Cường giả Bán Thần cảnh không dễ dàng lộ mặt chứ đừng nói là tặng quà cho ai. Ba siêu cấp thế lực có cường giả Bán Thần cảnh quang minh chính đại tặng quà cho Tiêu Lãng? Mặc dù có lẽ Thanh Mộc Ngọc đại biểu chính gã, biểu minh cá nhân gã chú trọng Tiêu Lãng. Sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả lại biểu minh với thế nhân rằng trong cuộc đối kháng giữa Tiêu Lãng và Vân Tử Sam, bọn họ xem trọng Tiêu Lãng.
Thật ra Hồng Mông tôn giả không phải xem trọng Tiêu Lãng, dù gì Vân Tử Sam là thần thể. Nhưng ba phương thế lực làm ra hành động khiến Tinh Thần các chấn động. Các đại nhân vật tai to mặt lớn trong Thiên Châu đều có mặt ở Tinh Thần các, nhiều phủ chủ, tộc trưởng của đại gia tộc tôm tép hơn cũng mặt dày mò tới.
Mọi người lại đổi mới suy nghĩ về Tiêu Lãng. Ánh mắt nhiều người nhìn Tiêu Bất Hoặc, Đông Phương Bạch, lão tổ tông của Liễu gia, Hòa Thuật Thiên Đế càng thân thiện hơn.
Tiêu Lãng dựa theo phong tục Thần Hồn đại lục dẫn ba vị thê tử ba quỳ chín lạy, đưa vào động phòng. bốn người Tiêu Bất Hoặc, Đông Phương Bạch, lão tổ tông của Liễu gia, Hòa Thuật Thiên Đế bắt đầu nhận các đại nhân vật kính rượu. Mọi người rất nhiệt tình, thậm chí là nịnh nọt. Bao gồm Ma Đế khi nói chuyện có chút nịnh hót.
Tiêu Bất Hoặc, Đông Phương Bạch, lão tổ tông của Liễu gia không hiểu ý nghĩa trong đó nhưng Hòa Thuật Thiên Đế thì hiểu. Vốn Hòa Thuật Thiên Đế cực kỳ phản ođói hôn lễ này, hơn nữa Tiêu Lãng một lúc cưới ba người. Giờ phút này, Hòa Thuật Thiên Đế bị nhiều ly rượu nồng rót vào bụng ngất ngây con gà tây, được nhiều người nịnh hót làm gã lâng lâng, tâm tình dần tốt hơn nhiều. Hòa Thuật Thiên Đế nói cười với mọi người, trông như một nhạc phụ thật sự.
Đông Phương Bạch, lão tổ tông của Liễu gia thì đã bị rượu làm say, chỉ biết ai tới liền cụng ly, cười ngây ngô nốc rượu.
Trong lòng Tiêu Bất Hoặc phức tạp nhất. Thần Hồn phủ phía đông vẫn là của Tiêu Lãng, nhưng hắn triệu tập mọi người đến đây hết trừ người Tiêu gia. Hiện tại người cai quản Thần Hồn phủ là phụ thân của Trà Mộc. Tuy lần này Tiêu Bất Hoặc làm trưởng bối của Tiêu Lãng đến xem lễ nhưng lão biết rõ chờ đại hôn qua đi, lão chỉ có thể cút về một tiểu thành phía đông Thần Hồn phủ.
Nhưng Tiêu Lãng kêu Tiêu Bất Hoặc đến xem lễ làm lão rất vui mừng. Ít nhất Tiêu Bất Hoặc có thể khẳng định một điều là Tiêu Lãng vẫn nghĩ tình xưa, nếu không thì Thiên Châu sớm không có đất dung thân cho Tiêu gia. Bây giờ Tiêu Lãng mặc kệ Tiêu gia, nhưng nếu Tiêu gia thật sự xảy ra chuyện gì thì chắc chắn hắn sẽ hỗ trợ. Chỉ cần Tiêu Bất Hoặc cố gắng kinh doanh, chưa chắc Tiêu gia không đứng lên được.
Tiêu Lãng đưa ba tân nương về phòng tân hôn rồi đi ra với khác. Tuy đã vào phòng nhưng chưa cần lập tức loan phụng hòa minh, phải chờ đến tối. Một khắc đêm xuân giá trị ngàn kim, chờ ban đêm mới được.
Hơn một vạn bàn khách, Tiêu Lãng đi muốn chóng mặt. May mắn có Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần, Vô Ngân Thiên Đế làm bạn đỡ rượu, nếu không thì chẳng cần chờ đến tối, giờ Tiêu Lãng gục ngay.
Rượu qua ba tuần, khách quý có thân phận đều gặp mặt chào hỏi. Tiêu Lãng đỡ không nổi nữa, khiến đám người Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần, Vô Ngân Thiên Đế tiếp tục chiêu đãi, còn hắn thì chuồn đi tìm chỗ chợp mắt một chút. Buổi tối còn có một bữa yến hội, quan trọng nhất là nửa khúc sau. Nếu Tiêu Lãng say khướt không biết đông tây nam bắc là đâu thì làm sao bò lên giường Đông Phương Hồng Đậu?
Tiêu Lãng chuồn đi, nhiều thế hệ trước cũng đi nghỉ ngơi, hoặc là tìm thiên điện tán gẫu với nhau. Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần gặp họa. Ba người Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần bị các công tử, tiểu thư gia tộc chuốc rượu. Đặc biệt là Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao. Mộc Tiểu Đao thì không cần nói, gã là thiếu tộc trưởng của Thần Khải gia tộc, công tử quyền quý, đệ đệ của Tiêu Lãng, lang quân lý tưởng của các tiểu thư.
