Giang Thùy Dương bị nhốt trong nhà kho trong suốt hơn một tuần không được ra ngoài, không được tắm rửa, ở trong đó một tuần, cô từ một đại tiểu thư xinh đẹp bỗng hóa một con người nhơ nhớp và hôi hám tới mức chính bản thân cô cũng không thể nhận ra bản thân mình nữa.
Từ trong người, cô lấy ra một chiếc gương và một chiếc lược, cẩn thận soi gương và chải chuốt...
Cô xinh đẹp và rất thích làm đẹp, cô không thích bản thân mình xấu xí nên bên cạnh cô luôn luôn có một chiếc gương và một chiếc lược để nếu tóc có rối tóc còn chải, có gặp ai thì sẽ soi gương trước nhưng mà bây giờ cô có soi kiểu gì, có chải thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể trở nên xinh đẹp được.
Hức, hức, sịt, hức...
Giang Thùy Dương nhìn vào gương một hồi lâu và bắt đầu bật khóc nức nở.
Cô không làm gì, cô không làm gì cả vậy nhưng tại sao không ai tin cô? Ai ai cũng phản bội, cũng muốn quay lưng lại với cô? Chẳng lẽ cô cứ phải sống với nỗi nhục này cả đời? Không, cô không muốn, cô không làm gì vậy nên cô không muốn phải chịu nỗi nhục này, ngàn lần cô đều không muốn, thà chết cũng không...
Nhưng còn bố mẹ cô thì sao? Bọn họ chỉ có một mình cô là con, bọn họ rất thương cô, bọn họ sẽ phải làm sao khi nghe tin cô chết?
Cô thương họ, cô muốn được gặp bố mẹ, cô muốn cùng ăn cơm, muốn được hai người cưng chiều,...
- Bố...!mẹ...!con gái nhớ hai người, hai người tới cứu con gái đi...!– Giang Thùy Dương co rúm người lại, tiếng khóc mỗi lúc một lớn dần lên.
Trong đầu cô bây giờ là một loạt những hình ảnh của cô khi sống cùng với bố mẹ.
Những kí ức đó mới hạnh phúc biết bao nhiêu?
- Cậu chủ, thiếu phu nhân ở đó từ sáng tới giờ cứ khóc mãi...!tôi thấy...!– một người làm thương xót bạo dạn tới muốn cầu xin cho cô nhưng cô ấy còn chưa nói xong câu thì đã bị Lục Thiên Ngôn lạnh lùng đẩy ngã rồi.
- Muốn cứu cô ta? Cô không cần mạng mình nữa hay sao? – Lục Thiên Ngôn ngữ khí lạnh lùng đe dọa.
- Tôi xin lỗi, tôi không dám...- Người làm kia bị dọa sợ nhanh chóng chuồn mất tiêu.
Giang Thùy Dương ở trong nhà kho nghe thấy được toàn bộ đoạn hội thoại vừa rồi, trong đầu cô bất giác nhớ lại những kí ức khi cô còn ở cạnh bên anh từ khi cả hai còn rất nhỏ...
[...]
Lục Thiên Ngôn và Giang Thùy Dương mười tuổi...
- Ngôn, kia là tiểu thư nhà họ Giang đấy! Thấy dễ thương lắm phải không? Bạn ấy bằng tuổi con đó.
– Bà Lục, mẹ của Lục Thiên Ngôn dẫn anh đi tới bên cạnh Giang Thùy Dương.
Giang Thùy Dương vẫn nhớ rất rõ khi đó anh chỉ là một thằng nhóc mười tuổi nhút nhát khác hẳn so với một đứa trẻ nhộn nhịp như cô.
- Dương à...!đây là...
Bà Dương còn chưa kịp giớ thiệu cô đã chen ngang.
- Tôi tên là Giang Thùy Dương, mười tuổi, đồ nhút nhát ạ.
- Đồ nhút nhát? – Lục Thiên Ngôn khi đó ngơ ngác nhìn cô bé trước mặt mình.
Kể từ ngày hôm đó bọn họ đã bắt đầu quen nhau, hàng ngày đều cùng nhau đi học, đi chơi cùng nhau.
