Yêu Giả Vi Vương

Chương 971: Đụng vào cho ta!



Tiêu Lãng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn lướt qua xung quanh lập tức nhìn Ma Thanh Thanh nói:

- Trong những hải đạo này có võ giả thực lực Thần Quân hay không? Tốc độ phi vân bàn cùng của chúng ta so với phi vân bàn của bọn họ thế nào?

Sự bình tĩnh của Tiêu Lãng khiến Ma Thanh Thanh cũng bình tĩnh hơn. Đôi mắt đẹp của nàng lóe lên lập tức nói:

- Đám hải tặc này chỉ có mấy phi vân bàn. Tốc độ đều chậm hơn so với chúng ta một chút. Hiển nhiên không phải nhóm hải tặc lớn. Vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện Thần Quân. Nếu như thủ lĩnh của bọn họ là Thần Quân, thủ hạ tuyệt đối không chỉ có một chút như vậy!

Khóe miệng Tiêu Lãng xuất hiện một nụ cười lạnh. Bàn tay lớn bỗng nhiên vung lên, chỉ vào phi vân bàn ở giữa quát lớn nói:

- Vậy thì dễ làm! Phi vân bàn bay hết tốc lực, đụng vào cho ta!

- A?

Ma Thanh Thanh che miệng nhỏ. Mấy người Vô Ngân Tiêu Ma Thần cũng kinh ngạc. Ngay lập tức ánh mắt Ma Thanh Thanh lộ ra một chút tàn nhẫn. Nàng lập tức khống chế phi vân bàn bay hết tốc lực, phóng thẳng về phía một phi vân bàn phía trước.

Vừa nãy, thấy phía xa xuất hiện ba chiếc phi vân bàn, Ma Thanh Thanh tự động giảm tốc độ, để tránh khỏi va chạm vào phi vân bàn phía trước, lúc này mới bị phi vân bàn phía sau đuổi theo vây kín. Giờ phút này, phi vân bàn đột nhiên tăng tốc độ, còn là bộ dạng ngọc đá cùng vỡ, nhất thời chiếc phi vân bàn phía trước kia khiếp sợ.

Tốc độ phi vân bàn của Tiêu Lãng cực kỳ nhanh. Trong chớp mắt đã di chuyển được ngàn vạn dặm. Chỉ lát nữa là phải va chạm vào nhau, phi vân bàn của đối phương lập tức vẽ thành một đường cong, bay về phía bên cạnh. Một võ giả đeo mặt nạ màu vàng kim, bay vụt đi ra, đứng sừng trong hư không. Hắn giơ tay đánh ra một đại chưởng ấn. Uy lực của đại chưởng ấn cực lớn, khiến cho không gian liên tục chấn động. Rõ ràng dây không phải là võ giả thực lực Bán Thần có thể làm được!

- Mở vòng bảo hộ ra!

Tiêu Lãng đứng trong phòng khách hoàn toàn không chút hoảng loạn. Năng lượng ở bên trong thân thể hắn nhanh chóng lưu chuyển. Bàn Nhược Chưởng khởi động. Tiêu Lãng cũng giơ tay đánh ra một chưởng.

Vù!

Bàn Nhược Chưởng rất đặc biệt. Nó có bảy màu. Hơn nữa bên ngoài còn có một lớp hào quang như mộng như ảo, khiến người ta cảm thấy bên trong xen lẫn giữa hư huyễn và chân thực.

Đại chưởng ấn bảy màu phóng về phía trước đại chưởng ấn màu vàng kim. Vào thời khắc ấy, đôi mắt đẹp của Ma Thanh Thanh đột nhiên sáng lên. Bởi vì Tiêu Lãng đánh ra một chưởng này, khiến không gian chấn động còn cường đại hơn rất nhiều so với phương.

Ầm!

Đại chưởng ấn bảy màu dễ dàng đánh tan đại chưởng ấn màu vàng kim chấn tan, nhanh như tia chớp phá không rời đi, đập vào phi vân bàn và võ giả Đại Thần kia.

Ầm!

Ánh sáng trên phi vân bàn của đối phương liên tục chớp hiện. Tuy rằng vòng bảo hộ không bị đánh tan, nhưng cũng bị đánh bay ra ngoài trăm vạn dặm. Vị Đại Thần kia đã sớm bay ngược ra ngoài, tạo thành một mảnh huyết vụ trong không trung, khiến đám người Nhàn đế sợ hãi không nói lên lời...

