thoát cả đời tham sống sợ chết, đời ta cũng sẽ không còn đột phá được nữa, vậy không bằng chết đi! Ca, ta vẫn rất nghe lời ca. Lần này để ta làm chủ một lần được chứ? Ân tình của ca và cô cô, đời sau Tiểu Đao sẽ trở lại báo đáp!

- Ngu xuẩn!

Tiêu Lãng nổi giận rống to, nhưng lần lượt khống chế Thảo Đằng cuốn lấy Tiểu Đao, nhưng bị Tiểu Đao lần lượt dùng cuồng thần chiến phủ chém đứt. Hắn nhìn ánh mắt điên cuồng của Tiểu Đao, biết là Tiểu Đao nghiêm túc.

Tuy rằng Tiểu Đao cùng mình lớn lên, nhưng nói cho cùng bên trong thân thể vẫn là dòng máu của Mộc gia. Nhìn thấy gia gia và muội muội mình sắp chết, hắn làm sao có thể sống tạm bợ một mình?

A! Ngao! Xì xì!

Phía xa thân thể Mộc Sơn Quỷ lần lượt bị Huyết Hải Ma Hùng đánh bay. Nhưng hắn lại một lần nữa bay vụt tới công kích Ma Hùng. Mọi người trong Mộc gia cũng không để ý tới sinh tử giao chiến với đám hải thú. Trên bầu trời chỉ có một mình Mộc Tiểu Yêu đang biểu diễn đàn cổ, biểu diễn một khúc bi ca của người anh hùng ngày tận thế!

- Được!

Trên người Tiêu Lãng cũng hiện lên khí tức khủng bố. Sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn lên, mái tóc dài màu trắng tung bay. Thân thể hắn phóng lên trời, quát lớn:

- Nếu các ngươi đều không đi, ta cũng không đi. Ta sẽ chết cùng các ngươi!

Trăm vạn phân thân Thảo Đằng xông ra. Tiêu Lãng phóng thích Liệt Thần Thủ. Tuy rằng Vô Tình Kiếm không thể phát ra Vô Tình Kiếm Khí, nhưng hắn vẫn cầm tỏng tay trái, chuẩn bị dùng nó giết chết càng nhiều hải thú càng tốt. Trước khi chết kéo theo mấy con chịu tội thay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.