Dung Tiêm Nguyệt không nói lời nào, Xuân Đào cũng không dám động.
Sau một lát, Xuân Đào lén lút nhướng mắt quan sát, thấy tiểu thư nhà mình đã cầm sách ngồi trên giường mềm.
"Ngươi có gì khó nói hả?" Chủ tử mình đột nhiên lên tiếng khiến cả người nàng giật nảy như sét đánh.
Chủ tử vẫn chỉ lặng lẽ xem sách, đến cả khóe mắt cũng không thèm hướng về phía nàng.
Xuân Đào có chút hốt hoàng, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng:" Chuyện lúc nãy, ban đầu nô tỳ cứ tưởng... nhưng sau đó mới phát hiện rằng thì ra Hoàng Thượng ban thuốc bổ cho nương nương..."
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Xuân Đào xuất hiện một tia hổ thẹn.
Dung Tiêm Nguyệt nghe xong gấp sách lại.
"Lấy " Sổ sách ghi chép sinh hoạt thường ngày ở lục cung" đến đây!" Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên ra lệnh.
Xuân Đào sững sờ, chỉ giấu thắc mắc vào lòng, vội chạy ra ngoài.
......
Sau nửa canh giờ, Dung Tiêm Nguyệt nhìn bản ghi chép trong tay, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.
Không phải vì bản ghi chép viết quá hàm hồ, hay không rõ ràng, mà là bên trong kể lể quá cẩn thận, chi tiết đến mức chuyện gì cần biết nàng đều nắm rõ.
Theo như trong bản ghi chép đề cập, trong năm năm kể từ khi Hoàng Đế tiếp xúc đến chuyện hậu cung, hầu như cũng không có quá nhiều thứ đáng chú ý. Đặc biệt một điểm, kể từ lúc hắn lập trắc phi cho đến nay, chỉ có năm lần ban thuốc, ba lần thuốc đầu tiên đều ghi rõ ràng thành phần thuốc. Nhưng đến lần ban thuốc thứ tư và thứ năm, bên trong bản ghi chép lại không đề cập đến, hơn nữa, trong năm năm này, những nữ nhân phụng dưỡng hắn, ngoại trừ sinh non ra thì không một ai trong số hậu cung hắn mang thai!
Mà ghi chép sinh hoạt của Hoàng hậu trong năm tháng gần đây chỉ tóm gọn trong cái đêm đại hôn đó, tổng cộng Hoàng Đế đến ngủ ở Phượng Nghi Cung mười hai đêm, ở Lai Nghi Cung Ý Quý Phi tám đêm, tính tổng cộng số lần Hoàng Thượng ra vào hậu cung tháng này, Hoàng hậu nàng là người chiếm gần như hai phần ba. Sở dĩ nói Hoàng Đế thiên sủng Hoàng hậu cũng chẳng có gì sai.
Nhưng cho dù có là thiên sủng thì ngoại trừ đêm đại hôn đó thì hầu như, mỗi lần qua đêm, Hoàng Đế đều ban thuốc cho bọn họ. Mặc dù qua đêm hai lần, nhưng nhìn các phi tần khác, ai nấy cũng đều bình yên vô sự.
Đương nhiên, thứ nàng muốn xem không phải là vấn đề giữa chén thuốc với con nối dõi, mà tối hôm qua nàng vốn dĩ không có làm cái gì thế nhưng lại được "Lục nữ quan" ghi chép vào bản sinh hoạt, cuối cùng là chỉ chờ nàng ấn dấu phượng ấn.
... Ván đã đóng thuyền, có muốn nàng phủ nhận cũng không thể.
Dung Tiêm Nguyệt gấp lại bản ghi chép, bưng ly trà sâm lên, uống một hơi cạn sạch, nuốt hết khí chướng tức tửi nặng nề đè nặng nơi lồng ngực.
Lại liếc mắt, đột nhiên phát hiện phượng ấn không biết tự lúc nào đã đặt ở bên mình.
Dung Tiêm Nguyệt ngạc nhiên nhướng mày.
Xuân Đào này... thông minh đấy!
*******************************************
Nói Hoàng Đế "Lời vàng ý ngọc", kỳ thực cũng chỉ là lời nói gió bay.
Đúng giờ Thân, trên dưới Phượng Nghi Cung đều làm tốt khâu chuẩn bị nghênh tiếp thánh giá, nhưng đợi mãi đến hơn một canh giờ, vị Thường Tổng quản kia mới khoan thai đến muộn, nói là tiền triều có chuyện quan trọng, hôm nay nếu có thời gian sẽ qua sau.
Mẹ nó! Thế này thì làm sao Dung Tiêm Nguyệt nàng có thể an tâm ngủ đây, sớm một chút thì đã không có chuyện.
Dung Tiêm Nguyệt cố nén khó chịu đợi Thường Tổng quản rời đi, sau đó xoay người dặn dò Xuân Đào "tắm rửa rồi ngủ"!
Trên giường phượng hoàng to lớn, chỉ mình nàng với một chăn, rất nhanh chìm vào mộng đẹp
...
Dường như, không mộng thì không ngủ yên ổn.
Dung Tiêm Nguyệt mở mắt ra, dưới ánh nến lập lòe, trên đầu giường nàng bỗng ẩn hiện một bóng người.
Đột nhiên, ánh nến khẽ lay động, như có hơi lạnh thổi qua.
Cảm giác rất giống khi nàng trải nghiệm ở lãnh cung, gió lạnh không ngừng càn quét hô hấp nàng.
Con ngươi Dung Tiêm Nguyệt lập tức co rụt lại.
Cả người đều trở nên cứng ngắc.
Cảm giác này...
P/s: Chắc các con cũng đoán được thần thánh phương nào rồi đúng không?
Mới nộp bài deadline xong phỏe người nên đăng cho các con chương truyện... một ngày rả rời..