Tiêu Ma Thần thì tư chất ngút trời, được truyền thừa của Mị Ảnh Đại Đế, thực lực càn quét Thiên Đế. Quan trọng nhất là Tiêu Ma Thần trẻ tuổi, kết bái huynh đệ với Tiêu Lãng. Rùa vàng như vậy làm sao các tiểu thư chịu bỏ qua?
Mặc dù tư chất của Trà Mộc không được tốt nhưng là người quản lý nắm quyền lực tây bắc, nhiều tiểu thư gia tộc tây bắc suýt làm gã xỉu. Tiếc rằng Trà Mộc nhớ đến cọp mẹ trong nhà, không dám làm bầy nhưng có mịt mờ ám chỉ nếu sau này có cơ hội sẽ giao lưu nhiều hơn.
Làm các tiểu thư thất vọng là Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần một người như khúc gỗ, người kia như cục đá, không thèm nhìn ánh mắt quyến rũ, động tác khiêu khích của họ. Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần rất hào sảng, ai kính rượu thì đều uống hết, thậm chí không dùng nội kình buộc chất cồn thoát ra.
Tiêu Lãng cũng không dùng năng lượng kỳ diệu trong người bứcrượu ra, dù sao có nhiều cường giả có mặt, sẽ bị người cười. Lúc này Tiêu Lãng thấy choáng, sợ bị người tìm ra nên núp trong một tiểu thiên điện ngủ say như heo.
Nhưng mà...
Khi Tiêu Lãng ngủ say cảm giác mặt có giọt nước rơi, hắn không cảm thấy nguy hiểm nên mông lung mở mắt ra, thấy một bóng dáng màu vàng nhạt chạy chậm ra ngoài.
- A?
Tiêu Lãng lau giọt nước trên mặt, hiểu ngay là nước mắt. Tiêu Lãng lắc lư đầu óc ù đặc, ngẫm nghĩ, cuối cùng chạy theo.
Bên ngoài tiểu thiên điện là một tiểu viện, phong cảnh khá đẹp. Vốn có hai thị nữ đứng canh giữ ở cửa nhưng giờ không thấy đâu. Một thiếu nữ mặc váy vàng nhạt ngồi trong viện nhỏ giọng khóc.
Tiêu Lãng nhìn bóng lưng run run, cảm thấy đau lòng. Tiêu Lãng lảo đảo đi qua.
Tiêu Lãng khẽ hỏi:
- Tiểu Yêu, sao vậy? Sao Tiểu Yêu khóc?
Mộc Tiểu Yêu đứng dậy, hít sâu hai lần, không quay người lại, chỉ nghẹn ngào nói:
- Không sao, chỉ là... Ta rất vui. Tiêu đại ca, chúc ngươi tân hôn vui vẻ!
Tiêu Lãng nhếch môi cười nói:
- Ừm! Tiểu Yêu cũng phải vui vẻ. Nếu Tiểu Yêu bình an thì là trời trong rồi.
Men rượu lại xộc lên não, Tiêu Lãng lảo đảo đi tới, lầm bầm:
- Tiểu Yêu ở lại chơi mấy ngày đi, đừng khách sáo, xem như nhà của mình. Có ai dám khi dễ Tiểu Yêu thì cứ nói cho đại ca, ta giúp ngươi đánh hắn!
- Tiêu đại ca...
Mộc Tiểu Yêu quay đầu nhìn bóng lưng Tiêu Lãng lảo đảo, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt.
Mộc Tiểu Yêu buồn bã nhỏ giọng nói:
- Nếu ta bình an thì là trời trong? Câu thơ đẹp biết bao, tiếc rằng không có ngươi thì sao... Tiểu Yêu vui vẻ được? Lấy đâu ra trời trong? Tiêu đại ca, dù không có lời thề đó thì Tiểu Yêu mắt cao hơn đầu, nam nhân trong thiên hạ trừ ngươi ra còn ai... Có thể xứng đôi với Tiểu Yêu?
Mộc Tiểu Yêu nói xong lau nước mắt, đi vào trong thiên điện ngắm Tiêu Lãng ngủ say thật lâu sau cuối cùng buồn bã dùng truyền tống trận rời khỏi Tiêu Đế thành. Tối nay là ngày vui của Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu không muốn khiến hắn thấy bộ dạng khóc lóc, buồn bã của nàng.
Tiêu Lãng đại hôn, mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Mọi người không biết rằng trong tửu lâu cửa tây thành Tiêu Đế thành, một nữ nhân nữ cải nam trang, mặc áo gấm màu tím, đội mũ một mình ngồi bên cửa sổ uống rượu suốt một ngày.
Vị trí tửu lâu rất tốt, xuyên qua cửa sổ, tường thành có thể thấy Tinh Thần các ở phía xa, cũng thấy ngoài cửa treo đèn lồng và vải đỏ. Nữ nhân nhìn Tinh Thần các suốt ngày, uống say mèm.
Nữ nhân liên tục lầm bầm một câu:
- Tiêu Lãng à Tiêu Lãng, vốn nữ nhân xứng với ngươi nhất là Vân Tử Sam ta, tiếc rằng tạo hóa trêu người, cảnh còn người mất! Ngươi chờ cho ta, chờ ngày thần thể của ta đại thành chính là lúc Tinh Thần các bị hủy diệt!