Yêu Giả Vi Vương

Chương 720: Thiên Đế thần phục



Trong mắt Sát Đế lóe lên hào quang cũng kinh ngạc vô cùng. Hắn không nghĩ tới Tiêu Lãng lại từ chối thẳng thắn như vậy, vô tình như vậy, thậm chí hoàn toàn không bàn bạc điều kiện!

Sau khi kinh ngạc, trong mắt hắn loé lên một sự nổi giận. Làm cường giả Thiên Đế, hắn nắm giữ một quyển bí kỹ thượng cổ, một bộ chiến trận thần bí. Dựa vào trận chiến này và hơn một vạn võ giả quỷ vũ, hắn có thể quét ngang tất cả Thiên Đế bình thường ở Thiên Châu!

Hắn thiên tư không tồi, chỉ ba mươi lăm tuổi đã đạt được Thiên Đế Cảnh, dẫn dắt cường giả trong gia tộc ở trong biển Băng Tuyết khó nhọc tiếp tục sống sót, chiếm đoạt từng quân đoàn hải đạo, khiến quân đoàn Quỷ Vũ Sát vang vọng biển Băng Tuyết. Thậm chí ngay cả ở Thiên Châu quân đoàn của hắn cũng có danh tiếng lừng lẫy. Hắn đã từng dẫn đầu quân đoàn Quỷ Vũ Sát cướp sạch ba vực diện Bắc Minh, còn cướp hơn mười thành trì phía bắc Thiên Châu, khiến Ma Đế cũng vì đó nổi giận.

Hắn là người đứng đầu biển Băng Tuyết. Hắn có thể làm cho mấy chục vạn hải đảo trên biển Băng Tuyết vừa nghe tin đã sợ mất mật, mỗi tháng đều giao cho hắn huyền thạch bảo vệ bình an. Hắn có thể làm cho mấy ngàn quân đoàn hải đạo lớn nhỏ trên biển Băng Tuyết vừa nghe thấy tên của hắn đã sợ đến mức tè ra quần!

Nhưng hôm nay hắn tỏ ý thần phục một võ giả Nhân Hoàng, lại... bị cự tuyệt!

Hắn vốn định nổi giận trực tiếp khai sát giới. Cho dù chết cũng không nói thêm một câu. Nhưng hắn nhìn thấy mọi người phía sau, nghĩ đến vô số tộc nhân trên hải đảo hắn trở nên trầm mặc. Ánh mắt hắn nhắm lại, hai tay nắm thật chặt, thân thể run rẩy. Một lúc lâu sau hắn mới mở mắt ra nhìn Tiêu Lãng nói:

- Tại sao?

Tiêu Lãng liếc mắt khinh thường. Vấn đề này còn phải hỏi sao? Thật không có đẳng cấp. Hắn truyền âm lại cho Sát Đế nói:

- Hẳn là ta hỏi ngươi đi. Tại sao ngươi muốn ta tin tưởng một thủ lĩnh hải tặc tội ác đầy trời?

- Tội ác đầy trời?

Trong mắt Sát Đế lại xuất hiện lửa giận. Hắn cười dài hai tiếng, nổi giận truyền âm nói:

- Tiêu phủ chủ, ta kính trọng ngươi là một nhân vật không tầm thường, không nghĩ tới ngươi lại nông cạn như vậy,... ngu ngốc như vậy! Lỗ tai của ngươi nghe thấy quân đoàn Quỷ Vũ Sát chúng ta làm chuyện ác? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta giết người vô tội! Hải tặc thì nhất định là tội ác đầy trời sao? Cướp đốt giết hiếp sao? Ngươi có thể giết ta, nhưng không thể sỉ nhục nhân cách của ta. Tiêu phủ chủ, ngươi sai rồi! Quân đoàn Quỷ Vũ Sát chúng ta tuy rằng giết không ít người, nhưng chưa bao giờ giết chết một bình dân, chưa từng cường bạo qua một nữ tử. Thậm chí thời điểm chúng ta cướp thành trì, những võ giả gia tộc kia đầu hàng, chúng ta cũng sẽ không nhổ cỏ tận gốc! Mà Thiên Châu rất nhiều gia tộc, trong tay nhuộm bao nhiêu máu tươi, sau lưng làm bao nhiêu chuyện táng tận thiên lương? Bọn họ mới thật sự là hải tặc. Thế giới này tuy rằng không thể nói chính nghĩa tà ác, cường giả làm Vương! Nhưng ta tự thấy hành động của quân đoàn Quỷ Vũ Sát xứng đáng thiên địa, xứng đáng với lương tâm của mình!