[...]
Lục Thiên Ngôn và Giang Thùy Dương lúc mười bảy tuổi.
- Các người dám động tới cậu ấy sao? Bổn tiểu thư đánh chết lũ các người.
– Giang Thùy Dương khi đó thấy Lục Thiên Ngôn bị một đám con trai bắt nạt liền không nghĩ ngợi gì lao đến cầm chổi lau nhà ở trong lớp đuổi đánh bọn họ.
Thế là cả hôm đó đã đánh nhau và bị gọi xuống phòng hội đồng trường, dù là bị phạt đứng cửa nhưng cả hai vẫn rất vui.
- Cái đồ đầu đất nhà cậu, ai bảo cậu lao vào đánh bọn họ? Hại tôi bị phạt rồi đấy! – Lục Thiên Ngôn miệng thì trách Giang Thùy Dương nhưng tay lại đang cẩn thận xử lí vết thương trên mặt giúp cô.
- Ai dà...!– Thùy Dương không hài lòng hất tay Lục Thiên Ngôn ra.
- Cậu mới là cái đồ đầu đất ấy.
Để bọn họ bao vây đánh như vậy rồi mà còn để yên được à? Cậu là đàn bà hay sao mà nhát gan thế? Đã vậy được bổn tiểu thư cứu còn muốn trách tôi?
- Tôi không phải là muốn để yên cho bọn họ, chỉ là tôi đang muốn nói chuyện với bọn họ trước.
Dù sao thì cũng phải nói chuyện trước xem thế nào đã chứ? Chỉ có kẻ không có đầu óc mới lao vào động chân động tay trước thôi.
– Lục Thiên Ngôn vừa nói vừa xử lí vết thương cho Giang Thùy Dương.
- Cậu đang nói tôi không có đầu óc nữa đúng không? Đồ nhút nhát nhà cậu, cậu cút đi cho khuất mắt tôi, không cần cậu lau vết thương cho tôi, tôi tự khỏi.
– Giang Thùy Dương giận dỗi quay mặt đi.
Lục Thiên Ngôn cười nhẹ một tiếng và ngồi vào vị trí bên cạnh cô.
Anh khi đó dịu dàng xoay mặt cô đối diện với mặt mình.
Trực tiếp hôn lên đôi môi mềm của cô.
Đó là nụ hôn đầu của cô và cũng là của anh, là nụ hôn đầu của hai người bọn họ.
Cô vẫn nhớ như in cảm giác rung động ngày hôm đó.
- Lục Thiên Ngôn cậu...!cậu là cái đồ lưu manh!
- Cậu hốt hoảng cái gì chứ? Trước sau gì chúng ta chả thành vợ chồng? Bây giờ hôn sớm một chút khi lấy nhau về rồi sẽ bỡ ngỡ hơn.
- Ai nói sẽ lấy cậu?
- Cậu chắc chắn sẽ lấy tôi mà.
[...]
Lục Thiên Ngôn và Giang Thùy Dương năm hai mươi bảy tuổi.
- Cậu Lục Thiên Ngôn cậu có muốn lấy cô Giang Thùy Dương và chăm sóc cô ấy cả đời chứ?
- Tôi đồng ý.
- Còn cô Giang Thùy Dương, cô có đồng ý lấy cậu Lục Thiên Ngôn và bên cậu ấy cả đời chứ?
- Tôi đồng ý.
[...]
Cả đời gì chứ? Mới chỉ có ba năm đã chẳng thể giữ được lời hứa nữa rồi.
Chỉ vì một người phụ nữ mới quen sáu tháng mà anh đã phản bội lại tất thảy những lời hứa của bọn họ rồi.
Hóa ra không phải lời nói trên giường mà chính là lời hứa ở trong lễ đường mới là lời nói không thể tin được nhất.
Nhưng Giang Thùy Dương cô đã tin và bây giờ cô hối hận rồi...
- Thưa sếp, Giang Thị đã phá sản rồi....!– Tiếng của tên trợ lí vọng vào.
- Tốt! – tiếng của Lục Thiên Ngôn lạnh lùng đáp lại.
