Yêu Giả Vi Vương

Chương 952: Ba vực diện chung cực



Tiêu Lãng đi cấm địa cổ thần nhưng không dẫn theo ai, chỉ mang Tiểu Bạch. Vô Ngân Thiên Đế cần ở lại tọa trấn nên Tiêu Lãng không mang đi, Mộc Tiểu Đao muốn theo lại bị hắn đá bay.

Tiêu Lãng đến dưới Khuynh Thành sơn, phát rầu. Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch bị giết, chắc người trên Khuynh Thành sơn đã chạy từ lâu. Không ai khống chế cấm chế, không biết có thể đi lên thềm đá không?

Tiêu Lãng từng bước một leo lên, lực lượng như núi cao đè ép. Tiêu Lãng khẽ thở phào, bây giờ thân thể của hắn cực kỳ mạnh, chút áp lực này không là gì.

Tiểu Bạch kêu vài tiếng:

- Xèo xèo!

Mắt Tiểu Bạch bắn ra hai luồng sáng xanh nhập vào lòng núi. Không lâu sau, áp lực trên vai Tiêu Lãng biến mất. Tiêu Lãng kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, thế mới nhớ tới Vô Ngân Thiên Đế từng nói Tiểu Bạch được truyền thừa của Phàm Tâm Đại Thần, ánh sáng xanh trong mắt có thể phá giải nhiều cấm chế.

Tiêu Lãng giơ ngón cái với Tiểu Bạch:

- Siêu!

Tiêu Lãng nhanh chóng leo lên trên. Tiểu Bạch đắc ý đứng trên vai Tiêu Lãng, ríu rít kêu.

Tiêu Lãng bước lên Khuynh Thành sơn, quả nhiên trong Mê Thần Cung không một ai. Những thị nữ, hạ nhân sớm cao chạy xa bay. Tiêu Lãng không dừng lại, đi đến nửa bệ đài, nhảy xuống.

Lần này Tiêu Lãng không xỉu, cảm ứng rõ ràng rơi đến giữa không trung thì được một luồng sáng bao bọc, sau đó hắn xuất hiện trước một đại điện.

- A...

Tiêu Lãng nhìn ba chữ to 'Thiên Vũ điện' treo trên đại điện, hắn hiểu chắc chắn Thiên Vũ Đại Thần biết hắn đến. Trong lòng Tiêu Lãng lấy làm lạ là tại sao hàng chữ lại là tiểu triện? Rốt cuộc Thiên Vũ Đại Thần có quan hệ gì với địa cầu?

Tiêu Lãng lấy ra một khối lệnh bài, rót năng lượng vào. Cánh cửa lập tức mở ra. Tiêu Lãng mang theo Tiểu Bạch nhanh chóng đi vào, trong phút chốc đến cung điện có Thiên Vũ Đại Thần.

Lại trông thấy thân hình cao lớn kia, trong lòng Tiêu Lãng không thấy áp lực bao nhiêu, nhưng uy nghiêm Đại Thần vẫn khiến hắn hơi ngộp thở.

Tiêu Lãng khom người, chắp tay cung kính hành lễ nói:

- Đại nhân, Tiêu Lãng đến như đã hẹn.

Một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Đỉnh Bán Thần cảnh? Mới hơn một năm đi? Lại còn cảm ngộ Tình Diệt? Rất giỏi.

Thiên Vũ Đại Thần không hiện tàn hồn mà chỉ truyền lời. Tiêu Lãng im lặng, không khiêm tốn cái gì, chờ chỉ thị của Thiên Vũ Đại Thần.

Giọng Thiên Vũ Đại Thần nhanh chóng vang lên:

- Nhưng công pháp ngươi tu luyện không phải chính đạo, hơi giống với công pháp Ma Vực. Cảnh giới tăng nhanh như vậy chắc là vì nuốt năng lượng của người khác đúng không?

