"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?" Đào Hoa Nam không thể ngờ được từng bước lui về phía sau, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, phía sau lại đánh lên trên cửa sổ, thiếu chút nữa cả người liền ngã xuống .
n. . . . . . Như thế nào lại có phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ ta dọa hắn ?
"Ngươi lại còn nói lời này." Đào Hoa Nam vẻ mặt bị thương biểu tình, ánh mắt xa lạ làm cho người ta sợ hãi.
"Khụ khụ, ngươi không cần thương tâm, sự thật là, ta vốn sẽ không là Quỷ Trời Lạnh, càng chưa nói tới biết được các ngươi, bất quá là thấy các ngươi có pháp lực vô biên, cũng không thể đưa được ta về nhà?" Lâm Lãnh Vũ biết rõ làm nghề rèn sắt thừa dịp còn nóng, không chút khách khí đưa ra thỉnh cầu của nàng.
"Vì sao?"
"Không có vì sao, bởi vì ta vốn chính là người, không phải hồ ly, các ngươi không phải muốn tìm Quỷ Trời Lạnh sao? vậy không phải vừa vặn sao." vùng dậy đôi chân tròn tròn vội đi như muốn chứng minh, lại không thể tưởng tượng được đi như thế nào để chứng minh thân phận của mình.
Tuyệt vọng ngẩng đầu chăm chú liếc mắt một nhìn Mạc Ly Bạch không lên tiếng, một giây hai giây ba giây. . . . . .
Chỉ thấy hắn một đầu mây đen kéo tơi khuông mặt tuyệt hảo, cả người giống như không được ăn cơm. đang lúc hai người mắng nhau khói lữa ngút trời thì hắn giống như tiên nhân không thèm nói cười, chăm sóc, rốt cục nàng rút ra kết luận, Tiểu Bạch mặt than.
Cằm đột nhiên ăn đau, bị hồng y nam tử dùng sức giữ lại, Lâm Lãnh Vũ kinh ngạc nhìn nam tử không hiểu sao tự nhiên tức giận này, dưới cơn thịnh nộ hắn càng lộ vẽ yêu nghiệt đắc ý, giọng nói ngọt ngào mang theo chút nhu hòa làm cho người nghe không khỏi bị lạnh, "Như vậy ngươi là ai?"
Một khuông mặt lại gần, Lâm Lãnh Vũ hồ ly mang theo giận giữ!
"các ngươi hỏi như thế muốn ta nói sao? Buông cái tay thối của ngươi ra!" Nói xong, móng vuốt vung lên, cào vào tay hắn rồi nhảy lên lưng cào thêm vài đường hiện ra vết tích nhợt nhạt màu đỏ.
Đào Hoa Nam vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng, đây không phải là Quỷ Trời Lạnh mà hắn quen biết, nàng rốt cuộc là ai?
Lâm Lãnh Vũ té đến bên người nàng tín nhiệm nhất Mạc Ly Bạch, toàn bộ thân mình áp vào trên người Mạc Ly Bạch, cuốn người lại thành một vòng, không thèm nhắc lại, giống như là thật sự bị ủy khuất, hồ ly vùi đầu thật sâu vào trong áo sơ mi của hắn.
Cánh tay vươn ra kéo vạt áo, thế này chỉ có thể thương sót đem tiểu hồ ly ôm vào lòng.
"Đào Hoa, về sau ngươi cứ như vậy đến nơi gọi."
Chết tiệt Tiểu Bạch, đúng lúc nhìn không thấy bộ dáng của hắn, này tiếng nói trầm thấp, tiết ra một bộ hơi thở sặc mùi nam tính, giống như lại bị sét đánh, giống như đem khí lực toàn thân nàng lấy hết, thay đổi quá nhanh nhất thời làm toàn thân nàng mềm nhũn như kẹo đường tựa vào trong lòng hắn.
"Nam, Đào Hoa Nam, ta gọi là Đào Hoa Nam!" Không hờn giận lại một lần nữa nhắc lại tên của hắn.
Lại thêm một đả kích lớn hơn nữa.
Theo trước kia, hắn sẽ liền lấy hoa đào làm biệt danh cho hắn, mà hắn (Ly Bạch )cũng bởi vì có quen biết với hắn(Đào Hoa ), nếu không sẽ bị hiểu nhầm là ‘ hoa đào tiểu thư ’ mất.
"Hoa đào tỷ tỷ." Hồ ly vươn đầu cười gian.
"Tốt ngươi, cố ý , phải không!"
Vài chữ rơi vào tai, Lâm Lãnh Vũ nghe được trong lòng không khỏi run sợ , âm thầm vì chính mình tập trung cầu nguyện, muốn đứng vững, A men!
"Không thể lỗ mãng." Mạc Ly Bạch lên tiếng ngăn lại hai người bọn họ đang nồng nặc khói thuốc súng.
"Nga." Ủy khuất ghé vào trong lòng hắn, mắt liếc Đào Hoa Nam.
"Nếu điều ngươi nói là thật sự, vậy ngươi tên gọi là gì? Nhà ở phương nào? Chúng ta có thể đưa ngươi trở về."
"Ta. . . . . ." Trong lòng ở xoay quanh , phân vân không biết có nên nói cho hắn hay không!
Nhưng là vừa nghĩ tới chốc lát cùng với vị soái ca này chia lìa thì tâm lại có phần không đành lòng. . . . . .
"Nói đi, ta sẽ thay ngươi làm chủ." Lời này vừa nói ra, giống như cho nàng uống thuốc trợ tim.
Hít vào một hơi, không phải một cái soái ca thôi sao? Không sao cùng lắm thì ! đợi lão tử biến lại thành người sau đó thì truy đuổi tiếp cũng không muộn.