Yêu Hậu Đừng Đi Trẫm Lại Sửa Tường

Chương 15: Người đến phòng thần bí



cửa phòng hảo hạng kia khép lại trong nháy mắt đôi mắt nhỏ đang giả ngủ kia của Lâm Lãnh Vũ liền mở to, vẻ mặt hoang mang nằm ở trên giường, bốn phía mùi hương của cây đàn thàn nhiên vờn quanh giờ phút này cũng không làm dịu bớt tâm tình của nàng.

ánh trăng màu bạc xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng manh rơi vào bức hình điêu khắc bằng gỗ đặt trên chiếc bàn đá, đây không phải là thiên đường, cũng không phải là địa ngục, nhưng mà đối diện trên đường kia phát ra một tiếng động lớn của chiếc xe, "như nước chảy mây trôi, nhân nếu cưỡi ngựa xem hoa." (bó tay vs câu này)

Trên người cảm nhận sâu sắc, phòng ngoài Mạc Ly Bạch đang nhỏ giọng phân phó, lỗ tai nhạy bén của hồ ly bất chợt nghe thấy nàng cứ như bị giam cầm đứng lên, mỹ danh viết: bảo hộ nàng dưỡng thương.

Trong lòng trầm xuống, người của hai thế giới?

Có thể là khứu giác của hồ ly nhạy bén , trong phòng đột nhiên xuất hiện một cổ ám hương thanh u,(thanh tịnh+đẹp đẽ) không giống Đào Hoa Nam trên người rất thu hút, tâm hồn như một đóa hoa, không bằng Tiểu Bạch trên người thanh nhã mùi hương thoang thoảng, lại làm cho người ta có một vẽ thanh tươi tao nhã hiếm thấy.

trong lúc đó đột nhiên nhoáng lên một cái,cổ ám hương kia dần dần tới gần nàng, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại làm bộ ngủ, trong lòng bất an không yên cân nhắc , sẽ là ai?

Nàng không có trí nhớ của Quỷ Trời Lạnh, không biết vì sao mình bị phách, càng không biết hai người bọn họ cứu nàng là có gì ý!

Ai là người tốt, ai là người xấu?

Người kia giống như là xuất hiện một cách vô căn cứ, không làm kinh động người giám thị bên ngoài phòng, ánh mắt ở bên trong gian phòng dò xét một vòng sau đó liền dừng lại trên người nàng nhắm chặt mắt.

Trên mặt tức thời hiện ra một chút cười thầm, lẳng lặng tiêu sái đến bên cạnh giường nàng, hơi hơi cúi đầu, cũng không nói chuyện, đưa tay vuốt ve phía sau lưng nàng, lập tức vận công vì nàng chữa thương.

Phía sau lưng đột nhiên có một dòng nước ấm truyền vào trong cơ thể thấm nhập vào tâm tì,(tim, phổi, lá lách...) phía sau lưng miệng vết thương cũng dần khép lại với tốc độ kinh người.

Ngay tại thời điểm nàng muốn mở to mắt, hắn đột nhiên đút cái gì đó vào trong miệng nàng, trong miệng lập tức biến hóa, toàn thân giống như một phen tràn ngập năng lượng.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?" lỗ tai xinh đẹp bất chợt nghe được âm thanh của mình, so với Quỷ Trời Lạnh nghe cũng không tồi, Lâm Lãnh Vũ bị dọa sợ dùng móng vuốt che miệng mình, không thể tin được lời này giống như là lời nàng nói.

"Thật không nghĩ tới khỏa ngọc lộ hoàn này có thể giúp ngươi khôi phục thanh âm, cảm giác thế nào?" Lời nói trong lúc đó biểu thị tâm tình hắn đang vui sướng, nhưng lập tức trầm xuống, "Càng không nghĩ đến ngàn năm ngươi tu hành cũng không còn nữa."

"Ngươi cũng biết ta?" Này Quỷ Trời Lạnh quen biết cũng quá TMD đi, tuy rằng thờ điểm phòng ánh sáng có chút ảm đạm, không thể thấy rõ bộ dạng của hắn, nhưng chỉ cần nhìn bên ngoài thôi cũng có thể rõ ràng miêu tả ra, đây cũng là nhất đẳng cực phẩm soái ca.

"Ngươi đã quên sao? Đã quên cũng tốt. Về sau chuyên tâm tu luyện, làm tốt bổn phận yêu hồ của ngươi, đừng nghĩ phi thăng thành tiên nữa ." Ngôn ngữ trong lúc đó lộ ra vẽ ngán ngẫm.

"Ngươi tên là gì?"

Cảm giác hỏi có điểm đường đột , nàng lập tức nịnh nọt bổ sung nói, "Ta cái gì đều đã quên, ngươi đừng để ý, hiện tại đang là triều đại gì, còn nữa ngươi có biết ta vì sao lại bị sét đánh không? Nhưng lại có hai người đã cứu ta, ngươi có biết vì sao bọn họ phải cứu ta không? cuối cùng ta còn một điều quan trọng là, ngươi làm sao tìm biết ta ở đây mà đến?"

Hồi lâu, cũng không thấy hắn trả lời, trong lòng lại trầm xuống, chẳng lẽ hắn biết ta nói dối?

"Ngươi có thể giúp ta biến trở về hình dạng cũ không? Ta cái gì đều không cần, ta chỉ muốn làm một con người thôi."

Hắn chần chờ một chút, "Lại vào Linh Sơn tu luyện 500 năm."

Loảng xoảng bang, hồ ly ngã xuống giường không dậy nổi!

Trong lòng một trận hò hét, trời ạ! Lại còn muốn ta làm hồ ly 500 năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.