Tiêu Lãng không che giấu, thành thật đáp:

- Ừm! Dạo trước ta đi vực diện Thiên Ma một chuyến, nuốt hơn mười ức Vực Ngoại Thiên Ma. Cảm ngộ Tình Diệt trong vực diện Thiên Ma.

Tiêu Lãng lấy làm lạ hỏi:

- Đại nhân, ngươi nói Ma Vực là nơi nào? Ý chỉ vực diện Thiên Ma sao? Phải rồi, ta tu luyện thế này chắc không thành vấn đề đi?

Thiên Vũ Đại Thần khinh thường hừ lạnh một tiếng:

- Vực diện Thiên Ma? Hừ!

- Vực diện Thiên Ma chỉ là vực diện dị đẳng, không là gì trong thế giới hỗn độn. Ta nói Ma Vực là vực diện chung cực. Trung tâm thế giới hỗn độn có ba vực diện, một là Thần Vực lấy cường giả nhân loại làm chính, mỗi siêu cường giả trong vực diện cấp thấp cuối cùng sẽ đi nơi đó. Một là Yêu Vực, các loại thú yêu, thảo mộc tinh linh, thiên địa kỳ vật tu luyện biến hóa, cuối cùng sẽ đi Yêu Vực. Ma Vực thì rất hỗn loạn, đủ mọi chủng tộc, sinh vật, lộn xộn, công pháp tu luyện đều lấy nuốt năng lượng, thân thể của người khác làm đầu. Công pháp ngươi tu luyện cùng loại với Ma Vực, không có vấn đệ lớn nhưng căn cơ bất ổn. Đương nhiên ngươi ổn định mấy năm thì không sao.

- Thần Vực? Ma Vực? Yêu Vực?

Tiêu Lãng thầm ghi nhớ. Xem ra thế giới bên ngoài thật là mênh mông, các siêu võ giả vực diện sẽ đi ba vực diện chung cực. Ba vực diện chung cực chắc đầy rẫy cường giả, khắp nơi đều có sát khí. Nghe nói nuốt nhiều năng lượng mà không có vấn đề lớn thì Tiêu Lãng yên tâm. Bây giờ linh hồn của Tiêu Lãng có một chút hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma, hắn lo nhất là thân thể xảy ra vấn đề.

Thiên Vũ Đại Thần im lặng một lúc sau tiếp tục bảo:

- Thật ra năm người chúng ta không phải người Thiên Châu, chúng ta đến từ Thần Vực. Sai rồi, thật ra là chúng ta bị người truy sát đến Thiên Châu. Khi đó năm chúng ta bị thương nặng, người kia bị chúng ta hợp sức đánh bị thương. Sợ chúng ta cá chết lưới rách, thế là kẻ đó phong ấn Thiên Châu, cuối cùng hắn thành công giam chết năm chúng ta tại Thiên Châu.

- Thì ra là vậy!

Nghi vấn trong lòng Tiêu Lãng giải mở.

Tiêu Lãng chợt nghi đến điều gì, thầm nghĩ:

- Đại nhân, tại sao các ngươi không đi từ vực diện Thiên Ma? Vực diện Thiên Ma không bị phong ấn, các ngươi có thể từ đó đi Thần Vực.

Thiên Vũ Đại Thần khẽ thở dài:

- Chúng ta là thuộc hạ của Hiên Viên Thiên Tôn trong Thần Vực, Thiên Ma Thiên Tôn và Hiên Viên Thiên Tôn là kẻ thù không đội trời chung. Nếu chúng ta dám đi vực diện Thiên Ma thì sẽ bị Thiên Ma Thần xé nát.

Tiêu Lãng lầm bầm:

- Thiên Tôn?

Tiêu Lãng không hỏi nhiều.

Thiên Vũ Đại Thần bỗng đổi giọng nghiêm túc:

- Chàng trai!

Thiên Vũ Đại Thần trầm giọng nói:

- Ta muốn làm phiền ngươi đi Thần Vực một chuyến tìm Hiên Viên Thiên Tôn, nói cho hắn năm chúng ta để chết, hãy báo thù cho chúng ta. Ngươi có thể giúp chúng ta việc này sao?

