Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 46: 46: Chương 45




Hạ Ngữ Minh nhấp một ngụm cà phê, vị đắng của cà phê làm cho lòng cô dường như tỉnh táo hẳn lên.

Tuy đáng tiếc cuối cùng cô và Tuyên Mộc Dư từng bước đi đến ngày hôm nay, nhưng dù có bắt đầu lại một lần nữa, cô vẫn lựa chọn như thế.

Cô đã chờ cơ hội này từ rất lâu rồi, bất kể đúng hay sai, đó đều là sự theo đuổi của chính bản thân cô, cô không còn cách nào khác.

Có lẽ đối với thứ gì đó đã mất đi con người lúc nào cũng không có cách buông bỏ, nhưng thế thì sao? Trở lại một lần nữa, có lẽ cơ hội lựa chọn như vậy sẽ mất đi, đã như vậy thì không còn gì phải canh cánh trong lòng.
”Đúng vậy, việc đó xác thực là sự truy cầu của tôi.” Hạ Ngữ Minh cười cười.

Cô vẫn luôn cố gắng như thế, là cố gắng chứng tỏ bản thân mình.

Sau khi quen biết Mộc Tuyên Dư, cô mới biết trên thế giới này chính là như vậy, vận mệnh quan trọng hơn thực lực, nếu chính bản thân cô đã không thể đạt được vận mệnh tốt, thì chỉ có thể nắm lấy cơ hội của người bên cạnh.
”Cho nên tôi chúc mừng cậu, mong muốn đã hoàn thành.” Giọng điệu của cô rất thản nhiên, nghe không ra vui buồn, càng không nghe ra châm biếm hay lời căm ghét.
Hạ Ngữ Minh rũ đôi mắt xuống, hiểu rõ có một số thứ mất đi chính là mất đi, cho dù giả vờ thoải mái nhưng vẫn khó chịu.
”Không có gì hay để chúc mừng, đó đều là thứ tôi nên nhận được.” Đánh đổi thứ gì đó để giành lấy thành quả mà thôi, cô dùng chính tình bạn của bọn họ để đổi lấy thành công của ngày hôm nay.

Hiểu được có mất, chưa nói tới nhiều chuyện vui vẻ, nhưng là kết quả của việc cân nhắc lợi hại: “Thực ra vẫn luôn muốn gặp cậu nói chuyện, nhưng không có cơ hội.

Hôm nay, gặp mặt muốn thẳng thắn nói chuyện với cậu.”
Mộc Tuyên Dư nhìn cô gật đầu, “Nói đi, tôi chăm chú nghe.”
“Lúc trước tôi và Chu Chấn Hưng liên thủ quả thực là vì lợi ích.

Muốn mượn cơ hội này để chia lợi.

Chu gia muốn thu lợi từ đây còn tôi thì tranh thủ cơ hội để đạt được quyền lãnh đạo tập đoàn.

Tình hình của tôi không tốt, tôi cần có cơ hội như thế.

Cho nên lựa chọn liên kết với Chu gia.


Kết cục cậu đều biết rồi, “Thịnh Đạt” rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tôi đưa ra hàng loạt biện pháp, chiếm trước thị trường, mà Chu Chấn Hưng cũng ”mượn gió bẻ măng” nhưng cuối cùng không thể như ý.” Hạ Ngữ Minh bình tĩnh kể lại, nói đến đây nụ cười trên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nụ cười không rõ ràng, ”Ngay từ đầu, tôi và Chu Chấn Hưng đều không định làm như vậy.

Chính xác mà nói là từ đầu không nghĩ tới có thể làm như vậy, huống chi quan hệ giữa chúng ta cũng không nên làm như thế.

Nhưng đại đa số con người luôn cất dấu tội ác bên trong chỉ chờ chút tác động sẽ lập tức hoạt động.

Cậu có thể cho rằng tôi viện cớ nhưng quả thực là thế, trước khi Giang Thừa Châu tìm tới chúng tôi tuyệt đối không nghĩ sẽ làm như thế.”
Nhắc tới tên của Giang Thừa Châu, Mộc Tuyên Dư gần như đã biết Hạ Ngữ Minh muốn nói gì.
Cô hơi ngẩng đầu trên mặt không hề có sự khó tin, chẳng qua chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Ngữ Minh như đã hiểu rõ tất cả.

Hôm nay, chỉ là cô muốn chứng thực từ miệng người khác mà thôi.”Cậu nói tiếp đi.”
“Giang Thừa Châu đưa ra lợi ích rất hấp dẫn, cho dù chúng tôi không hưởng lợi từ Thịnh Đạt, anh ta cũng hứa Vạn Thành sẽ hợp tác với chúng tôi.

