Yêu Giả Vi Vương

Chương 768: Tôn giả cho mời



Không phải hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ không thể đối phó hai con thú hoàng này, nhưng chỗ này là Hồng Mông sơn mạch, trong núi có một cường giả Bán Thần cảnh cư ngụ. Nếu gây chuyện tại đây chọc giận vị cường giả này thì rắc rối.

Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ muốn lùi nhưng không được, vì một con thú hoàng mở to đôi mắt ra. Con thú hoàng khác cũng mở mắt, đôi mắt to lạnh băng nhìn chằm chằm khiến lòng hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ run lên.

Trong đó một con thú hoàng đứng thẳng dậy, ngửa đầu gầm lên:

- Grao!

Tiếng rống chấn thiên động địa, dẫn đến vô số chim bay cá nhảy kinh khủng chạy như điên.

Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ thấy rõ toàn thân thú hoàng, đây là hai con quái thú giống hà mã, người có vảy đỏ rực. Hai con thú hoàng thân hình to như ngọn núi, dài hơn mười vạn thước, thân hình to khỏe tràn ngập lực lượng cường đại có thể san bằng ngọn núi cao.

Mộc Sơn Quỷ trầm giọng quát:

- Tiêu Lãng, lùi lại đi! Đừng chiến đấu với thú hoàng, để ta chống đỡ!

Người Mộc Sơn Quỷ tỏa ánh sáng vàng đất, chiến giáp màu vàng đất phủ trùm thân thể. Mộc Sơn Quỷ không lấy ra thần binh chí tôn, người không lộ sát khí.

Mộc Sơn Quỷ hét lớn với con thú hoàng kia:

- Tại hạ không có ác ý, chỉ muốn đến bái kiến Hồng Mông tôn giả!

Vù vù vù vù vù!

Thú hoàng không thèm để ý, há to mồm phu nra một luồng lửa màu xanh. Lửa khiến không gian bốn phía bốc cháy, chưa tới gần mặt đất đã cháy đen, vô số cây cối hóa thành tro tàn.

Mộc Sơn Quỷ vừa lùi vừa trầm giọng quát:

- U Minh chi hỏa! Tiêu Lãng, phải chú ý, đừng để ngọn lửa này chạm phải, nếu không thì ngươi sẽ thành bột phấn ngay!

Tốc độ của U Minh chi hỏa rất nhanh, mau chóng đuổi theo Mộc Sơn Quỷ, muốn bao phủ lão.

Tiêu Lãng nhìn thấy vậy sợ hãi kinh kêu:

- Mộc gia gia!

Tiêu Lãng bay ra trước giờ cách Mộc Sơn Quỷ mấy vạn thước đã cảm thấy cực kỳ nóng cháy, người toát mồ hôi ròng ròng, có thể tưởng tượng U Minh chi hỏa bá đạo cỡ nào.

Vù vù vù vù vù!

Một bóng người toàn thân cháy đen vọt ra khỏi ngọn lửa, không phải Mộc Sơn Quỷ thì là ai? Dù Mộc Sơn Quỷ có sức phòng ngự cường đại thì chắc rất khó chịu.

Mộc Sơn Quỷ chửi thề:

- Má nó, U Minh chi hỏa đúng là độc thật! Ui ui!

- Trốn đi!

Tiêu Lãng yên lòng, chiến xa Chí Tôn thành sao băng bay ra xa. Mộc Sơn Quỷ cường đại như vậy mà giờ bị bỏng phải chửi thề, không cần nói cũng biết lão bị nội thương. Chút phòng ngự của Tiêu Lãng nếu bị U Minh chi hỏa bao phủ chắc sẽ tiêu đời ngay.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai con thú hoàng khổng lồ đạp bước chân nặng nề nhanh chóng đuổi theo, mặt đất rung rinh. Làm Tiêu Lãng thở phào là tuy hai con thú hoàng công kích sắc bén nhưng tốc độ không quá nhanh, chỉ cỡ Thiên Đế. Tốc ođọ như vậy không thể đuổi kịp Mộc Sơn Quỷ, chỉ cần lão khỏe thì Tiêu Lãng nhẹ nhàng phi độ hư không rời đi.

Tiêu Lãng nói với Mộc Sơn Quỷ một câu:

- Mộc gia gia, ta phi độ hư không trước, hẹn gặp trong thành trì gần đây.

Tiêu Lãng định bỏ trốn. Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ đến bái phỏng chứ không phải săn giết thú hoàng, ở địa bàn của người khác nên điệu thấp thì hơn. Lỡ như hai con thú hoàng này có quan hệ gì với cường giả Bán Thần cảnh kia, chiến đấu chọc giận cường giả đó thì tiêu. Trong tình huống này hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ chỉ có nước rút lui rồi tính.

Mộc Sơn Quỷ gật đầu. Tiêu Lãng thu lại chiến xa Chí Tôn ngay, hai tay tụ tập năng lượng kỳ dị định xé rách không gian.

Nhưng...

Làm Tiêu Lãng cực kỳ giật mình là hắn... Không thể xé rách không gian!

Tiêu Lãng vận dụng phi độ không gian mấy trăm lần, lần đầu tiên gặp tình huống này. Tiêu Lãng nhanh chóng rơi xuống, ở giữa không trung lại lần nữa vận chuyển phi độ hư không chuẩn bị xé rách không gian.

Nhưng Tiêu Lãng lại thất bại, hắn nhìn không gian xung quanh, cảm giác không đúng.

Tiêu Lãng kinh kêu:

- Mộc gia gia, không gian có vấn đề, ta không thể phi độ hư không!

