Nghe lời Tiêu Lãng nói, biểu tình của Vân Tử Sam từ từ trở về bình tĩnh.
Vân Tử Sam nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, nói:
- Tiêu Lãng, đừng làm bộ. Tử Sam biết rõ ngươi là hạng người gì, ngươi dám đè ta sao?
Tiêu Lãng giận dữ đến bật cười, tay mẹnh vỗ mông Vân Tử Sam, làm mông trắng hiện lên dấu tay đỏ thắm.
Tiêu Lãng oán hận nói:
- Không dám đè ngươi? Ngươi có tin là ta phế ngươi rồi mỗi ngày hiếp mấy trăm lần không?
Biểu tình của Vân Tử Sam càng bình tĩnh, khóe mắt quyến rũ, đùa cợt nhìn Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam nói:
- Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Thân thể của Tử Sam cực kỳ sạch sẽ, trước khi chết hãy cho Tử Sam làm nữ nhân một lần đi. Tiêu Lãng, không lẽ cái kia của ngươi vô dụng?
Tiêu Lãng không nói chuyện, nhìn khóe môi Vân Tử Sam cong lên đùa cợt, hắn dùng hành động thay thế ngôn ngữ. Tiêu Lãng đè Vân Tử Sam mạnh xuống bàn đá, miẹng mạnh mẽ ấn xuống, bá đạo hút quỳnh dịch trong môi anh đào, đôi tay thô lỗ xoa nắn bồng đào, mạnh đến nỗi làm Vân Tử Sam nhíu mày, nhưng khóe môi càng cong lên cao.
Môi Tiêu Lãng một đường trượt xuống, hôn cổ trắng như tuyến, cắn hạt châu chưa từng bị người đùa giỡn. Tay Tiêu Lãng không dừng lại, trượt qua làn da mềm mịn của Vân Tử Sam.
- A...
Vân Tử Sam thở dốc, khóe môi không còn nụ cười giễu cợt mà bị thay thế bằng hoảng loạn, dường như nhìn ra được Tiêu Lãng làm thật, nàng hơi sợ hãi.
Tiêu Lãng làm cho hả giận xong hô hấp cũng rối loạn, thân dưới chào cờ rồi, mặt vặn vẹo dữ tợn. Người Vân Tử Sam run bần bật, trong mắt lộ ra khuất nhục, hai hàng lệ chảy trào ra khóe mắt. Người Vân Tử Sam đỏ hồng làm bất cứ nam nhân nào phát cuồng vì nàng.
Tiêu Lãng vén vạt áo phía dưới, hai tay cầm chân Vân Tử Sam giơ cao định làm chuyện cầm thú. Vân Tử Sam vặn vẹo kịch liệt, dường như muốn giãy dụa.
Tiêu Lãng tức giận chửi:
- Tiêu Lãng, nếu ngươi dám xâm phạm ta thì ngươi không chết tử tế được!
Tiêu Lãng chợt ngừng lại, mặt hồi phục bình tĩnh, tay không làm động tác nào mà chỉ cười lạnh nhìn Vân Tử Sam.
Vân Tử Sam nhìn ánh mắt lạnh băng của Tiêu Lãng, cảm giác người lạnh lẽo.
Vân Tử Sam gào thét:
- Như thế nào? Không dám? Tiêu Lãng, ngươi là đồ hèn! Ngươi không phải nam nhân!
Rầm!
Tiêu Lãng túm người Vân Tử Sam vứt ra ngoài đình, nàng té xuống đất.
Tiêu Lãng cột lại dây lưng, cười nhạt nói:
- Tiếp tục giả bộ, diễn kịch đi. Vân Tử Sam, ngươi muốn ta đè ngươi? Ngươi nằm mơ đi! Lão tử sợ bẩn!
Mặt Vân Tử Sam hoàn toàn thay đổi, vốn định vùng vẫy ngồi dậy nhưng rồi vô lực xụi lơ trên mặt đất.
Kế cuối cùng thất bại, Vân Tử Sam biết hôm nay nàng chết chắc.
Tiêu Lãng có hai nhược điểm, thứ nhất là nặng cảm tình, thứ hai là mềm lòng. Vừa rồi Vân Tử Sam giả chết muốn làm Tiêu Lãng động lòng trắc ẩn, mang di thể của nàng trở về Thần Hồn đại lục. Dù là bất cứ cường giả nào chắc sẽ không cảnh giác với thi thể. Chỉ cần Tiêu Lãng tới gần là Vân Tử Sam sẽ dùng cây kim tẩm kịch độc đâm hắn một nhát. Kim trâm là báu vật trong Phàm Tâm điện, Vân Tử Sam dám chắc nếu trúng chiêu thì hắn chết chắc.
Kết quả phút cuối bị Tiêu Lãng xuyên thấu, đan điền bị chấn nát, kinh mạch đứt từng khúc. Thấy Tiêu Lãng xé rách y phục của mình, Vân Tử Sam nghĩ ra một kế, đó là... Tìm cách khiến hắn đè mình.
Tiêu Lãng rất tốt với nữ nhân của mình, chỉ cần có duyên hợp thể là hắn sẽ không bao giờ nhẫn tâm giết Vân Tử Sam được. Tuy rằng kinh mạch đứt từng khúc, đan điền bị hủy nhưng Vân Tử Sam là thần thể, rồi sẽ lại có cách đứng lên. Cho nên Vân Tử Sam cứ chọc giận Tiêu Lãng, là vì khiến hắn tức giận làm chuyện xúc động.