Tiêu Lãng giật mình kêu lên:

- A...

Thiên Vũ Đại Thần từng nói bọn họ là thuộc hạ của Hiên Viên Thiên Tôn, giờ kêu Tiêu Lãng đi Hiên Viên Thiên Tôn nghĩa là qua mấy vạn năm mà Thiên Tôn gì đó còn sống? Không lẽ sau khi đột phá Đại Thần cảnh thì có thể trường sinh bất tử?

Tiêu Lãng im lặng một lúc, cười khổ nói:

- Đại nhân, bây giờ đường hầm đi vực diện Thiên Ma đã bị hủy, Thiên Châu không có linh khí hỗn độn, người cho rằng dựa vào ta có thể phá giải phong ấn trên bầu trời sao?

Năm người Thiên Vũ Đại Thần đều không thể mở phong ấn, Tiêu Lãng không có khả năng đột phá Đại Thần cảnh thì làm sao mở được? Lại nói năm ngươi chỉ là thuộc hạ của Hiên Viên Thiên Tôn, chết rồi sẽ được Thiên Tôn kia chú trọng sao? Có báo tin hay không cũng vậy.

Thiên Vũ Đại Thần im lặng một lúc sau lên tiếng:

- Chúng ta sẽ mở phong ấn giúp ngươi, tàn hồn năm chúng ta đốt cháy toàn bộ hồn lực chắc là phá mở được. Năm xưa chúng ta bị thương nặng, sợ kẻ thù canh giữ gần đó nên mới không phá mở phong ấn. Nhưng ngươi muốn đi Thần Vực thì thực lực hơi yếu, sợ là không có cơ hội đến Hiên Viên sơn đã bị giết chết.

Thiên Vũ Đại Thần lặng im, cuối cùng lên tiếng:

- Ngươi đi về trước đi, tranh thủ cảm ngộ Tình Đạo đệ ngũ cảnh Tình Sát, và trong cây cột thứ sáu bên ngoài có một quyển thần kỹ tam đẳng, ngươi cầm đi tu luyện. Đương nhiên nếu như ngươi không thể đột phá Tình Đạo đệ ngũ cảnh hay thầnk ỹ đó thì không cần đến nữa.

Tiêu Lãng hỏi:

- Tình Sát? Ý là chữ tình giết người dễ nhất sao?

Thiên Vũ Đại Thần không giải thích. Tiêu Lãng đành đi tới cây cột thứ sáu, ấn con mắt phù điêu hoang thú, quả nhiên xuất hiện một cái hốc, bên trong có một quyển bí tịch màu ám kim. Trên bí tịch có ba chữ to 'Bàn Nhược chưởng'.

Tiêu Lãng nhìn ba chữ kia, lại là chữ tiểu triện? Trong lòng Tiêu Lãng nghi hoặc, cố lấy can đảm nói:

- Đại nhân, có phải chữ này đến từ... Địa cầu không?

Thiên Vũ Đại Thần phát ra tiếng nghi hoặc:

- Cái gì?

Thiên Vũ Đại Thần tùy tiện giải thích rằng:

- Cái gì địa cầu, thiên cầu? Này là chữ thông dụng ở Thần Vực, khó nhận biết, ngươi hãy dùng tâm cảm ngộ đi.

Tiêu Lãng cung kính hành lễ:

- Ừm! Được rồi, địa nhân, ta xin cáo từ.

Tiêu Lãng lùi ra đại điện, lòng dậy sóng.

Thiên Vũ Đại Thần không phải là người địa cầu, chữ này thông dụng ở Thần Vực? Loại chữ này từ Tần triều đã có người dùng. Kiểu chữ kỳ lạ như vậy không thể nào là trùng hợp giống nhau.

Không lẽ Thế giới kiếp trước thời cổ đại có người từng đi Thần Vực?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.