Yêu Giả Vi Vương

Chương 987: Muốn chết!



Độc Phong Lĩnh lớn tới mức nào, đám người Tiêu Lãng không biết, mọi người chạy hết tốc lực suốt hai ngày, kết quả một thành trì cũng không thấy. Bọn họ vẫn chạy thẳng theo đường lớn...

Ma Thanh Thanh dẫn theo mọi người chạy thẳng theo đường lớn. Tuy rằng không ngừng có con đường khác tách ra, nhưng nàng đều không liếc mắt nhìn một cái. Căn cứ vào giải thích của nàng, trên đường lớn có người đến người đi là an toàn nhất. Nếu như đi đường nhỏ rất có thể không may bị người chém giết.

Độc Phong Lĩnh có rất nhiều sơn lĩnh. Hai bên đường đều có vách núi cao vút chạm mây, truyền đến cho mọi người một âm u đáng sợ. Cũng không biết trong núi hoang đường vắng có bao nhiêu hoang thú hổ báo ngủ đông.

Trầm mặc bước đi, mọi người hết sức biết điều. Gặp phải người đi đường, bọn họ chỉ thản nhiên đảo mắt qua một chút liền cúi đầu chạy đi. Thật ra hai ngày qua không dẫn tới tranh cãi chiến đấu, mọi người cảm thấy có chút an tâm, trong lòng thầm nghĩ Thần Vực cũng không tàn khốc khủng bố như lời Ma Thanh Thanh nói? Chí ít không vô duyên vô cớ giết người.

- A!

Buổi chiều ngày hôm sau, bọn họ rốt cuộc gặp phải chuyện. Từ phía xa bọn họ đã nhìn thấy phía trước có hơn mười người đang đối chiến. Bước chân của mọi người tự động ngừng lại, muốn quan sát một chút xem thủ đoạn khi các võ giả Thần Vực đối chiến.

Hai bên đều là Đại Thần cảnh. Một bên có bảy người, một bên có năm người. Bảy người bên này rõ ràng chiếm vị trí thượng phong, đuổi theo năm người kia đánh tới cùng. Trên người năm người kia có nhiều chỗ bị thương, cắn răng khổ chiến.

Hai bên cũng không nhúc nhích dùng năng lượng phóng ra ngoài công kích, đều là những công kích cận chiến sát người, tốc độ cực kỳ nhanh. Tiểu Đao căn bản không nhìn thấy rõ động tác cụ thể của mọi người.

Sắc mặt mấy người Tiêu Ma Thần, Vô Ngân ngưng trọng, cảm khái về sự cường đại của cường giả Đại Thần. Nếu như công kích này đánh ở trên người bọn họ, chắc hẳn sẽ tránh không thoát.

- Đừng xem nữa, đi đi!

Ma Thanh Thanh thấp giọng nói một tiếng, dẫn theo mọi người nhanh chóng vòng qua bên cạnh. Đứng ở đây xem lâu, nếu như bị một phía cho là viện quân của đối phương, vậy thì phiền toái.

Mọi người không muốn trêu chọc phiền phức, nhưng phiền phức đã tìm tới cửa.

Thời điểm mọi người ở đây đi vòng qua bên cạnh, một võ giả phía yếu thế bị người đánh một chưởng trúng phía sau lưng bay ngược lại đây, vừa vặn đập về phía đám người Tiêu Lãng. Người kia thổ huyết ngay trên không trung.

Thật ra Tiêu Lãng có thể né tránh, nhưng đám người Ma Thần, Tiểu Đao tránh không thoát. Một ngụm máu tươi phun trúng đầu bọn họ.

Tiểu Đao và Tiêu Ma Thần là người có tính tình thế nào? Theo bản năng bọn họ lập tức nổi giận, hai hai mắt trợn ngược. Nếu không phải Tiêu Lãng nhắc nhở trước, hai người đã rút kiếm ra.

Tiểu Đao và Tiêu Ma Thần vừa trừng mắt, lập tức xảy ra chuyện.

