Tiêu Lãng lao ra đại điện, tuy hắn nản lòng thoải chí nhưng còn có lý trí. Tiêu Lãng biến thành bộ dạng Ma Đầu đại thống lĩnh, tràn ngập khí thế. Tuy bên ngoài có nhiều Thiên Ma Vương vây quanh nhưng không ai dám cản đường, ngược lại nghi hoặc nhìn Ma Đầu đại thống lĩnh chạy nhanh ra ngoài.
Nhiều Thiên Ma Vương, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp biết rõ mới rồi cánh cửa đột nhiên đóng kín, chắc chắn bên trong xảy ra kịch biến. Nhiều thuộc hạ của Ma Đầu đại thống lĩnh biết đó là tín hiệu gã hành động. Bọn họ đang chờ Ma Đầu đại thống lĩnh chiến thắng trở về, không ngờ cửa mở, chỉ có Ma Đầu đại thống lĩnh đi ra và dường như gã đang chạy trối chết.
Tất cả Thiên Ma Vương đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang nhìn cánh cửa, không cảm nhận được hơi thở của đại thống lĩnh nào. Không lâu sau một nữ nhân xinh đẹp đi ra, mắt lạnh băng liếc các Thiên Ma Vương, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp.
Ma Thanh Thanh trầm giọng quát:
- Đám người Ma Đầu mưu đồ quấy rối, bây giờ trừ Ma Đầu ra, toàn bộ đại thống lĩnh, đệ tử hoàng tộc đã bị bản điện hạ tru sát. Toàn bộ con dân nghe lệnh, nguyện ý hiệu trung với bản điện hạ thì đầu hàng ngay, ai không muốn... Giết không tha!
Trông Ma Thanh Thanh mềm mại yếu ớt nhưng nàng là nữ nhi của Ma Cuồng Đại Thần, từ nhỏ tiểu mưa dầm thấm đất tự nhiên có phần uy nghi. Mấy ngàn Thiên Ma Vương, mấy chục vạn Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp bên ngoài cực kỳ kinh sợ. Tuy thực lực của nhiều Thiên Ma Vương cao hơn Ma Thanh Thanh nhưng nàng là mạch hoàng tộc, còn là nữ nhi của Ma Cuồng Đại Thần, cộng với Ma Đầu đại thống lĩnh kinh khủng chạy trốn, bên trong không có hơi thở của đại thống lĩnh nào. Thế là đám Thiên Ma Vương, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp quỳ xuống hết.
Mấy thuộc hạ đại thống lĩnh còn lại của Ma Đầu đại thống lĩnh tuy lòng rất nghi ngờ nhưng trong phút chốc không dám hành động lỗ mãng. Ma Thanh Thanh liếc mắt qua, chỉ vào bốn Thiên Ma Vương có thực lực cực kỳ mạnh.
Ma Thanh Thanh quát:
- Ma Phủ, Ma Đề, Ma Hộc, Ma Khố, Ma Phong, bản điện hạ lấy thân phận tân nhậm lĩnh chủ Cuồng Cảnh ra lệnh cho các ngươi làm đại thống lĩnh. Ai to gan không phục thì giết không tha!
Năm Thiên Ma Vương được Ma Thanh Thanh gọi tên mừng như điện. Bọn họ không phải là đệ tử hoàng tộc vậy mà có cơ hội làm đại thống lĩnh? Bốn người phát ra khí thế cuồng bạo, dẫn theo nhiều thuộc hạ bao vây người của Ma Đầu đại thống lĩnh.
Một đại thống lĩnh thuộc hạ của Ma Đầu đại thống lĩnh có thực lực cường đại cắn răng quỳ xuống trầm giọng quát:
- Đừng ra tay, chúng ta nguyện ý thần phục!
Bọn họ là tộc Vực Ngoại Thiên Ma, không phải đệ tử hoàng tộc, dù có giết Ma Thanh Thanh cũng không cơ hội lên ngôi. Nếu bây giờ không đầu hàng thì chỉ có con đường chết.