Giang Thị phá sản rồi? Năm chữ này nọt vào tai Giang Thùy Dương khiến cô như chết lặng.
Đó là tâm huyết cả đời của bố mẹ cô, sao anh có thể tàn nhẫn nói muốn phá là phá, chỉ vì người con gái Nhã Tình đó mà anh đã hại cả Giang Gia rồi...
Bố mẹ cô… bố mẹ cô bây giờ sao rồi?
Giang Thùy Dương còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì ở bên ngoài tên trợ lí đã trả lời giúp cô rồi.
- Nhưng mà ông bà Giang lúc nghe chuyện phóng xe tới Giang Thị, vì đi quá nhanh nên đã...
- Đã làm sao? – Lục Thiên Ngôn lo lắng hỏi lại, ánh mắt nhanh chóng liếc qua cánh cửa phòng nhà kho một lượt.
- Bọn họ bị một chiếc xe tải đâm vào...!cả hai...!cả hai đều không qua khỏi...
Giang Thùy Dương ở bên trong nhà kho cô nghe rõ mồn một.
Bố mẹ cô...!tên trợ lí đó mới nói bố mẹ cô làm sao cơ? Không thể nào? Bố mẹ cô sao có thể lại bị tai nạn chứ? Không phải, nói láo, chắc chắn là anh ta đang nói láo.
- Các người nói cái gì? Bố mẹ tôi...!các người nói láo...!mau thả tôi ra, tôi muốn đi về với bọn họ, Lục Thiên Ngôn anh mau thả tôi ra.
Tôi phải đi về với bọn họ...!tôi xin anh...!mau thả tôi ra...!– Giọng của cô mỗi lúc một lớn.
Lục Thiên Ngôn vốn chỉ định khiến Giang Gia phá sản để Giang Thùy Dương không còn là một vị tiểu thư nữa nhưng anh thật không ngờ rằng bố mẹ cô lại gặp tai nạn ở giữa đường như thế.
Đây vốn là chuyện nằm ngoài dự tính của anh.
- Giang Thùy Dương cô...
- Anh im mồm và thả tôi ra đi.
Tôi không hại Nhã Tình anh lấy cái gì mà hại bố mẹ tôi? Bố mẹ tôi đã làm gì anh? Đã làm gì Nhã Tình của anh mà anh lại hại họ, đồ khốn nạn, tôi hận anh Lục Thiên Ngôn.
– Giang Thùy Dương hét lên đầy giận dữ.
Lục Thiên Ngôn đứng như trời trồng bởi đến tận lúc này Giang Thùy Dương cô vẫn không nhận cô đã hại Nhã Tình nhưng...
- Giang Thùy Dương cô...!là cô đã hại Nhã Tình đúng không? – Lục Thiên Ngôn mấp máy môi hỏi.
Giang Thùy Dương nghe thấy những lời này phát ra từ miệng của Lục Thiên Ngôn thì không còn la hét nữa.
Cả người cô mất hết sức lực ngã ra đất.
Anh...!đến cuối cùng vẫn nói cô hại chết cô ta.
Choang! Giang Thùy Dương ở bên trong trực tiếp đập vỡ chiếc gương ở trên tay.
Lục Thiên Ngôn nghe tiếng đổ vỡ ở bên trong liền hoảng sợ.
- Mau mở cửa...
Nhã Tình, Lục Thiên Ngôn, rốt cuộc thì kiếp trước tôi đã nợ hai người những gì để rồi bây giờ tôi phải thê thảm như vậy chứ?
Cánh cửa nhà kho được mở ra.
Lục Thiên Ngôn vội vàng bước vào thì thấy Giang Thùy Dương đang nằm gục ra sàn, cổ tay còn chảy rất nhiều máu nữa.
- Bố, mẹ, con gái...!đến với bố mẹ đây! – Giang Thùy Dương ở trong lòng Lục Thiên Ngôn khẽ lẩm bẩm.
- Giang Thùy Dương, cô mau tỉnh lại, mau tỉnh lại cho tôi...!– Lục Thiên Ngôn giận dữ gào lên.
- Cấp cứu, mau gọi cấp cứu..