Người kia bị người đánh một chưởng bay ra ngoài, hơn nữa hiện tại xem ra bản thân hắn dữ nhiều lành ít, trong lòng phẫn nộ không thể nhịn được. Giờ phút này nhìn thấy một đám võ giả thậm chí còn chưa phải là thần thể trợn mắt nhìn hắn, hắn không hề nghĩ ngợi, cầm thần binh trong tay lên, đánh về phía Tiểu Đao.

- Hừ!

Tiểu Đao tính tình nóng nảy cũng không quản nhiều, cuồng thần chiến phủ xuất hiện ở trong tay, bỗng nhiên ném tới phía trước.

Mấy người Tiêu Ma Thần, Vô Ngân thấy đối phương động thủ, cũng không quản nhiều thi nhau rút kiếm.

Ầm!

Tiểu Đao cảm giác một lực lượng cực lớn từ trên cuồng thần chiến phủ truyền đến. Hắn còn chứng kiến tàn ảnh thần binh của đối phương. Chiến phủ đã bị đánh bay, thậm chí không có cơ hội tránh né, chỉ có thể nhìn thấy đao phong không ngừng lóe sáng phóng to trong con ngươi.

- Coong!

Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, mơ hồ còn phát ra tia lửa. Tiểu Đao nhìn thấy trước mắt có một cánh tay màu vàng kim quét tới, trong lòng rất bình tĩnh. Ngay lập tức thân thể hắn bị một chưởng của Tiêu Lãng quét bay ra ngoài.

- Bằng hữu, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi!

Liệt Thần Thủ màu ánh kim của Tiêu Lãng ngăn cản chiến đao của đối phương, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào võ giả trước mắt.

- Đi ngang qua bác ngươi à!

Người kia hung tàn trừng mắt với Tiêu Lãng một chút. Tuy rằng lực phòng ngự cánh tay kia của Tiêu Lãng khiến hắn thầm chấn động, nhưng nghĩ đến Tiêu Lãng còn chưa phải là thần thể tất nhiên không thèm để ý. Hắn bỗng nhiên rút chiến đao về. Một đao quang màu đen chớp hiện, hóa thành tàn ảnh lại quét về phía Tiêu Lãng.

- Muốn chết!

Tiêu Lãng thật sự nổi giận, hào quang trong mắt lóe lên, tình diệt được phóng thích!

Sau đó Bàn Nhược Chưởng lập tức ngưng kết. Ai biết khi tình diệt và nhập vào đầu người kia, mắt người kia nhất thời mê man. Tiêu Lãng thân trải qua trăm cuộc chiến, sao chịu bỏ qua cơ hội như vậy.

Liệt Thần Thủ phá không rời đi, vồ một cái vào ngực người kia, bóp trái tim của hắn thành mảnh vỡ.

- A...

Ma Thanh Thanh kinh ngạc nhìn thi thể ầm ầm rơi xuống. Nếu như nói Tiêu Lãng vận dụng Bàn Nhược Chưởng nàng đương nhiên sẽ không quá kinh ngạc. Không nghĩ tới Tiêu Lãng nhẹ nhàng như vậy đã thuấn sát một cường giả Đại Thần? công Hào quang trong mắt hắn, công kích linh hồn của hắn trở nên cường đại như vậy từ lúc nào vậy?

Trên thực tế, Tiêu Lãng cũng không hiểu. Chỉ có điều hắn nghĩ hẳn là có liên quan tới việc linh hồn biến thành kim châu. Hắn luyện hóa mấy tỉ huyền thạch, linh hồn cụ thể mạnh tới mức nào, hắn cũng không biết.

Mấy người Tiểu Đao cũng rất kinh ngạc. Tiêu Lãng có thể tiêu diệt người này bọn họ biết, nhưng không nghĩ tới lại có thể thuấn sát như vậy.

Trong mắt Độc Long sáng lên lộ vẻ kinh dị. Nọc độc ngưng tụ ra ở bên trên thân thể lại được thu lại vào trong cơ thể.

- Ừm?