Ma Thanh Thanh toàn bộ cường giả tộc Vực Ngoại Thiên Ma quỳ xuống, khẽ thở dài. Tiêu Lãng giết gần hết đệ tử hoàng tộc và đại thống lĩnh, sáng tạo ra cơ hội tuyệt vời cho nàng. Những Thiên Ma Vương này không dám làm gì Ma Thanh Thanh, nếu không thì Thiên Ma Thần sẽ xé rách bọn họ ra. Tôn nghiêm của hoàng tộc không thể bị xâm phạm.
Ma Thanh Thanh đứng bên ngoài đại điện âm trầm nhìn hướng Tiêu Lãng rời đi.
Ma Thanh Thanh khẽ thở dài:
- Người Thiên Châu, hy vọng ngươi có thể trốn đi thật xa. Ta tối đa kéo dài mười ngày giúp ngươi, sau mười ngày sẽ có Thiên Ma Thần lại đây hỏi, khi đó e rằng không thể giấu giếm được. Mười ngày sau nếu ngươi còn chưa núp đi thì không ai cứu ngươi được.
Đại thống lĩnh và nhiều đệ tử hoàng tộc Cuồng Cảnh chết đi, chuyện lớn như vậy làm sao giấu được? Bản thân Thiên Ma Thần là lãnh tụ hoàng tộc tất nhiên sẽ bảo vệ ích lợi của hoàng tộc. Nếu là nội đấu thì không có gì đáng trách, nếu như Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp giết chết hay do võ giả dị vực diện làm thì Thiên Ma Thần sẽ tức điên. Hơi thở của Tiêu Lãng quá rõ ràng, chuyện này có thể giấu Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp nhưng không lừa được Thiên Ma Thần thần thông quảng đại.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng cắm đầu chạy, không suy nghĩ gì, chỉ chạy vắt giò lên cổ. Tiêu Lãng không nhìn phương hướng, thậm chí trong lòng hắn tràn ngập mờ mịt.
Tiêu Lãng chạy như điên năm ngày năm đêm, nhận ra đã đến Địa Ngục Hải. Nước biển đen ngòm toát ra mùi hôi thối. Tiêu Lãng không dừng lại, tiếp tục chạy nhanh.
Khí thế của Tiêu Lãng cực kỳ cường đại, Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp trong Địa Ngục Hải không dám tới gần, từ xa đã tránh ra.
Tiêu Lãng dùng hết sức lực toàn thân, tất cả năng lượng không ngừng chạy nhanh. Tiêu Lãng chạy đi mười ngày, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi mới đứng lại. Tiêu Lãng mờ mịt nhìn xung quanh, thấy mình đến một hòn đảo hoang. Trên đảo không có Tử Thánh Thạch nên không Vực Ngoại Thiên Ma nào muốn ở lại đây.
Tiêu Lãng ngẩn ngơ giây lát, cuối cùng nằm trên mặt đất, thiếp ngủ. Tim mệt mỏi, cực kỳ đau đớn, chỉ có ngủ mới khiến hắn thư giãn, quên đi tất cả.
Vù vù vù vù vù!
Sau khi Tiêu Lãng ngủ say, thảo đằng thần hồn màu lam bỗng chui ra khỏi người hắn, mang theo hắn lặn xuống dưới đảo biển. Thảo đằng thần hồn màu lam mang Tiêu Lãng chui vào một cái hố sâu dưới lòng đất mười vạn thước.
Thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng bao bọc Tiêu Lãng lại chữa trị, trị lành hết thì không quay về người hắn mà lắc lư xung quanh hắn, dường như đau lòng ngắm hắn.
Vù vù vù vù vù!
Không gian dao động, một khuôn mặt xinh dẹp chậm rãi ngưng tụ. Tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn lại xuất hiện. Tàn hồn thần hồn cường giả nhìn Tiêu Lãng, nhíu mày.
Tàn hồn thần hồn cường giả lên tiếng:
Mị Nhi, chủ nhân của ngươi quá kém, hay ta mang ngươi đi đi. Ngươi lại nuốt mấy trăm Tử Thánh Thạch là có thể tiến hóa, có thể tự mình tu luyện. Đi theo chủ nhân như vậy sớm muộn gì ngươi sẽ bị hại chết.