Một chưởng đánh bay Đại Thần, còn đánh bay cả phi vân bàn của đối phương?

Tiêu Lãng không phải còn chưa ngưng tụ thần thể sao? Tại sao hắn có thể có lực đối kháng Đại Thần?

Ban đầu Nhàn Đế cho rằng mình đã đột phá Bán Thần hẳn là không chênh lệch mấy so với Tiêu Lãng. Nhưng giờ phút này hắn lại hoàn toàn không có lòng muốn so sánh nữa.

- Bàn Nhược Chưởng? Tiêu Lãng ngươi đúng là thâm tàng bất lộ!

Nét mặt Ma Thanh Thanh tươi cười như hoa, lại khống chế phi vân bàn dừng lại ở trong không trung không đi, chỉ vận chuyển năng lượng khẽ kêu:

- Cút!

- Thì ra là người của gia tộc Hiên Viên, đắc tội!

Một tiếng cười gượng có chút xấu hổ vang lên. Sau đó mấy chiếc phi vân bàn ảo não nhanh chóng bay đi. Tiêu Lãng nhìn thái độ của mọi người xúc động, có chút xấu hổ mỉm cười. Hắn cũng không nghĩ tới Bàn Nhược Chưởng lại có lực uy hiếp quá lớn như vậy?

Tiêu Lãng nghĩ không ra, nhưng Ma Thanh Thanh nhìn Tiêu Lãng có chút thâm ý nói:

- Hiên Viên Lĩnh và Thiên Ma Lĩnh tại Hủy Diệt Chi Địa đều tính là có thanh danh lan xa, Thiên tôn Hiên Viên và lão tổ Thiên Ma thành danh đã mấy trăm ngàn năm. Người bình thường tất nhiên không dám đắc tội. Bởi vì... trừ phi con cháu trực hệ của gia tộc Hiên Viên, căn bản không ai có thể tu luyện Bàn Nhược Chưởng. Tiêu Lãng ngươi lại tu luyện Bàn Nhược Chưởng tới đại thành? Ta định nói ông ngoại chiếu cố ngươi, xem ra là uổng phí tâm cơ. Ngươi chỉ cần mượn Bàn Nhược Chưởng này, đi tới Hiên Viên Lĩnh sẽ nhận được sự hậu đãi!

- Đi thôi!

Tiêu Lãng thản nhiên nói một câu, tiếp theo không nói thêm lời nào, lưu lại một bóng lưng cao thâm khó lường.

Chuyện liên quan đến Đại thần Thiên Vũ, hắn không muốn giải thích quá nhiều. Dù sao Thiên Tôn Hiên Viên và lão tổ Thiên Ma là đối thủ. Tàn hồn của Đại thần Thiên Vũ có thể vẫn chưa tan. Bản thân hắn cũng không muốn trên người lưu lại danh nghĩa của Hiên Viên Lĩnh. Chỉ có điều thật ra trong lòng hắn âm thầm hưng phấn. Xem ra tuy rằng không thể ngưng tụ thần thể, chí ít trên đường đi tới Hiên Viên Lĩnh sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều.

Đi vào trong gian phòng, Tiêu Lãng nghĩ đến một chưởng vừa nãy kia, thầm nói tùy tiện có thể luyện công trong không gian hỗn độn? Cho dù hoàn toàn cảm ngộ Thiên Cơ Bạo, nhưng nếu như muốn dung hợp với Bàn Nhược Chưởng đồng thời sử dụng, nhất định phải thử nghiệm. Bằng không chỉ có lý luận suông hoàn toàn không có sức chiến đấu?

Tiêu Lãng tiếp tục ở bên trong phòng tìm hiểu, chuẩn bị chờ tới lúc hoàn toàn tìm hiểu xong, sẽ mở vòng bảo hộ trong phòng khách ra thử nghiệm vài lần.

Thiên Cơ Bạo cũng không quá phức tạp. Tiêu Lãng tốn thời gian hơn một tháng, cơ bản đã nắm được. Hắn lại tu luyện một hồi. Sau khi phát hiện linh khí hỗn độn vẫn bị phân chia vào các huyệt đạo, hắn lập tức đi ra đại sảnh bên ngoài.

