Tiêu Lãng theo bản năng muốn cứu Tiểu Bạch trở về. Nhưng hắn đã bị Ma Thanh Thanh kéo tay lại. Ma Thanh Thanh hiểu rất rõ, nếu như Tiêu Lãng thoáng hành động tất cả chắc hẳn đều phải chết. Nàng vội vàng bước ra một bước, chắn ở trước người Tiêu Lãng, chắp tay nhìn cường giả của quân đoàn Hủy Diệt nói:
- Vị đại nhân này, bọn họ từ vực diện nhỏ tới, nên không hiểu quy củ. Tất cả sẽ làm theo lời ngài nói!
Sau khi Ma Thanh Thanh nói xong, vội vàng truyền tin cho Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, đừng lộn xộn, bằng không tất cả chúng ta đều phải chết. Nếu như con thú nhỏ của ngươi đã bị phát hiện, tuyệt đối không thể vào Thần Vực được, nhẫn nhịn đi!
- Chít chít!
Tiểu Bạch kinh sợ không ngừng kêu lên. Trong mắt chớp hiện ánh sáng xanh lục còn muốn công kích. Tiêu Lãng vội vàng truyền âm qua:
- Tiểu Bạch, đừng nhúc nhích!
- Hừ!
Cường giả kia lạnh lùng hừ một tiếng, thân thể lóe lên tránh sang bên cạnh quảng trường, đi tới khu vực bên trái. Năng lượng vờn quanh trong tay hắn đánh về phía một cây cột. Trên mặt đất bên cạnh nhất thời hiện ra một truyền tống trận. Cường giả kia ném Tiểu Bạch vào trong truyền tống trận, trong nháy mắt liền truyền tống đi.
- Tiểu Bạch!
Trong lòng Tiêu Lãng cực kỳ nổi giận. Trong ánh mắt Tiểu Bạch lộ vẻ tha thiết và lưu luyến không muốn rời. Nhưng giờ phút này hắn không dám động. Thậm chí ngay cả tức giận cũng không dám biểu hiện ra.
- Thực lực! Thực lực!
Lần đầu tiên trong lòng Tiêu Lãng dâng lên ý chí chiến đấu, hết sức hy vọng có thực lực cường đại.
Nếu như ngày hôm nay hắn có thực lực Thần Tổ, Thiên Tôn, đám người kia dám làm như vậy sao?
Nếu như hắn là tộc trưởng đại gia tộc Thần Vực, đám người kia dám làm như vậy sao?
Thần Vực càng tàn khốc hơn Thiên Châu. Nơi này không có bất kỳ tình người nào. Tất cả đều dựa trên thực lực. Trong Thần Vực có quá nhiều người. Võ giả các vực diện đều tràn vào Thần Vực. Nhiều võ giả như vậy, thêm một người không nhiều, chết một người không ít.
Tiểu Bạch đã bị truyền tống đi. Ma Thanh Thanh truyền âm nói cho Tiêu Lãng biết, Tiểu Bạch tạm thời không có gì nguy hiểm, chỉ bị truyền tống tới Yêu Vực. Nhưng Yêu Vực cũng nguy hiểm như Thần Vực, ai biết Tiểu Bạch đi tới bên kia sẽ như thế nào? Tiểu Bạch chỉ có thực lực Đại Đế, lực công kích cũng không cường đại, linh trí vừa mới mở ra, rất có thể vừa vào Yêu Vực đã bị những yêu thú khác giết chết.
Nhớ tới bộ dạng của Tiểu Bạch vừa nãy, tim Tiêu Lãng cũng muốn chảy máu. Tiểu Bạch từ khi lớn lên tới nay cũng không có mấy tác dụng đối với Tiêu Lãng. Nhưng từ nhỏ nó đã cùng hắn lớn lên. Tình cảm của Tiêu Lãng đối với Tiểu Bạch rất sâu đậm. Đó là người bạn lúc nhỏ của hắn, là ký ức tuổi ấu thơ của hắn. Giờ phút này nó lại bị người cưỡng ép bắt đi, còn đưa đến một tuyệt địa hoàn toàn xa lạ tràn ngập nguy hiểm.
