Yêu Giả Vi Vương

Chương 721: Hòa Miêu xuất gia



Bất ngờ có thêm một hổ tướng, Tiêu Lãng cũng không cảm thấy quá hưng phấn. Tuy rằng Sát Đế có thể làm cho thực lực Thần Hồn Phủ tăng mạnh, nhưng cũng mang đến cho hắn một mối họa tiểm ẩn.

Mê Thần Cung chỉ bảo vệ hắn mười năm. Sau mười năm Sát Đế động thủ, nếu như hắn thành công tiêu diệt người của gia tộc Phiêu Miểu, Lăng đế tuyệt đối sẽ không chịu để yên. Dù sao mẫu thân hắn chính là em gái ruột của tộc trưởng mờ ảo. Đến lúc đó Thần Hồn Phủ sẽ chịu đựng lửa giận của Lăng đế!

Chỉ có điều nếu đã thu phục vị Thiên Đế này, Tiêu Lãng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Thu hồi Sát Đế con rối bản mạng hình người, hắn bảo Sát Đế dẫn người chờ đợi mệnh lệnh của hắn ở Sát Đảo, phân tán hải thú, sau đó một mình nhanh chóng bay vượt qua hư không về phía Bắc Minh.

Thời gian lâu như thế, nói vậy tất cả mọi người đã sắp đến dưới núi Khuynh Thành. Nếu chẳng may cung chủ Mê Thần Cung gặp các nàng, vậy rất có thể sẽ bị lộ.

Không hề dừng lại, Tiêu Lãng một đường bay vượt qua hư không rời đi. Hơn nữa hắn còn mặc y phục dạ hành, trên mặt bịt khăn che kín, mái tóc màu trắng cũng bị che lại. Rất nhiều Thiên Đế Bắc Minh hận hắn thấu xương. Hắn cũng không muốn để lộ hành tung, khiến cho Thiên Đế Bắc Minh truy sát.

Không gian Bắc Minh không ổn định. Mỗi lần bay vượt qua hư không cũng không thể quá xa. Chỉ có điều Tiêu Lãng liên tục liên tục bay vượt qua hư không ngược lại tốc độ rất nhanh. Giờ phút này linh hồn của hắn cường đại gấp mấy lần, thật ra không cần lo lắng phát sinh tình trạng tinh thần mệt mỏi tâm lực không đủ.

Chỉ trong thời gian hai ngày, Tiêu Lãng đã tới Bắc Minh. Hắn không dám bay vượt qua hư không loạn. Mỗi lần muốn đi ra ngoài hắn cũng sẽ xác định nơi ra có có người hoặc là thành trì hay không. Hắn sợ bị người khác nhìn thấy.

Một đường dè dặt, Tiêu Lãng bay vượt qua hư không, tốc độ chậm một chút nhưng vô cùng an toàn, không bị bất kỳ người nào phát hiện.

Sau một ngày, Tiêu Lãng đã tới một vực diện khiến hắn có ký ức sâu sắc. Vực diện Hòa Đường!

Trong vực diện này đã từng có một nữ tử nhu nhược yêu kiều bị hắn tổn thương tới thấu tâm, cũng để lại cho hắn rất nhiều hồi ức. Hắn từ phía xa nhìn thấy một thành trì. Sau khi xác định đây là vực diện Hòa Đường, thân thể hắn liền dừng lại tại chỗ.

Công chúa Hòa Miêu đã từng cứu hắn, nhưng hắn bởi vì tu luyện thiên đạo vô tình mà tổn thương nàng. Hồi tưởng lại đôi mắt thất vọng buồn bã tuyệt vọng kia, nhớ tới khuôn mặt với nước mắt như mưa, trong lòng Tiêu Lãng không biết đang cảm thấy thế nào. Thậm chí giờ phút này hắn có phần kích động, muốn trực tiếp vọt tới trong hoàng thành vực diện Hòa Đường đi gặp cô nương kia một lần.

- Tiểu thư Hòa Nhi, tiểu thư là một cô nương tốt. Là Tiêu mỗ không xứng với tiểu thư. Tiểu thư... vẫn nên quên ta đi!