Tiêu Lãng ngẩn ra. Hắn không biết nhiều đối với biển Băng Tuyết. Hắn chỉ nghe nói qua về uy danh của đoàn hải tặc đứng đầu, nhưng không nghĩ tới tên thủ lĩnh hải tặc này vẫn có một chút lương tâm. Nhìn Sát Đế cực kỳ oán giận, hắn lại xin lỗi:

- Thật có lỗi, ta thực sự không hiểu chuyện, đã vội đưa ra kết luận. Chỉ có điều... Vấn đề là ta làm sao tin tưởng ngươi? Vạn nhất ngươi ở sau lưng đâm ta một đao thì sao? Với thực lực ngươi cường đại như vậy, ta cũng không muốn chết không minh bạch.

Tính cách Tiêu Lãng vẫn như vậy. Đúng chính là đúng. Sai chính là sai. Giờ phút này tuy rằng hắn nắm giữ sinh tử của đám người kia, nhưng hắn thực sự không hiểu chuyện đã vội vàng đưa ra kết luận, cho rằng hải tặc đều là người tội ác đầy trời. Cho nên hắn rất thẳng thắn xin lỗi.

Tiêu Lãng chân thành xin lỗi, trái lại khiến Sát Đế kinh ngạc. Sự tức giận trên người cũng tiêu tan. Hắn trầm ngâm một lát, ánh mắt đảo qua hơn một vạn võ giả ở phía sau và hải đảo phía xa, cuối cùng trong mắt loé lên một tia quyết đoán. Hắn cắn răng truyền âm nói:

- Chuyện này rất dễ làm. Tiêu phủ chủ hẳn đã nghe nói qua về con rối bản mạng hình người chứ? Nếu như Tiêu phủ chủ đáp ứng hai điều kiện kia của tại hạ, ta nguyện ý dùng một tia linh hồn luyện hóa thành con rối bản mạng hình người, giao cho Tiêu phủ chủ bảo quản!

- Con rối bản mạng hình người!

Lần này Tiêu Lãng hoàn toàn kinh hãi. Mặc dù hắn thực sự không thể giải thích đối với rất nhiều kiến thức thông thường ở Thiên Châu, nhưng vẫn biết về con rối bản mạng hình người. Bởi vì đây là một loại thần thông vô cùng ác độc.

Loại thần thông này vô cùng đơn giản. Rất nhiều người Thiên Châu thường xuyên dùng. Chỉ có điều bọn họ dùng để làm ác! Rất nhiều công tử Thiên Châu coi trọng mỹ nhân. Nếu như mỹ nhân kia không chấp nhận bọn họ, bọn họ sẽ lợi dụng thủ đoạn bỉ ổi, bao gồm uy hiếp người thân của các nàng, khiến mỹ nhân kia đi vào khuôn phép. Mà các công tử đều sợ chết, rất sợ khi ngủ cùng mỹ nhân này sẽ bị trả thù nửa đêm ám sát, cho nên bình thường sẽ bắt mỹ nhân này luyện hóa con rối bản mạng hình người.

Con rối bản mạng hình người là dùng một tia linh hồn luyện hóa, người nắm con rối hình người bản mạng, có thể giết chết người này bất kỳ lúc nào. Hơn nữa sâu trong nội tâm người này không dám nảy sinh sát ý đối với hắn!

Nói cách khác... nếu như Sát Đế thật sự giao con rối hình người bản mạng cho Tiêu Lãng, hắn liền trở thành nô lệ của Tiêu Lãng. Nếu như Tiêu Lãng cả đời không giao con rối bản mạng hình người cho hắn, cả đời hắn chỉ có thể làm nô lệ cho Tiêu Lãng, nô lệ không dám có một ý nghĩ phản kháng!

Sát Đế này... Lại thật lòng muốn quy hàng!

Điều này khiến Tiêu Lãng cảm thấy cực kỳ rối rắm. Ban đầu hắn nghĩ vốn tới chuyện Vân Phi Dương đã thu phục một Thiên Đế, thuận miệng hỏi bọn họ có thần phục không thần phục? Sát Đế nhận ra thân phận của mình, biết chuyện mình có khiến vạn thú thần phục, bọn họ nhất định phải chết. Bằng không truyền ra ngoài, hắn sẽ nằm ở một vị trí rất bất lợi.