Thảo đằng thần hồn màu lam vặn vẹo dường như đang lắc đầu ý bảo không đồng ý.
Mặt tàn hồn thần hồn cường giả lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn nói chủ nhân của ngươi là người tốt, ngươi không muốn rời khỏi hắn? Ngươi hãy nhìn bộ dạng của hắn đi! Ta chỉ tùy tiện thử một chút, báo tin giả là hắn lập tức tâm tử Tình Diệt? Người nặng cảm tình, không yêu quý bản thân như vậy đáng giá ngươi đi theo sao? Thế giới hỗn độn có vực diện lớn nhỏ nhiều vô số kể, vực diện Thiên Ma chỉ là nhị đẳng vực diện, nếu như đi nhất đẳng vực diện, chung cực vực diện, chút thực lực và tâm tính của hắn làm sao sống nổi? Dù bây giờ hắn không chết thì sau này sớm muộn gì sẽ chết. Lỡ như lần sau xuất hiện kẻ thù siêu lợi hại thật sự giết thân nhân của hắn, nếu hắn vẫn muốn chết thì ai có thể cứu hắn?
Thảo đằng thần hồn màu lam im lặng, thật lâu sau truyền âm nói:
- Đại nhân, Mị Nhi không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn tính chuyện sau này. Ta chỉ cần cùng chủ nhân sống vui vẻ, thật sự, không cô đơn trống rỗng như ở Thần Hồn dại lục. Mặc kệ sau này chủ nhân ra sao, Mị Nhi sẽ luôn đi theo chủ nhân.
Biểu tình của tàn hồn thần hồn cường giả biến lạnh băng, sắc mặt âm trầm nói:
Mị Nhi, rất nhiều chuyện ta không muốn nói cho ngươi biết bởi vì ngươi chưa trưởng thành, vẫn chưa biến hóa. Điều ta có thể nói cho ngươi đó là ngươi xuất thân cực kỳ cao quý, một khi ngươi biến hóa sẽ là giao xà hóa long, nhất phi xung thiên. Loại bằng hữu hạ đẳng vực diện như Tiêu Lãng không cần cũng được. Đương nhiên nếu ngươi nghĩ tình ucx thì sau này có thể trở về giúp đỡ hắn một chút. Bây giờ ta cảm thấy năm xưa cho ngươi đi theo Tiêu Lãng là quyết định sai lầm. Ngươi này quá nặng cảm tình, quá mềm lòng, vĩnh viễn không thành việc lớn được.
- Không!
Thảo đằng thần hồn màu lam cố chấp truyền âm nói:
- Chủ nhân đừng nói nữa. Mị Nhi không cần giao xà hóa long, cũng không muốn nhất phi xung thiên, ta chỉ cần theo chủ nhân. Đại nhân, nếu như ngươi khinh thường chủ nhân của ta thì có thể một mình rời đi. Mị Nhi cảm tạ đại nhân mấy năm nay chiếu cố!"
Tàn hồn thần hồn cường giả cười khổ nói:
- Rời đi?
Tàn hồn thần hồn cường giả cưng chiều nhìn thảo đằng thần hồn màu lam, nói:
- Ta chỉ có tàn hồn, không đủ hồn lực, không thể chống được bao nhiêu năm, ta có thể đi đâu, làm cái gì? Thôi thôi, hài tử nhà ngươi bướng bỉnh y hệt mẫu thân của ngươi. Ta chỉ hy vọng trước khi ta hao hết hồn lực nhìn thấy ngươi đi vào thần vực.
Tàn hồn thần hồn cường giả nói xong chậm rãi biến mất trên không trung, để lại tiếng thở dài thườn thượt.
Thảo đằng thần hồn màu lam chia ra mấy trăm phân thân dò xét bốn phương tám hướng, để lại một phân thân ở bên cạnh Tiêu Lãng, dường như chuẩn bị vĩnh viễn thủ hộ hắn, cho đến khi Tiêu Lãng chết.