- Đi!
Ma Thanh Thanh lại vỗ vào cánh tay Tiêu Lãng kéo hắn đi. Vô Ngân cũng một tay nắm lấy Tiểu Đao, một tay nắm lấy Tiêu Ma Thần rất sợ hai người kích động, làm chuyện điên rồ.
- Hừ Hừ!
Tên cường giả quân đoàn Hủy Diệt kia kiêu căng khiêu khích quét mắt nhìn Tiêu Lãng một chút, lạnh lùng hừ một tiếng, đứng ở bên cạnh nhìn mọi người trêu tức. Loại ánh mắt này làm người ta rất đau đớn, giống như là một con mèo đang nhìn một con chuột.
- Đi thôi!
Tiêu Lãng thở ra một hơi, đầu hắn cúi thấp, kéo thân thể nặng nề đi về phía trước. Thông đạo rất thẳng cũng trơn nhẵn, nhưng Tiêu Lãng lại cảm giác vô cùng khó đi. Mỗi lần nhấc chân lên đều rất nặng nề.
Sắc mặt mấy người Tiêu Ma Thần và Tiểu Đao cũng trầm ngâm. Bọn họ nhìn bóng lưng cô đơn của Tiêu Lãng, cũng cảm động lây. Nhìn đường đá thẳng tắp, bọn họ cũng đều biết con đường bọn họ phải rất dài...
Đường rất rộng, thỉnh thoảng có võ giả từ phía sau lưng lao qua. Có rất nhiều võ giả dùng chân chạy từ phía trước đến. Mọi người đều rất biết điều, không người nào dám bay, càng không người nào dám cưỡi phi vân bàn.
Mọi việc cũng có ngoại lệ!
Phía trước có một dải ánh sáng kim sắc bay tới. Một đám người đạp không đến. Người đi đầu tiên là một lão già, toàn thân mặc chiến giáp màu ánh kim sáng lấp lánh, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Phía sau là hơn mười võ giả kiêu ngạo ngập trời, ép tới mức những người gần đó thậm chí không dám động đậy. Chỉ trong giây lát đó, không gian xung quanh dường như đông lại. Mọi người đều bị thi triển thuật định thân.
Lão già kia tóc trắng như tuyết, mặt lại trắng mịn như trẻ con, ánh mắt nhìn về phía xa, hoàn toàn không để ý tới phía dưới.
Thật ra võ giả phía sau lại nhìn lướt qua đám người phía dưới. Đám người Tiêu Lãng bị tia mắt kia đảo qua, cảm giác trên mặt nóng rát, ở sâu trong linh hồn truyền đến một cảm giác sợ hãi. Dường như một ánh mắt của người này có thể giết chết bọn họ.
Vèo!
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, thoáng một chút đã bay ra khỏi Thần Vực biến mất ở trong không gian hỗn độn mênh mông.
Lúc này, uy áp cường đại bao phủ trên người mọi người mới chậm rãi biến mất. Rất nhiều người qua đường thậm chí lau mồ hôi trên mặt. Mà người có thực lực thấp như Thiên đế Lạc Diệp, sau lưng đã hoàn toàn ướt đẫm...
- Người này là Thiên Tôn. Tất cả người hắn dẫn theo đều là cường giả Thần Tổ!
Ma Thanh Thanh nhỏ giọng giải thích với mọi người, su đó lặng lẽ tiến lên. Tiêu Lãng quay đầu lại nhìn. Mọi người cũng nhìn theo hướng Thiên Tôn vừa biến mất, có phần trầm mặc. Bước chân của bọn họ đột nhiên trở nên nặng nề.
Đừng nói là Thiên Tôn, ánh mắt của một cường giả Thần Tổ đã khiến tất cả mọi người cảm giác linh hồn sắp nứt ra. Thần Vực quả nhiên cường giả nhiều như mây.