Hiện tại Sát Đế thật lòng muốn quy hàng khiến hắn giết cũng không dễ, thả cũng không dễ. Bảo hắn đi đắc tội Lăng đế không sao, nhưng gia tộc Phiêu Miểu và hắn không thù không oán, bảo hắn đi diệt bộ tộc người ta, việc này hắn không làm được.

Cho nên hắn vẫn rất tiếc hận than thở:

- Thật xin lỗi, ta sẽ không giúp ngươi giết người của Phiêu Miểu Phủ, bởi vì ta và bọn họ không thù không oán! Điều kiện của ngươi, ta không có cách nào làm được. Mà các ngươi nhìn thấy điều không nên nhìn, cho nên các ngươi cũng không cần quy hàng, các ngươi vẫn tự sát đi...

Trong mắt Sát Đế lộ vẻ buồn bã. Hắn tất nhiên hiểu ý của Tiêu Lãng. Hơn nữa hơn một nửa tháng trước, hắn thiếu chút nữa đã giết chết Tiêu Lãng. Đổi lại là hắn, giờ phút này tuyệt đối sẽ không lưu tình cho Tiêu Lãng.

Lẽ nào tình thế hôm nay đúng là chắc chắn phải chết sao?

Sát Đế lại nhắm mắt lại, đưa tay lấy mặt nạ trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt tang thương của một người trung niên. Hắn trầm ngâm một lát, lại nhìn Tiêu Lãng truyền âm nói:

- Nếu như... Ta không cần thân thủ của ngươi giết chết người của gia tộc Phiêu Miểu! Chỉ có điều sau khi ta động thủ, bảo vệ tộc nhân của ta không bị Lăng đế giết chết. Ngươi có nguyện ý tiếp nhận sự quy hàng của ta hay không?

Tiêu Lãng lại ngẩn người ra. Sát Đế này lại nhượng bộ. Vì bảo vệ tộc nhân, hắn lại một lần nữa bỏ qua tôn nghiêm của Thiên Đế. Điều này khiến Tiêu Lãng càng rối rắm hơn.

Xem ra Sát Đế này nhất định sẽ đi giết chết người của gia tộc Phiêu Miểu. Mà sau khi động thủ sợ là hắn cũng không sống nổi. Hắn chết, tộc nhân của hắn đối với Tiêu Lãng mà nói cũng không có tác dụng lớn. Tiêu Lãng còn phải đẩy áp lực của Lăng đế. Thật ra điều này rất không có lợi...

Chỉ có điều hắn nhìn khuôn mặt tang thương của Sát Đế, lại đột nhiên có một cảm giác nhớ tới người anh hùng. Sát Đế này cũng coi là một nhân vật không tầm thường, bá chủ đứng đầu biển Băng Tuyết. Vì tộc nhân hắn lại hết lần này tới lần khác lựa chọn không để ý tới tôn nghiêm của Thiên Đế, lần lượt cúi đầu!

Hắn cuối cùng gật đầu, nói:

- Chỉ cần trong vòng mười năm ngươi không động thủ, ta đáp ứng điều kiện này của ngươi. Chỉ cần ta không chết, bất kỳ người nào cũng không thể tổn thương tộc nhân của ngươi! Hơn nữa nếu như ngươi có thể còn sống trốn về, ta cũng có thể bảo vệ ngươi! Ta còn có thể đáp ứng ngươi sau ba mươi năm, ngươi và tộc nhân của ngươi có thể tự do rời đi!

Lời Tiêu Lãng nói rất thành khẩn, chỉ có điều lại không có bất kỳ bảo đảm nào. Bởi vì Tiêu Lãng không thể nào luyện hóa một con rối bản mạng hình người đưa cho Sát Đế cầm!

Nhưng khóe miệng Sát Đế lại lộ ra một ý cười. Hắn nhìn Tiêu Lãng rất lâu, cuối cùng đặt đầu gối quỳ xuống ngay ở trong không trung, cúi cái đầu đại biểu cho sự vinh quang và tôn nghiêm của hắn nói:

- Sát Phá Thiên tham kiến chủ nhân!

Thiên Đế thần phục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.