Gần như cùng lúc đó, một tiếng cười trầm thấp vang lên.
"Hoàng hậu, tỉnh rồi?"
Âm thanh người đàn ông đó dễ nghe vô cùng, nhưng khi truyền vào tai nàng, chỉ có cái hàn băng giá lạnh ăn sâu vào tận xương tủy khiến tóc gáy run rẩy một hồi.
Dung Tiêm Nguyệt quay đầu, cách liêm trướng, một thân cao lớn đứng ở đầu giường quan sát nàng.
Ánh nến mờ ảo lấp ló sau người hắn, nàng vẫn không thể đánh giá được gì.
Dung Tiêm Nguyệt lập tức ngồi dậy, ôm chăn lui về phía sau giường.
Nàng không lớn tiếng kêu cứu, bởi vì nàng biết, có làm thế cũng vô dụng.
Nếu hắn có thể đột nhập vào tẩm cung của nàng, điều đó đồng nghĩa với việc hắn đã có chuẩn bị tốt. Huống hồ, tình hình bên ngoài cửa sổ, so với tình huống ở lãnh cung, không khác là mấy, một chút xíu âm thanh cũng không có.
Sự căng thẳng của nàng đã thành công lấy lòng được hắn, khóe miệng hơi cong lên, yết hầu phát ra một tiếng cười đầy ma mị.
Sau đó, từng bước đi tới, một tay xốc liêm trướng lên.
Cảm giác quen thuộc, hơi thở quen thuộc hòa lẫn vào không khí, khiến hô hấp nàng như muốn ngừng trệ.
Dung Tiêm Nguyệt khẽ cắn bờ môi.
Mặc dù mấy ngày nay nàng tận hưởng cuộc sống vô âu vô sầu nhưng nàng vẫn chưa hề quên sự kiện diễn ra ngay tại lãnh cung...Đồ vật trên chân nàng, chính là thứ mà người đàn ông này đã đặc biệt khóa chặt nàng trong những hồi ức.
Dung Tiêm Nguyệt đang định lên tiếng nói gì thì hắn đã mở miệng trước,
"Xem bản ghi chép sinh hoạt thường ngày?"
Một câu hỏi lại tựa như câu khẳng định khiến Dung Tiêm Nguyệt trợn to hai mắt.
Nàng sớm biết trong Phượng Nghi Cung sẽ có tai mắt của hắn nhưng cái nàng không ngờ chính là, ngay cả chuyện này mà hắn cũng rõ được!
Ngoại trừ Xuân Đào, người có thể tiếp xúc với bản ghi chép ở Phượng Nghi Cung tính ra không quá năm người.
"Nhìn ra được cái gì rồi?" Hắn cười nhạt một tiếng, mờ ám hỏi.
Dung Tiêm Nguyệt hít một hơi thật sâu, cô biết, câu vừa rồi của hắn, không phải hoài nghi, mà là khẳng định.
"Ngươi muốn làm gì?"
Dung Tiêm Nguyệt thốt nhiên hỏi một câu.
Chỉ tiếc, lẽ ra nên đánh lưỡi bảy lần trước khi nói: vừa mở miệng, nàng liền hối hận.
Ngay tức khắc, hắn nở nụ cười,
"Quả nhiên Hoàng hậu rất thông minh!"
Liêm trướng ở sau người hắn chầm chậm hạ xuống, hắn chậm rãi ngồi vào đầu giường, duỗi tay ra hướng về phía nàng.
Rõ ràng giường rất rộng, nhưng không hiểu sao khi hắn vừa ngồi lên, nàng lại cảm thấy rất chật hẹp, dường như không có chỗ cho nàng chạy thoát.
Bàn tay kia, mỗi đốt ngón đến xương gân đều thon dài đến lạ, là đôi bàn tay đàn ông đẹp nhất mà nàng từng nhìn qua.
Nhưng nàng cũng biết rõ, ẩn sau cái hình dạng xinh đẹp đó lại dính đầy độc dược, giống như người đàn ông trước mắt nàng.
Đột nhiên, lồng ngực dâng lên một cảm giác chua xót, là cảm giác tức giận mà trước nay nàng chưa từng trải qua, đang cuồn cuộn trào lên.
Vốn nàng đang có một cuộc sống yên ổn của bản thân, tuy rằng đường đời không bằng phẳng như dự tính, nhưng so với chuyện hồn nhập vào thân xác của kẻ khác thì khó mà chấp nhận được. Ngay từ đầu, nàng đã xác định, nếu đã lỡ bước chân đến thế giới này, kết cục có thế nào cũng không thể trốn tránh được, càng không thể phủ nhận nó, chỉ là nàng vất vả lắm mới hạ quyết tâm thay chủ thể của thân xác này sống toàn mạng nửa đời còn lại, nào ngờ, hết cái người tự xưng là tỷ muội với nàng, lại đến cái tên mặt nóng mặt lạnh Hoàng Đế, giờ còn gặp phải cái tên áo đen bí ẩn thỉnh thoảng đến trêu chọc nàng.
Nàng là người, nàng có cảm xúc hỉ nộ ái ố, không phải cứ chuyện gì cũng bình thản cho qua chuyện!
Dung Tiêm Nguyệt cười gằn, đơn giản là không sợ người đàn ông bí ẩn kia biết nàng là người "Uy vũ không khuất phục"!