Bên cạnh Man Tuyết Nhi có hai người, một Thiên Đế và một Thiên Đế dùng chiến đao gác cổ Mộc Tiểu Đao.
Mộc Tiểu Đao rất thảm, người đẫm máu, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Man Tuyết Nhi, khóe môi cong lên giễu cợt. Xem tình hình thì Mộc Tiểu Đao bị Man Tuyết Nhi hành hạ tơi tả nhưng gã không chết là Tiêu Lãng yên bụng rồi.
Tiêu Lãng vung tay lên:
- Ngừng lại!
Nếu đối phương muốn nói chuyện thì dễ làm. Mộc Tiểu Đao ở trong tay người ta, nếu đối phương thật sự muốn giết gã thì dù giết toàn bộ người Man Thần vực diện cũng không đáng giá.
Vù vù vù vù vù!
Xúc tua của Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải nhanh như chớp vươn ra quấn vài tên Man nhân Thiên Đế, gai lấp lánh sáng đen đâm vào thân thể của họ, làm cho bọn họ không thể nhúc nhích. Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải chậm rãi lùi lại. Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải ngừng công kích. Đám người Tiêu Ma Thần đã sớm đứng sau lưng Tiêu Lãng. Không thấy bóng dáng Mộc Sơn Quỷ đâu, hiển nhiên lão đã ẩn núp chuẩn bị tùy thời mà động.
Tiêu Lãng chờ bốn phía trở về bình tĩnh mới nhìn chằm chằm Man Tuyết Nhi.
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Man Tuyết Nhi tiểu thư hãy thả Tiểu Đao ra, ta thả người của nàng, lập tức rút khỏi Man Thần vực diện. Nếu không thì ta không bảo đảm có ai trong thành trì sống sót được!
Man Tuyết Nhi hừ lạnh mấy tiếng:
- Hừ! Hừ!
Man Tuyết Nhi nhìn xung quanh một vòng, cảnh tuợng hỗn độn, vô số Man nhân chết đi.
Man Tuyết Nhi tức giận quát:
- Giết dân chúng Man Thần chúng ta, bắt giữ chúng ta mà còn dám nêu điều kiện? Ta đã báo tin cho huyền tổ gia gia, người sẽ đến ngay. Biết điều thì lập tức thả thống lĩnh của chúng ta ra, nếu không thì ta giết Mộc Tiểu Đao ngay, tất cả các ngươi đều chết không có chỗ chôn!
Tiêu Lãng ngẩn ra, trong tình huống này mà Man Tuyết Nhi còn kiêu căng như vậy? Tiêu Ma Thần đứng cạnh Tiêu Lãng nổi giận, mới rồi hỏa sư của gã nhẹ nhàng đốt chết hai Man nhân Thiên Đế, chưa giết đã tay.
Tiêu Lãng giơ tay lên ngăn cản Tiêu Ma Thần, đưa mắt nhìn hướng Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải khổng lồ sau lưng mình.
Tiêu Lãng khẽ quát:
- Chương Qua!
Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải hiểu ý của Tiêu Lãng, lập tức vung xúc tua khổng lồ giơ một Man nhân Thiên Đế lên trời, mạnh dùng sức. Man nhân Thiên Đế phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể biến thành thịt nát. Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải thả lỏng xúc tua, tay chân cụt rơi đầy trên bầu trời, làm người ta không dám nhìn thẳng, rất buồn nôn.
Mặt Tiêu Lãng không chút biểu tình, lạnh băng nhìn chằm chằm Man Tuyết Nhi.
Tiêu Lãng trầm giọng nói:
- Ta đếm ba tiếng. Man Tuyết Nhi, nếu còn chưa thả người thì Chương Qua sẽ giết một người của ngươi. Giết hết người rồi toàn quân lập tức tấn công, giết sạch!
Man Tuyết Nhi biến sắc mặt. Các Man nhân có mặt kinh hoàng. Man Tuyết Nhi đúng là người của Man Thần sơn, lần này lén lút chạy ra ngoài. Man Tuyết Nhi sớm báo tin cho Man Thần nhưng đến bây giờ Man Thần Yêu Kiệt còn chưa lộ mặt khiến nàng thấy hoảng. Nếu bởi vì Man Tuyết Nhi mà nhiều cường giả trong thành trì bị giết, chờ nàng trở về chắc chắn sẽ bị phạt nặng.
- Ba!
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Hai!
Thanh âm như tiếng tử thần kêu gọi làm Man Tuyết Nhi càng sốt ruột hơn. Nhưng Man Tuyết Nhi là đệ tử Man Thần sơn, trong người có sự cứng cỏi, từ nhỏ được giáo dụ khiến nàng không chịu cúi đầu, cũng không thể khuất phục trước kẻ địch.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lại một cường giả Thiên Đế bị siết thành thịt vụn.
Giọng Tiêu Lãng vẫn liên tục vang lên:
- Ba, hai...
Mấy năm nay Tiêu Lãng trải qua vô số cuộc chiến, trong lòng lạnh băng, chưa bao giờ mềm lòng lưu tình với kẻ địch. Nếu hôm nay thực lực của Tiêu Lãng không đủ, không mang theo nhiều cường giả đến thì chắc cũng bị người Man Tuyết Nhi xé xác rồi.