Người chết bên này, tất nhiên khiến cho bên kia cảnh giác. Vô số ánh mắt quét tới. Mắt rất nhiều người đều sáng lên, đều nhìn chằm chằm vào thần binh Đại Thần của đám người Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần.

Thần binh Đại Thần cũng không có gì ngạc nhiên, vấn đề là đám người Tiêu Lãng thực lực ra sao lại đều có thần binh Đại Thần? Điều này nói rõ đám người Tiêu Lãng rất giàu có.

Nguyên nhân hai bên khai chiến cũng bởi vì một bảo vật. Bọn họ thấy bảo vật nảy lòng tham. Bảo vật này cũng không tính là quá quý trọng, gộp lại cũng chỉ giả trị bằng ba thanh thần binh Đại Thần. Hơn nữa nhóm người này đều là xương cứng khó gặm vô cùng.

Vừa nãy Tiêu Lãng làm sao giết chết được võ giả Đại Thần kia, bọn họ còn chưa nhìn thấy rõ ràng. Bọn họ còn tưởng rằng người kia bị trọng thương, bị Tiêu Lãng chiếm tiện nghi...

Vèo!

Võ giả bên này sửng sốt. Bốn võ giả còn lại phía đối diện lập tức nhanh chân chạy. Nhưng bảy người bên này không đuổi theo, trái lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía Tiêu Lãng, trên mặt lộ vẻ tham lam tàn nhẫn.

- Nguy rồi!

Tiêu Lãng và Ma Thanh Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều thở dài. Chỉ có điều thật ra bọn họ không thấy kinh sợ. Tiêu Lãng truyền âm nói:

- Các ngươi đi trước, ta đi sau chặn bọn họ!

Lời Tiêu Lãng nói không người nào dám nghi ngờ. Thực lực của bọn họ quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của Đại Thần, còn có thể liên lụy Tiêu Lãng.

Vèo!

Ma Thanh Thanh vừa mới bắt đầu chạy, Tiểu Đao và Tiêu Ma Thần nhìn Tiêu Lãng một chút cũng nhanh chóng rút đi. Độc Long có chút kỳ quái lưu lại.

Vèo!

Đám người Ma Thanh Thanh muốn chạy, võ giả đối phương tất nhiên không muốn, lập tức phân ra ba võ giả đuổi theo đám người Ma Thanh Thanh. Bốn người còn lại vọt về phía Tiêu Lãng và Độc Long.

- Giết!

Nếu như Độc Long không đi, Tiêu Lãng cũng không nhiều lời. Hai chân bỗng nhiên giẫm mạnh xuống. Mặt đất lún xuống thân thể hắn bắn mạnh lên. Trong tay ngưng tụ Bàn Nhược Chưởng, lại dùng Thiên Cơ Bạo ép ném về phía bốn người kia. Trong tình huống nguy hiểm như vậy, hắn tất nhiên không thể nào bảo tồn thực lực. Trước hết giết bốn người này rồi nói sau.

- Mẹ ơi...

Bốn người vốn chuẩn bị phóng thích công kích năng lượng, một lần giết chết Tiêu Lãng. Sau khi chưởng ấn bảy nhỏ bé kia xuất hiện, không gian xung quanh nhất thời tầng tầng chấn động. Một khí tức khủng bố từ trong chưởng ấn nhỏ truyền tới khiến bốn người khiếp sợ gần chết.

Bọn họ vốn phóng về phía Tiêu Lãng, giờ phút này không nghĩ tới chuyện phóng thích công kích nữa, bỏ chạy về hai phía.

Vù vù!

Độc Long thấy Tiêu Lãng động thủ, thân thể lóe lên trong miệng phun ra một làn khói độc, bao phủ cả ba người vào trong, ngăn cản ba người truy sát đám người Ma Thanh Thanh.

- Động thủ!

Vô Ngân và Tiêu Ma Thần liếc mắt nhìn nhau. Thời cơ chiến đấu như vậy sao có thể không nắm chặt lấy được? năng lượng bên trong thân thể mấy người điên cuồng phát ra, thi nhau lợi dụng thần binh Đại Thần bắn ra công kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.