Vù vù vù vù vù!

Một thân thể cháy đen nhanh chóng bay đến từ sau lưng Tiêu Lãng, một tay kiềm vai hắn xé gió bay đi. Mộc Sơn Quỷ quét mắt bốn phía, vẻ mặt kinh ngạc.

Mộc Sơn Quỷ chỉ phía xa nói:

- Ngươi nhìn đằng trước đi!

Vòng bảo hộ bán trong suốt nửa vòng tòn chậm rãi sáng lên đằng trước, trên vòng bảo hộ ẩn chứa năng lượng cường đại đến nỗi Tiêu Lãng còn cảm nhận được.

Tiêu Lãng biến sắc mặt, kết hợp chuyện ở đây không thể phi độ hư không, hắn kinh kêu:

- Không lẽ một phương không gian này bị phong ấn? Làm sao đây?

Mắt Mộc Sơn Quỷ lóe tia nghi ngờ:

- Phóng thích tình thương, công kích vòng bảo hộ!

Phái sau hai con thú hoàng liên tục áp sát, Mộc Sơn Quỷ chỉ có thể xúi Tiêu Lãng phóng ra công kích. Mộc Sơn Quỷ biết công kích Tình Thương của Tiêu Lãng không yếu hơn của lão bao nhiêu. Nếu Tiêu Lãng không thể công phá vòng bảo hộ thì sự việc rắc rối rồi.

Ngoài người Tiêu Lãng lập tức lấp lánh chữ tình, ở giữa không trung tụ tập thành một chữ tình to lớn xé gió bay đến gần vòng bảo hộ đằng trước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

chữ tình to lớn ấn vào vòng bảo hộ bán trong suốt. Chớp mắt, thế giới cực kỳ rực rỡ. Mắt hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ không thấy thứ gì, trong tầm mắt một mảnh trắng xóa. Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ như hai người mù, lỗ tai bị tiếng nổ chấn điếc không ngeh thấy gì.

Thân thể Mộc Sơn Quỷ bị sóng xung kích đẩy lui mấy ngàn thwóc, nếu không phải lão phản ứng nhanh che Tiêu Lãng sau lưng thì hắn đã bị chấn thương rồi.

Chờ khi mắt Mộc Sơn Quỷ hồi phục thị lực thì biểu tình cực kỳ khó xem. Bởi ì vòng bảo hộ trước mặt hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ không sứt mẻ gì, ngược lại vô số cây cối bên dưới ngã trái ngã phải, hai con thú hoàng đã đến gần mấy ngàn thước.

Vù vù vù vù vù!

Hai ngọn lửa màu xanh xé gió bay đến, không khí lại lần nữa bốc cháy lên. Cây cối, hao cỏ bên dưới bị đốt cháy đen, bốn phía bốc mùi khen. Mộc Sơn Quỷ một tay mạnh đẩy Tiêu Lãng ra xa, thân thể của gã bị U Minh chi hỏa bao phủ, nuốt vào.

Tiêu Lãng tức giận quát:

- Mộc gia gia!

Lúc này không còn cách nào khác, Tiêu Lãng chỉ đành ra tay. Không thể đánh vỡ vòng bảo hộ vậy Tiêu Lãng chỉ có nước trấn áp hai con thú hoàng.

Ngoài người Tiêu Lãng có vô số chữ tình rít gào bay ra, xoay nhanh quanh người hắn. Mỗi chữ tình xoay chuyển rất chậm, tỏa ánh sáng chín sắc. Tiêu Lãng không tụ tập lại chữ tình mà là liên tục phóng ra, đợi khi phóng đến mấy ngàn chữ tình hắn liền khống chế nó chia thành hai luồng sáng bắn hướng hai con thú hoàng.

Tình động!

Tình Đạo đệ nhị cảnh, có thể dễ dàng thuần hóa thú vương, năm xưa thuần hóa Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng. Trong tình huống như vậy, Tiêu Lãng chỉ có thể liều bị Hồng Mông tôn giả giận trấn áp Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, nếu không thì hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ sẽ bị thú hoàng đốt chết.

Tình động vừa ra tay, lập tức có hiệu quả.

Vô số chữ tình cỡ ngón cái liên tục ấn vào trán hai con thú hoàng. Hai con thú hoàng thấy chữ tình thì ngừng công kích,m khí thế bạo ngược, hung tàn trên người chậm rãi tán đi.

- Tình động!

Mấy ngàn chữ tình hoàn toàn đánh vào người hai con thú hoàng, Tiêu Lãng lại trầm giọng quát, tiếp tục phóng chữ tình ra, định hoàng toàn thuần hóa hai con thú hoàng.

Vù vù vù vù vù!

Lúc này, vòng bảo hộ ở giữa không tủng chợt biến mất. Một nữ nhân áo trắng từ xa lao đến.

Nữ nhân từ xa đã hét to:

- Đại Hoàng, Nhị Hoàng, các ngươi lùi ra!

Mắt Tiêu Lãng đăm chiêu, đại khái đoán được vụ việc. Tiêu Lãng ngừng phóng chữ tình, cùng Mộc Sơn Quỷ bị đốt toàn thân đen như than kiêu ngạo đứng, chờ đợi nữ nhân giải thích.

- Grao!

Hai con thú hoàng hét to, sợ hãi liếc Tiêu Lãng, nhanh chóng thụt lùi. Nữ nhân áo trắng cúi người hành lễ với hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ.

Nữ nhân áo trắn nhìn Tiêu Lãng, nói:

- Tiêu phủ chủ, tôn giả cho mời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.