Tuy rằng đối với hạng mục của Vạn Thành không tính là lớn, nhưng đối với công ty chúng tôi như thế cũng đủ, tôi cũng nhờ hạng mục đó mới lên được vị trí ngày hôm nay.

Sở dĩ Giang Thừa Châu tìm tớ và Chu Chấn Hưng rất đơn giản vì anh ta là bạn trai cậu còn tớ là người bạn tốt nhất của cậu, bị bạn trai và bạn tốt nhất cấu kết đối phó, đả kích như thế đối với hầu hết mọi người đều không chịu đựng nổi.

Ý định của Giang Thừa Châu là như thế.”
Hạ Ngữ Minh nói xong, nhìn khuôn mặt đối diện của Mộc Tuyên Dư.

Hôm nay cô đã đem toàn bộ chân tướng nói rõ ràng rồi, muốn xem chính bản thân Mộc Tuyên Dư muốn làm như thế nào.
“Hiện tại, cậu nói cho tôi biết những việc kia là muốn chứng minh cái gì?”
”Rất đơn giản, Giang Thừa Châu lập một cái bẫy để cậu chui vào.

Đầu tiên cho cậu đau khổ vì tôi và Chu Chấn Hưng, anh ta sẽ đóng vai cứu cậu trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cho cậu quay lại bên cạnh anh ta một lần nữa, chờ cậu phụ thuộc hoàn toàn vào anh ta, sau đó anh ta sẽ vứt bỏ cậu.” Hạ Ngữ Minh nói tới đây thì cắn cắn môi nói tiếp: ”Anh ta muốn trả thù cậu, dựa theo cách thức năm đó, đối phó cậu, muốn cậu nếm thử mùi vị đau khổ năm đó anh ta từng chịu.”
”Hạ Ngữ Minh cậu cảm thấy tôi nên tin tưởng người từng làm tôi đau khổ hay tin tưởng người từng cứu tôi trong lúc dầu sôi lửa bỏng?” Mộc Tuyên Dư nheo nheo mắt, bình tĩnh hỏi lại.
”Mộc Tuyên Dư, Giang Thừa Châu sắp đặt một cái bẫy rõ ràng như thế không lẽ cậu không nhìn ra sao? Anh ta chỉ muốn cậu đau khổ nên mới khiến tôi và Chu Chấn Hưng liên kết đối phó Thịnh Đạt, bức cậu trở lại bên cạnh anh ta…” Hạ Ngữ Minh kích động ngay lập tức đứng dậy.
”Theo như lời cậu, cậu làm sao biết anh ấy đối với tôi chưa dứt tình mới làm như vậy? Mục đích anh ấy khiến cậu và Chu Chấn Hưng làm những chuyện kia chẳng qua là khiến tôi quay lại bên cạnh anh ấy mà thôi, nhiều năm như thế anh ấy cũng không quên tôi mà thôi.


Chỉ là anh ấy không buông bỏ lòng khiêu ngạo của mình, vì thế mới bức tôi quay trở lại với anh âý… Bảy năm, anh ấy dùng cách này để chứng tình cảm đối với tôi.”
”Cậu điên rồi sao? Rõ ràng Giang Thừa Châu không có ý tốt.”
”Nếu anh ấy thực sư hận tôi, vì sao bảy năm sau mới đến, tôi và Chu Chấn Hưng sắp ở bên nhau mới xuất hiện? Nếu như anh ấy hận tôi, năm đó anh ấy đã ra tay.

Anh ấy có khả năng làm như vậy, nhưng anh ấy chưa từng làm như thế.

Hiện tại sau bảy năm mới xuất hiện, chẳng qua là không muốn nhìn thấy tôi và người khác kết hôn, anh ấy chịu không nổi tôi và người khác ở cùng một chỗ nên mới làm ra chuyện như thế.

Mặc dù, ngay từ đầu quả thực tôi rất phẫn nộ, nhưng tôi đã hiểu anh ấy.

Anh ấy làm nhiều chuyện như vậy là để tôi quay lại bên cạnh mà thôi, về phần chuyện của công ty cũng đã giải quyết tốt rồi…Kỳ thực tôi không hề tổn thất gì cả.”
”Mộc Tuyên Dư, cậu có biết cậu đang nói gì không?’
”Tôi rất rõ ràng mình đang nói gì.

