Hô hấp trở nên ngưng trọng, Dung Tiêm Nguyệt không hiểu sao bản thân lại muốn cười lúc này:"Nếu tráng sĩ muốn giết ta thì đã sớm ra tay, cần gì phải đợi tới bây giờ!"
Dường như bị một câu nói bân hươ của nàng gợi lên chút hứng thú, khóe môi người kia bỗng cong lên ý cười gian xảo:"Ngươi nghĩ ta muốn làm gì ngươi?"
Dưới ánh trăng mờ tỏ, lại có chút mị sắc.
Không biết phải miêu tả tâm trạng lúc này của mình thế nào, Dung Tiêm Nguyệt nhấp khóe môi, từ bị động chuyển sang thế chủ động.
"Các hạ có thể thâm nhập vào cung dễ dàng thế này, đương nhiên không phải người thường. Thâm cung là nơi tầng tầng lớp lớp phòng vệ cