Yêu Hậu Đừng Đi Trẫm Lại Sửa Tường

Chương 17: Nhớ lại: nụ hôn đầu tiên với Tiểu Bạch



Cảm giác thuê chung trong một phòng rất khác biệt, Mạc Ly Bạch vì chính mình một mình rót rượu, ngàn vạn suy nghĩ ở trong đầu đã kết thành một đoàn loạn ma.

Từ bảy tuổi trong một lần gặp nhau, hắn cùng với mẫu phi du lịch, lại chịu gian nhân(kẻ phản bội) ám toán, may mà là có người trong gia tộc âm thầm bảo hộ, giúp hai người thừa dịp hỗn loạn đào thoát, cũng không ngờ lúc chạy đến sơn tiền lại bị trợt, rơi vào hang của ngàn năm hồ ly nàng.

Nàng lúm đồng tiền như hoa, khéo miệng bén nhọn, lại chồng chất mị thái, một tay kiềm trụ hắn, đứt quãng nói, "Tiểu công tử thực anh tuấn."

Mẫu phi bị thân phận yêu quái của nàng làm cho không thể phát run, bản năng mẫu tính(bản năng của người mẹ) khiến nàng chiến thắng phần sợ hãi này, Lê Hoa khóc như mưa nói, "Cô nương, cầu ngài lòng từ bi, thả tiểu nhi, lão thân dập đầu cho ngươi, ngươi đói bụng, liền ăn ta!"

Dứt lời, xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, trên mặt tái nhợt, điềm đạm đáng yêu cầu xin , thật cẩn thận đem hắn dấu phía sau.

"Nương, " Mạc Ly Bạch vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng chạy lên trên, dang cánh tay bảo vệ mẫu thân, "Không được khi dễ mẹ ta."

Hé ra khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ, không giống như hài đồng non nớt, ánh mắt sắc bén, một thân hoa phục, trên người tản ra một cỗ hơi thở không thể xâm phạm.

Vốn là nàng đang định nổi lên sắc tâm, nhưng bị cổ khí thế này tước mất không ít ý niệm bất lương trong đầu.

"Hoàng nhi, chớ để." Phía sau phu nhân một thân lan phục, một thân lộ ra dáng vẽ ung dung đẹp đẽ quý phái, giờ phút này lại chật vật không chịu nổi, vẫn đang phải bảo vệ con, "Cô nương, chúng ta không phải cố ý rơi vào sào huyệt của ngươi, cầu ngươi xin thương xót, ngươi thả hai mẹ con chúng ta đi, ngày khác chắc chắn dũng tuyền tướng báo."(có chết cũng báo ân)

Cùng phu nhân bất đồng, hắn không hề có ý lui bước, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như lưỡi dao, càng như hàn kiếm có thể nhìn thấu tâm.

Nàng tò mò nhìn hai mẫu tử biểu tình cực kém này, trong lòng lại vui như nở hoa, nguyên lai làm người là như vậy rất thú vị .

Nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp kia ánh mắt cực kì trong sạch, nhân lúc bọn họ không hề phòng bị xuống tay, đưa hắn kéo vào trong áo.

Hôn hắn nhếch cái miệng nhỏ nhắn, khinh thường đơn giản liếm liến hương vị của hắn.

mùi Thanh Liên Thảo, như mộc đại địa, khóe môi hắn ấm áp mở ra tâm tư ngây thơ, mềm mại ôm ấp làm cho hắn sinh lòng có tâm tư riêng.

Vừa thấy yêu quái kia đem hoàng nhi hôn, nghĩ đến nàng hút tinh khí của hắn, liền nổi điên xoay nắm tay nắm chặt hướng nàng mà đánh.

Cái miệng tròn tròn nhỏ nhắn, im lặng ngậm lại mà không chuồng mất, còn ngọt hơn các món dồ ngọt thông thường, nhất thời lại làm cho nàng nảy sinh ra loại dục niệm, tuổi còn nhỏ mà trên người lại rắn chắc cường tráng.

đột nhiên trên người cảm thấy đau đớn có người cậy mạnh đem hai người bọn họ tách ra, mẹ hắn giống như điên rồi vừa đánh về phía Quỷ Trời Lạnh tu thành hình người, vừa đem nàng áp đảo lại, không quên quay đầu hô to, "Con ta, chạy mau, chạy a!"

Tuổi còn nhỏ hắn một trận kinh ngạc, biết nương đánh yêu quái oan uổng , vội vàng chạy tới tách các nàng ra.

"Con ta, ngươi điên, còn không mau trốn, muốn cho yêu vật ăn ngươi không được."

"Nương, nàng... ngươi hiểu lầm nàng , " Mạc Ly Bạch bình tĩnh trả lời lại mẹ hắn, cơ trí phán đoán nói, "Nàng là vừa tu luyện thành hình người hồ yêu, nàng không thể nói được, mới nảy nàng là muốn dùng hành động nói cho chúng ta biết, nàng là thực thảo tiên vật, sẽ không thương tổn chúng ta ."

Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn ửng đỏ nhìn hướng cái người bán nhân bán hồ, sư tôn từng nói qua, yêu quái lúc tu luyện, nếu còn chưa hóa thành hình người, chỉ có thể sử dụng phương thức thần giao(giao tiếp bằng ý nghĩ) để trao đổi, cho nên thân thể sau khi tu luyện, còn phải thông qua luyện tập một lát, mới có chỉnh lại giọng nói của mình xong, mà không phải nói đứt quãng.

Trong động của hồ ly bốc ra từng trận mùi hôi, vừa rồi nếu không phải chính mình cùng nương rơi vào trong động, cũng sẽ không đánh gãy lúc nàng biến ảo, mà bây giờ còn làm cho nàng giữ lại đầy đủ hàm răng cùng cái đuôi trắng.

Nương vừa nghe là tiên vật, liền nghĩ đến đây là Linh Sơn, người hoặc yêu đang tu tiên cũng không thể lấy tánh mạng người ta, liền hơi hơi thở ra một hơi, thân mình mềm nhũn, ngồi xuống.

Xoa thân thể bị đánh đau, nàng thở phì phì sau khi từ biệt tâm trí không để ý tới các nàng, nhân thật sự là mạc danh kỳ diệu gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.