Cuối cùng Tiêu Lãng không đi tới hoàng thành. Bắc Minh và Thiên Châu đối lập. Vực chủ vực diện Hòa Đường tuyệt đối sẽ không gả Hòa Miêu tới Thiên Châu. Như vậy tiểu thư Hòa Nhi theo mình chưa chắc đã là hạnh phúc. Quan trọng nhất là... Tiêu Lãng luôn có một cảm giác nguy hiểm. Hắn sợ mạng mình không còn được bao lâu nữa. Bởi vì hắn còn phải vượt qua tâm ma, còn phải đi cấm địa Cổ Thần. Thế lực sau lưng Vân Phi Dương lại ép tới khiến hắn không kịp thở. Hắn làm sao dám bảo tiểu thư Hòa Nhi theo hắn?

Phía xa trên quan đạo có mười mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng đi tới. Đó là một đội buôn, Tiêu Lãng vốn muốn lập tức bay vượt qua hư không rời đi, nhưng chỉ có thể nép người ẩn nấp vào sau một cái cây cổ thụ bên cạnh quan đạo, chuẩn bị chờ đội buôn đi qua mới bay vượt qua hư không rời đi.

Đội buôn rất cường đại. Trên mười mấy chiếc xe ngựa đều có người ngồi chật. Hai bên còn có mấy chục võ giả cưỡi ngựa hộ tống. Mọi người thấy sắp đến thành trì phía trước nên tốc độ có phần giảm xuống. Trên mặt bọn họ cũng lộ vẻ mệt mỏi. Rõ ràng chạy trong thời gian dài khiến bọn họ có chút mệt mỏi.

- Nghe nói chưa? Gần đây công tử Mặc Hàn đã suy sụp tinh thần, đang liên tục bao trọn hoa lâu lớn nhất trong vực diện Phi Ngư. Có người nói hắn không chỉ bao hết mười đại hoa khôi trong hoa lâu, vẫn mờ tất cả hoa khôi ở các hoa lâu còn lại qua. Chà chà, nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, sợ là thân thể công tử Mặc Hàn cũng bị suy yếu!

- Hoa khôi, đừng nói là mười người. Cho ta một người chơi cả đêm, chết đều đáng giá! Công tử Mặc Hàn không hổ danh là đệ nhất công tử Bắc Minh, đúng hào khí a!

- Ai... Các ngươi không hiểu. Công tử Mặc Hàn bị công chúa Hòa Miêu làm thương thấu tâm. Bằng không lấy phẩm hạnh của hắn làm sao có thể làm ra chuyện hoàng đường như vậy? Công chúa Hòa Miêu cũng thật là. Công tử Mặc Hàn luận về nhân phẩm gia thế thiên tư, như vậy đều đứng đầu Bắc Minh sao? Vậy mà nàng không chỉ từ hôn, còn đi tới núi Phổ Đà xuất gia, cả đời tu đạo vĩnh không lấy chồng...

- Công chúa Hòa Miêu thân là đệ nhất mỹ nữ Bắc Minh chúng ta nhưng lại xuất gia, thực sự quá đáng tiếc. Ai... Tạo hóa trêu người! tiểu công chúa thiện lương nhất xinh đẹp nhất vực diện Hòa Đường chúng ta!

Xe ngựa càng đi càng xa, thân thể Tiêu Lãng thoáng hiện ở phía sau cây cổ thụ. Linh hồn hắn hiện tại rất cường đại, thính lực cũng rất biến thái Hộ vệ. bên cạnh xe ngựa thấp giọng trò chuyện hắn nghe không sót một chữ. Trên mặt hắn xuất hiện vẻ phức tạp. Công chúa Hòa Miêu lại xuất gia?

Thế giới này xuất gia không giống với kiếp trước của hắn, sẽ không xuất hiện các loại như ni cô hòa thượng. Thế giới này xuất gia ý tứ là một lòng cảm ngộ thiên đạo, không để ý tới phân tranh trong trần thế, chỉ vì cảm ngộ thiên đạo vĩnh hằng, thành tựu cảnh giới trường sinh bất tử. Nhưng xuất gia của thế giới này và kiếp trước có một điểm giống nhau, sẽ không kết hôn, chỉ có thể cô độc tới cuối đời.