Trong đại sảnh chỉ có một mình Ma Thanh Thanh. Những người còn lại đều tự mình bế quan. Chứng kiến sự lợi hại của hải tặc hỗn độn, cho dù mọi người không thể cảm ngộ thiên đạo, cũng sẽ dẫn linh khí hỗn độn nhập thể cải tạo thân thể.

Linh khí hỗn độn có chất lượng cao hơn so với linh khí thiên địa trong Thiên Châu gấp mấy lần. Tuy rằng không thể ngưng tụ thần thể, nhưng hút vào một ít linh khí hỗn độn vẫn có thể khiến thân thể trở nên cường đại hơn một chút.

- Điện hạ, gần đây ta cảm ngộ một loại thần kỹ, muốn thử nghiệm một hồi. Mở vòng bảo hộ ra đi!

Tiêu Lãng nói chuyện với Ma Thanh Thanh, nàng lập tức liếc mắt khinh thường, chỉ vào một gian phòng nói:

- Thời điểm ngươi luyện hóa phi vân bàn, không phát hiện ra một gian phòng trong này là phòng luyện công sao?

Tiêu Lãng sửng sốt, cười khổ nói:

- Nhìn thấy. Nhưng đáng tiếc công kích này của ta khá là bá đạo. Sợ sẽ đánh nổ phòng luyện công!

- Ha ha!

Ma Thanh Thanh che miệng cười, lắc đầu than thở:

- Phòng luyện công trong mỗi phi vân bàn đều có cấm chế đặc biệt cường đại. Phi vân bàn này cao cấp như vậy, đừng nói chỉ có chút thực lực như của ngươi, cho dù Thần Quân đều không phá được. Hơn nữa những cấm chế này đều có thể hấp thu năng lượng. Ngươi không cần lo lắng sẽ đánh nổ khiến mình bị tổn thương...

- Đồ tốt!

Tiêu Lãng vừa nghe lập tức đi vào phía trong. Hắn phát hiện bên trong còn rộng hơn phòng ở của mình gấy mấy lần.

Mà Vô Ngân đang bên trong khổ luyện thương pháp. Hiển nhiên hắn đã sớm hỏi Ma Thanh Thanh, biết được nơi này là phòng luyện công.

- Đại nhân!

Vô Ngân nhìn thấy Tiêu Lãng đi vào vội vàng dừng lại. Tiêu Lãng tùy ý khoát tay áo nói:

- Ngươi luyện của ngươi đi. Gần đây ta tu luyện một loại thần kỹ đến thử xem uy lực thế nào thôi!

Vô Ngân gật đầu nhưng không động, trái lại rất hưng phấn nhìn Tiêu Lãng. Đồ trong tay Tiêu Lãng đều là đồ tốt!

Tiêu Lãng không để ý tới Vô Ngân, vận chuyển một phần năng lượng ở lòng bàn tay. Phàn năng lượng này nhanh chóng xoay tròn ở lòng bàn tay, không ngừng bị ép, cuối cùng bị ép lớn bằng ngón tay cái, hắn mới đột nhiên đánh về phía trước.

Ầm!

Hào quang cấm chế trên vách tường thoáng chớp hiện, không hề chấn động. Thấy phòng luyện công như vậy. Tiêu Lãng rất hài lòng gật đầu, thầm nói cấm chế phòng luyện công này quả nhiên cường đại.

Lông mày Vô Ngân nhíu lại có chút nghi hoặc. Ban đầu hắn còn tưởng là thần kỹ rất cường đại, nhưng không nghĩ tới uy lực lại nhỏ như vậy? Hắn tùy tiện đâm ra một thương, cũng có thể khiến hào quang cấm chế chói lòa. Lẽ nào Tiêu Lãng tu luyện thần kỹ có uy lực lớn không lớn bằng Bạo Phong Thương Pháp?

Tiêu Lãng rất nhanh đã giải đáp nghi hoặc của Vô Ngân. Đầu tiên, hắn vận chuyển Bàn Nhược Chưởng, lập tức lại cứng rắn ép Bàn Nhược Chưởng thành chưởng ấn cực bé. Bàn Nhược Chưởng cực lớn cuối cùng bị ép nhỏ đi mười lần. Lúc này Tiêu Lãng mới bỗng nhiên ném tới phía trước.

Kết quả một tiếng nổ vang, toàn bộ cấm chế đều bắt đầu rung động. Phi vân bàn dao động kịch liệt. Vô Ngân và đám người Ma Thanh Thanh còn có tu luyện đều đứng không vững, ngã xuống đất...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.