Sau gần nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một ngã năm. Ma Thanh Thanh dừng chân, lần lượt giới thiệu:
- Đây là năm đường đi thông tới năm sơn lĩnh. Bên trái là Thanh Sơn Lĩnh, địa bàn của Thiên tôn Thanh Sơn. Bên này tương đối an toàn một chút. Thiên tôn Thanh Sơn không thích người phía dưới có hành động xấu xa, cả ngày đánh đánh giết giết. Đường thứ hai là đi thông với Tiêu Dao Lĩnh. Bên này là nguy hiểm nhất, bởi vì Tiêu Dao chiếm rất nhiều địa huyệt. Trong địa huyệt thỉnh thoảng có thể phun trào ra một vài tử thánh thạch. Bên này, giết chóc là chuyện bình thường nhất. Đường thứ ba là Độc Phong Lĩnh. Ta muốn đi Hắc Xà Thành ở Hắc Sơn Lĩnh, phải đi qua Độc Phong Lĩnh. Bên này có nhiều hoang thú. Nổi tiếng nhất là một loại ong độc, rất hung hiểm. Đường thứ tư...
Hiển nhiên Ma Thanh Thanh biết được tâm ý của Tiêu Lãng, cố ý giới thiệu một hồi. Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn về phía Nhàn Đế và Thiên Đế Lạc Diệp, truyền âm nói:
- Các ngươi có thể tiếp tục đi theo chúng ta một đoạn đường. Đương nhiên cũng có thể lập tức rời khỏi. Chúng ta phải đi Độc Phong Lĩnh.
Nhàn Đế và Lạc Diệp Tùng liếc mắt nhìn nhau, truyền âm giao lưu một lát, cuối cùng đưa ra quyết định!
Sớm muộn cũng phải chia tay, không bằng sớm rời đi. Thực lực Tiêu Lãng là số một ở Thiên Châu, nhưng ở Thần Vực bọn họ cũng không khác gì nhau.
Hai người lựa chọn đi tới Thanh Sơn Lĩnh tương đối an toàn. Hai người chắp tay hành lễ với Tiêu Lãng, sau đó gật đầu với từng người, lưu câu một câu nói:
- Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại! Chư vị, bảo trọng!
Tiếp theo, bọn họ nhanh chân chạy về phía con đường thứ nhất.
Nhìn theo bóng hai người rời đi, Tiểu Đao có chút bất mãn thầm nói một câu:
- Lại là hai con kẻ vô ơn bạc nghĩa!
- Sai rồi!
Tiêu Lãng lắc đầu khẽ thở dài:
- Bọn họ lựa chọn rời đi là đúng. Theo ta không nhất định là chuyện tốt. Mỗi người đều có cơ duyên của mình. Các ngươi cũng vậy. Nếu như muốn rời khỏi một mình lang bạt, ta cũng sẽ ủng hộ! Chỉ cần có giấc mộng phải theo đuổi, phải phấn đấu. Không quan tâm có thể rồng gầm cửu thiên hay không, chí ít không thể khiến mình tiếc nuối, đúng không?
Tiêu Lãng cũng có mộng tưởng, đó chính là sớm đến núi Hiên Viên, sắp xếp công việc thỏa đáng lập tức trở lại Thiên Châu. Đây chính là điều hiện tại Tiêu Lãng đang theo đuổi. Tiểu Bạch bị cứng rắn bắt đi, khiến trong lòng hắn càng thêm nặng nề. Hắn đối với Thần Vực hoàn toàn không có thiện cảm.
Mọi người đương nhiên sẽ không đi. Tâm của mấy người đều níu lại một chỗ, đều có thể giao sau lưng mình cho đối phương. Giờ phút này bọn họ đoàn kết một lòng cùng đi sẽ càng an toàn hơn.
- Đi!
Tiêu Lãng phóng ra năng lượng vờn quanh, vung tay lên nhanh chóng chạy về phía con đường thứ ba.
Mấy người Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần, Vô Ngân cũng xúc động trước lời nói của Tiêu Lãng, ánh mắt hừng hực lao nhanh về con đường phía trước. Tiểu Đao vẫn hào hùng vạn trượng khẽ quát một tiếng:
- Thần Vực, gia gia ngươi đến đây. Gia gia ngươi sớm muộn sẽ đứng trên đỉnh cao của vùng đất này.