Một thiếu nữ hoa quý, công chúa một vực diện, nữ thần trong lòng vô số công tử lại xuất gia vì mình? Cảm giác tội lỗi trong lòng Tiêu Lãng càng sâu hơn. Đối với tiểu thư Hòa Nhi, cảm kích trong lòng hắn còn vượt qua cả yêu thương. Bởi vì nàng vốn là một nữ tử nên hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nhưng lại muốn làm bạn cùng cổ đèn áo sam thanh bạch, cô độc một mình đến già. Điều này khiến trong lòng Tiêu Lãng cảm giác rất không phải.

- Núi Phổ Đà?

Tiêu Lãng có chút ấn tượng về dãy núi này, bởi vì núi này rất nổi danh tại Bắc Minh. Hơn nữa có người nói trên núi có rất nhiều cao nhân tị thế ở, không tới phân tranh hỏi trần thế. Hắn đã từng xem qua tư liệu về Bắc Minh, cũng biết vị trí núi Phổ Đà này.

Mắt Tiêu Lãng lóe lên rất lâu, cuối cùng hắn quyết định, bất luận thế nào cũng phải đi gặp nàng một lần. Thân thể hắn chạy như điên về phía tây. Hắn không dám cưỡi chiến xa chí tôn sợ bị người ta nhận ra.

Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh, cũng không đi thẳng theo quan đạo mà lao nhanh trong vùng hoang dã, ngày đêm không nghỉ. Vào tờ mờ sáng ngày thứ 2 hắn đã tới dưới chân núi Phổ Đà.

Núi Phổ Đà quả nhiên bất phàm. Bởi vì ngọn núi này quá cao gần như kề sát vào mây. Chắc hẳn ít nhất phải cao mấy chục ngàn dặm.

Con đường lên núi chỉ là một lối đi nhỏ, dùng đá xây thành. Bên dưới ngọn núi không có ai canh phòng. Tiêu Lãng cũng không dám đi nhanh chỉ có thể đi từng bước lên trên.

Lối đi nhỏ này không xoay quanh giống như núi Khuynh Thành, mà nối thẳng lên đỉnh ngọn núi cực kỳ cao. Chắc hẳn người bình thường nếu muốn đi lên tới trên đỉnh núi cũng phải mất thời gian một, hai ngày.

Thân thể Tiêu Lãng vô cùng cường đại. Leo núi đối với hắn đến hoàn toàn không có gì khó. Chỉ gần nửa canh giờ chờ tới khi mặt trời ló rạng ở phía đông, hắn đã tới trên đỉnh ngọn núi.

Trên đỉnh ngọn núi rất bằng phẳng. Tất cả được xây dựng từ đá. Phía trên có vô số tiểu viện. Cửa được mở rộng. Từ phía xa có thể nhìn thấy có mấy người ở trong sân viện của mình đang tĩnh tọa, hoặc là đứng yên, hoặc là quét dọn sân, hoặc là hai người ngồi bên cạnh bàn đá chơi cờ đánh cờ.

Toàn bộ ngọn núi vô cùng yên tĩnh, khiến người ta có cảm giác như thế ngoại đào nguyên. Nơi này không có náo động của trần thế, không có ngươi lừa ta gạt, chỉ có một loại khí tức an lành. Nơi này thật sự là nơi dưỡng sinh tu đạo tốt.

Tiêu Lãng bước chân rất khẽ, thực sự sợ quấy rầy những người này tĩnh tu. Hắn chậm rãi đi qua từng viện. Người trong viện căn bản không liếc mắt nhìn hắn. Mỗi người đều bận rộn việc của mình.

Ở trong một tiểu viện, hắn rốt cuộc nhìn thấy người hắn muốn tìm. Một nữ tử khuôn mặt thanh lệ, mặc thanh bào, chải đạo kế trên người không có bất kỳ đồ trang sức trang điểm nào. Nàng đang lẳng lặng ngồi ở trong sân xem một quyển sách cổ.

Tiêu Lãng chậm rãi đi tới, nhưng nàng dường như không nhìn tới. Ánh mắt nàng thậm chí không di chuyển...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.