Vân Tử Sam tự phụ rằng không nam nhân nào chống cự được thân thể của nàng. Cộng với ở trạng thái này, Tiêu Lãng tức đến nổi khùng. Nhưng không ngờ... Phút cuối Tiêu Lãng dừng tay lại. Vân Tử Sam vô lực thở dài.
Vân Tử Sam biết nàng đã triệt để bại, thất bại thảm hại.
Giọng Tiêu Lãng lạnh băng vang lên:
- Ngươi chính mình tự sát đi, nếu không thì ta không bảo đảm ngươi sẽ bị người làm. Ta thấy thân thể của ngươi bẩn nhưng có nhiều người sẽ không ghét bỏ.
Vân Tử Sam quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Tiêu Lãng, không nói gì thêm, nhắm mắt lại, khóe miệng bắt đầu chậm rãi tràn ra máu đỏ, càng chảy càng nhiều, nhuộm đỏ thân hình yêu kiều.
Tiêu Lãng ngơ ngác nhìn Vân Tử Sam, lần này hắn khẳng định nàng chết. Bởi vì linh hồn của Tiêu Lãng trầm lắng. Tiêu Lãng nhìn một lúc sau, nhắm mắt lại, tay lóe lên ánh sáng màu đen định đập nát người Vân Tử Sam thành bột phấn.
Nhưng mà...
Trong khoảnh khắc này, người Tiêu Lãng có vô số thảo đằng rít gào bay ra quấn người Vân Tử Sam. Thân thể xinh đẹp của Vân Tử Sam hóa thành bộ xương, thảo đằng thần hồn màu lam không quay về mà chậm rãi ăn mòn xương cốt, dường như thân thể nàng là cánh gà rất ngon, xương cốt cũng không buông tha...
- Bộ xương có ánh sáng bảy sắc nhàn nhạt? Thần thể quả nhiên bất phàm!
Tiêu Lãng nhìn kỹ bộ xương, thầm giật mình. Thảo đằng thần hồn màu lam tự quyết định nuốt thi thể của Vân Tử Sam, Tiêu Lãng không có gì bất mãn. Mới rồi Tiêu Lãng định hủy đi nên thảo đằng thần hồn màu lam mới chui ra, bây giờ nghĩ lại không nuốt thần thể thì lãng phí.
Nuốt máu thịt rất nhanh, nuốt bộ xương này lại cực kỳ chậm, nửa canh giờ sau thảo đằng thần hồn màu lam mới nuốt xong. Khiến Tiêu Lãng thất vọng là thảo đằng thần hồn màu lam vẫn không tiến hóa.
Tiêu Lãng nhớ đến Tử Thánh Thạch trong vực diện Thiên Ma, tiếc rằng không có cơ hội nuốt, nếu không thì thảo đằng thần hồn màu lam sẽ lại tiến hóa.
Tiêu Lãng thu thảo đằng thần hồn màu lam lại, tâm tình cực kỳ phức tạp bay đi chiến trường Thiên Ma. Tiêu Lãng qua bên kia nhìn, qua nhiên mọi thứ bình thường, không có gì bất ngờ xảy ra. Còn lại hơn một trăm Thiên Ma Vương không rục rịch gì, hiển nhiên bị thủ đoạn hung tàn của Tiêu Lãng hù sợ.
Làm sao sắp xếp những Vực Ngoại Thiên Ma này đây? Tiêu Lãng nhức đầu.
Cuối cùng Tiêu Lãng khiến tàn hồn của Tà Chủ truyền lời với đám Vực Ngoại Thiên Ma:
- Hoặc là chết, hoặc không chống cự ngoan ngoãn cho ta thuần hóa.
Kết quả rất rõ ràng, Tiêu Lãng giết bảy, tám mươi con Vực Ngoại Thiên Ma chỉ mất giây lát, giết hết đám Thiên Ma Vương này sẽ không tốn bao lâu. Cuối cùng toàn bộ linh hồn Vực Ngoại Thiên Ma không chống cự, bị Tiêu Lãng sử dụng tình động thuần hóa.
Khi tất cả Vực Ngoại Thiên Ma bị tàn hồn của Tà Chủ mang đi không gian hư vô thì người xung quanh mới giật mình tỉnh lại, nhiều người cảm thấy như nằm mơ.
Vốn còn tưởng rằng không thể chống lại tai kiếp vậy mà dễ dàng thay đổi.
Nhưng rất nhanh, đám người Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao, Quân Thần Độc Cô Hành nở nụ cười, cười rạng rỡ. Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao bay tới trước, ôm chầm Tiêu Lãng.
Tiêu Ma Thần cười nói:
- Huynh đệ, hoan nghênh về nhà!
Đám người Sát Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, tâm ma lần thứ bảy quỳ xuống quát to:
- Cung nghênh đại nhân về nhà!
Võ giả tây bộ ban đầu cũng quỳ rạp xuống. Mộc Sơn Quỷ vung tay lên, các võ giả nam bộ Thiên Châu cùng quỳ theo, hét to.
- Cung nghênh đại nhân về nhà!
Đám người Lăng Đế, Lãnh Đế, Nhàn Đế phản ứng lại, kêu gọi toàn bộ võ giả quỳ một gối. Trong lòng Lăng Đế, Lãnh Đế khổ không thể tả. Hai người đầu vào Diệt Hồn trước tiên. Sau khi Diệt Hồn, Vân Tử Sam thắng lợi thì Lăng Đế, Lãnh Đế được đến ích lợi rất nhiều, ít nhất Bắc Minh, phủ chủ đông vực là sân nhà của bọn họ.
Cho đến nay Lăng Đế, Lãnh Đế đều cho rằng quyết định này là chính xác, nhưng bây giờ lại cảm thấy quá ngu.