Tôi nên cảm ơn anh ấy, nếu không phải là anh ấy suốt cuộc đời này tôi sẽ không biết được tình bạn vững chắc dễ dàng phá vỡ như vậy, sẽ không biết người đàn ông cùng tôi cả đời khi có thể đều vứt bỏ mình …”
Hạ Ngữ Minh cắn môi, không còn sức phản bác lại, ”Thực xin lỗi…”
”Không cần nói xin lỗi, hiện tại tôi rất hạnh phúc, cho nên cậu cũng đừng nói với tôi những lời đặc biệt không có ý nghĩa vừa rồi nữa.” Cô cười cười, dường như nhớ tới việc gì đó, ”Không phải cậu vẫn rất ghét tôi, vì sao lại nói với tôi những lời này?”
Hạ Ngữ Minh sửng sốt, ngồi xuống không có phản ứng.
Mộc Tuyên Dư lại nở nụ cười, ”Cậu như thế sẽ làm tôi nghi ngờ động cơ của cậu, dù sao chẳng bao giờ cậu hy vọng tôi sống dễ chịu, không phải sao?”
Sắc mặt Hạ Minh Ngữ trắng bệt, đúng thế, cô vẫn luôn ghen ghét Mộc Tuyên Dư, bây giờ cô lại nói chuyện này với Mộc Tuyên Dư, thật sự có chút buồn cười.
Mộc Tuyên Dư quay mặt đi, không nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Hạ Minh Ngữ.
*****
Giang Thừa Châu đứng ở ban công của căn nhà, anh tay cầm điện thoại, híp mắt tính toán gì đó.

Cho dù cô hoài nghi điều gì, hoặc trong lòng không khẳng định, anh sẽ loại bỏ những nghi ngờ đó, anh nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ tồn tại cảm giác phấn chấn.

Loại cảm giác này đã lâu rồi chưa từng xuất hiện, tựa như nhìn thấy một loài cá tồn tại trong nước, anh đang dệt lưới, đã biết rõ tập tính của con cá kia, cũng biết bình thường nó đi những chỗ nào, chỉ cần lưới bắt cá tốt thì có thể dễ dàng đem nó về.

”Anh có đang nghe không?” Uông Tử Hàm nhịn không được nhắc nhở anh.
”Ừ’.” Đôi lông mày của Giang Thừa Châu nhíu lại, vậy mà tại thời điểm này anh lại nghĩ về người phụ nữ kia.

Anh nhíu mày lướt qua những suy nghĩ đó.
”Tối hôm sinh nhật em… Em uống hơi nhiều nói những lời không thích hợp, anh đừng để tâm.” Uông Tử Hàm đắn đo rồi lại căn nhắc cuối cũng mới nói ra.

Cô biết rất rõ ràng, chính bản thân cô không hề say, muốn mượn cảm giác say làm một số chuyện bình thường không làm, nhưng lại thất bại.

Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy được không cách nào đối mặt với anh, chỉ có thể mượn điện thoại để nói chuyện với anh, bằng không cô nhất định không thể nói nên lời, ”Ngày đó em thật thất lễ… em…”
”Hôm đó em nói gì vậy? Anh đều đã quên hết rồi.” Anh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Uông Tử Hàm không biết nên vui mừng hay tiếc nuối về thái độ của anh.

”Như vậy, cũng tốt.”
”Em đừng nghĩ lung tung.” Anh nhắc nhở, lúc này nghe được ngoài cửa hình như có tiếng động, ngay lập tức anh thay đổi chủ đề.

”Anh tạm thời phải làm việc, trở về sẽ liên lạc với em, em đừng nghĩ đông nghĩ tây, sau khi anh trở về lại gặp em.”
”Dạ.”
Giang Thừa Châu lại dặn dò vài câu xong cúp máy trước khi cửa chính được mở ra.

Anh từ ban công đi ra ngoài, ánh sáng của căn phòng tối hơn bên ngoài một chút, anh đi về phía Mộc Tuyên Dư, liếc mắt một cái anh đã biết tâm tình của cô không tốt, nghĩ đến cô và Hạ Ngữ Minh gặp mặt, ánh mắt có chút dò xét nhìn về phía cô.
Dường như cô có chút mệt, nhìn anh cũng không nói gì.
”Em đã đi đâu vậy?” Anh đi tới đứng trước mặt cô,
”Đi tiễn anh và chị dâu.” Cô đi qua anh, ngồi trên ghế sofa, thuận tay ôm gối vào trong lòng.
”Không vui’?” Anh đi qua ngồi cạnh cô.
”Chẳng qua bỗng nhiên nghĩ đến tình thương yêu của anh trai với em sau này thuộc về người con gái khác, trong lòng chưa tiếp nhận được.” Cô nhìn anh, ánh mắt cũng có dò xét.
Giang Thừa Châu nở nụ cười, ”Em có thể nghĩ như vậy, về sau em không những có anh trai thương em, còn có một chị dâu quan tâm em.” Hai tay anh kéo cô vào trong lòng.

”Hơn nữa em còn có anh, anh sẽ yêu thương em hơn anh trai em.”
Cô ở yên trong lòng của anh, tựa vào ngực lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.