Thế giới này rất tàn khốc, chiến đấu với kẻ thù nếu ngươi không chết là ta sống. Trong lòng Tiêu Lãng luôn nghĩ như vậy, nếu kẻ thù mạnh hơn hắn, có thể giết hắn thì hắn tuyệt đối không oán trách ai.
Giết người rồi sẽ bị người giết, bất cứ ai đi lên con đường võ giả phải có giác ngộ về cái chết.
Giọng Tiêu Lãng lại vang lên:
- Một!
Trong con mắt to bự của Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải lóe tia lạnh lẽo, giơ cao một Man nhân Thiên Đế lên, định giết chết.
- Khoan đã!
Vù vù vù vù vù!
Lúc này, chân trời phái nam có bảy, támb óng người bay nhanh đến, khí thế hùng hồn, thân hình vạm vỡ, rõ ràng là cường giả Man nhân. Dù cách rất xa nhưng khí thế cường đại kia khiến Tiêu Lãng kếtl uận ngay bọn họ đều có thực lực từ Thiên Đế trở lên.
Tiêu Lãng phất tay, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải thả Thiên Đế xuống.
Man Tuyết Nhi nghe thấy thanh âm ngoái đầu nhìn, kích động hét to:
- Gia gia, gia gia!
Người của Man Thần sơn đến!
Tiêu Lãng biểu tình trầm trọng, tiếc rằng Thiên Đế Man nhân bên cạnh Man Tuyết Nhi luôn gác đao lên cổ Mộc Tiểu Đao. Chiến đao lấp lóe ánh sáng, không có cơ hội ra tay cứu người. Mộc Sơn Quỷ cũng không có tự tin nên mới không ra tay.
Bảy, tám người kia rạch phá không gian bay đến, dẫn đầu là Man nhân tuổi khá lớn, trông khí thế đạt đến Chí Tôn Thiên Đế, hơn nữa sau lưng Man nhân này có một Chí Tôn Thiên Đế. Nhiều người thầm cảm thán, không ngờ nam hoang nho nhỏ ẩn chứa nhiều cường giả như vậy. Nếu không phải lần này Tiêu Lãng gây chiến thì sợ là người Thiên Châu không hay biết gì.
Vô số người trong thành trì, bao gồm hai Chí Tôn Thiên Đế đều cung kính quỳ một gối trước lão nhân Man nhân:
- Tham kiến Man Hách đại nhân!
Lão nhân có mái tóc màu nâu, trông không khác gì Man nhân bình thường nhưng đôi mắt rất âm u, bị lão nhìn cảm giác như rắn độc.
Lão nhân nhanh chóng bay tới liếc bốn phía, nét mặt sa sầm, tức giận quát:
- Đây là chuyện gì? Các ngươi là thứ gì mà dám gây chuyện tại Man Thần vực diện?
Tiêu Lãng chửi thề:
- Bà nội nó!
Tiêu Lãng còn mơ tưởng cường giả từ Man Thần sơn đến sẽ phân rõ phải trái chút, ai ngờ giống nhau kiêu ngạo, tự phụ, không hỏi đỏ đen đã gân máu lên chửi.
Man nhân mặc chiến giáp màu đen trong thành nhỏ giọng giải thích với Man Hách, gia gia của Man Tuyết Nhi. Man Hách nghe xong hung dữ trừng Man Tuyết Nhi rồi liếc tất cả mọi người, cuối cùng dừng ở Tiêu Lãng.
Man Hách trầm giọng quát:
- Ngươi và tất cả võ giả từ Thiên Đế trở lên hãy tự sát đi, chuyện này bỏ qua. Nếu không thì... Chết hết!
Tiêu Lãng con ngươi co rút, nhiều người phì cười. Man nhân này quả nhiên giống nhau, cuồng vọng tự đại. Lão nhân Man nhân không nhìn xem tình hình hiện tại là gì? Cho dù bọn họ có thêm hai Chí Tôn Thiên Đế thì sao? Mặt sau có mấy con thú hoàng còn chưa hành động!
Lão nhân là đại nhân vật, kẻ thống lĩnh tộc quần vậy mà cuồng vọng, kiêu ngạo, không biết thời thế. Nhiều người nghi ngờ làm sao Man tộc có thể tồn tại nhiều năm như vậy? Sao không bị nước lũ lịch sử nhấn chìm?
Tiêu Lãng không có thói quen tự sát, hôm nay không cứu Mộc Tiểu Đao ra được thì sẽ không bỏ qua.
Nếu đối phương đã không nói lý, muốn chiến thì... Chiến!
Vô số chữ tình rít gào bay ra khỏi người Tiêu Lãng, hắn không e dè gì nữa. Tình huống hiện giờ là có lợi dụng Thiên Đế của đối phương uy hiếp bọn họ cũng vô dụng, chỉ có toàn quân xuất kích khiến bọn họ tự bảo vệ mình. Để Mộc Sơn Quỷ trong lúc hỗn loạn cứ Mộc Tiểu Đao ra!
Tiêu Lãng chưa bao giờ tin tưởng thỏa hiệp sẽ hữu dụng, khiến kẻ thù nổi lên lòng tốt. Chỉ có đánh đau kẻ địch, đánh đến chúng không dám phản kháng mới có được thứ mình muốn.
Thế là Tiêu Lãng phóng Tình Thương ra, rống to:
- Mọi người tự do khai chiến, tất cả hải thú tấn công, giết hết Man nhân đi!