”’Anh… sẽ không gạt em chứ?”
”Sao?”
Cô lắc đầu, bỗng nhiên lại muốn hỏi cũng không muốn biết đáp án.
Giang Thừa Châu nhìn cô ở trong lòng mình, anh đương nhiên nghe rõ câu hỏi vừa rồi của cô, anh hơi híp mắt, cô vẫn còn hoài nghi sao? Nhưng sự nghi ngờ này không nhiều, nếu không cô sẽ đối mặt chất vấn mới đúng.


Anh nghĩ đến toàn bộ cách thức anh làm trước kia.

Anh rõ ràng đem những chuyện tốt anh làm suy cho cùng anh đều bức cô trở lại bên cạnh anh, hơn nữa trong lời nói của anh họ, cho dù cô có chút hoài nghi, cũng sẽ nghiêng về phía cho anh mới đúng.
Anh kéo cô từ trong ngực ra, ” Trong khoảng thời gian này, công ty không có việc gì quan trọng, em muốn đi đâu không, anh và em đi ra ngoài cho em giải sầu, đỡ phải suốtt ngày đều không vui như vậy.” Anh xoa khuôn mặt cô ”Anh thích nhìn em cười.”
Cô hơi vui mừng, ”Em muốn đi nơi nào thì đi đến nơi đó đúng không?”
”Đúng vậy, em muốn đi đến nơi nào thì đi nơi đó.

Em muốn đi đâu anh liền theo em đến nơi đó.” Anh cười phụ họa theo lời của cô.

”Chỉ có hai chúng ta, đi nơi nào chúng ta tự do tự tại không ai nhận ra chúng ta, giống như ở Bắc Giang như thế…, bất quá không so với Bắc Giang tự do tự tại.”
Cô rốt cuộc cũng nở nụ cười, anh nhớ kỹ cô đòi muốn cuộc sống đã qua, có thể tự do tự tại, không cần lo lắng ai nhận ra bọn họ, không cần suy nghĩ lời nói đáng sợ, có thể muốn làm gì thì làm, muốn nói cái gì thì nói.
Cô dùng sức gật gật đầu, cô đứng dậy đem toàn bộ tạp chí du lịch chất đầy trên bàn trà, sau đó không ngừng lật xem.

Giang Thừa Châu cười không nói thong dong nhìn động tác của cô.
Cô không ngừng lật xem những phong cảnh xinh đẹp trên hình, cảnh sắc như là tiên cảnh nhân gian, cô xem đi xem lại, lại không biết chọn đi chỗ nào, vì thế buộc lòng ngồi dậy kéo anh cùng bàn bạc.

Không ít những địa điểm du lịch đan xen non xanh nước biết, phong cảnh tú lệ, lịch sử lâu đời… nổi tiếng.
Cô trở mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, gấp tạp chí lại, ”Em biết mình muốn đi đâu rồi.”
”Hả?” Anh cau mày.
”Một nơi em biết, nhưng anh chưa bao giờ nghe tới nơi đó.” Cô nghĩ đến khi đó cô vô tình phát hiện ra ngôi làng nhỏ, cuộc sống nơi đó rất yên bình cách xa thành thị, đứng đó rất thong thả cô rất thích nơi đó.
Lúc cô nằm trên bãi cỏ, cô nghĩ đến người đi cùng cô sau này, người kia không phải bạn trai của cô Chu Chấn Hưng, không phải người bạn tốt nhất Hạ Minh Ngữ, mà là cái tên nam nhân Giang Thừa Châu, cô không rõ vì sao ở nơi đó nhớ đến cái tên kia, có lẽ rất nhiều sự thật có trúng mục đích nhất định là cách nói này, đương lúc cô nới đến anh, không bao lâu anh một lần nữa bước vào sinh mệnh của cô, như vậy cũng suy nghĩ làm cho người ta kinh ngạc.
”À? Đó là nơi nào?”
”Đến lúc đó, em dẫn anh đi, anh sẽ biết.” Cô cười làm ra vẻ thần bí.
Cô cười thật vui vẻ khiến anh cũng nhếch môi.
Uông Tử Hàm nhìn điện thoại một hồi mới đặt xuống, đôi lông mày chau lại vẫn chưa giãn ra.

Không biết gì sao trong lòng cô có chút bất an.

Sau khi nghe Giang Thừa Châu nói cô bắt đầu bất an.

Hơn nữa, vừa rồi Giang Thừa Châu cúp điện thoại rất đột ngột, hình như anh không muốn cho ai nghe được anh và cô nói chuyện.
Cô nhẹ nhàng thở dài, trách mình suy nghĩ nhiều quá, mới có thể trông gà hóa cuốc, ngay cả khi anh cúp điện thoại cũng suy nghĩ ra nhiều chuyện đến thế..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.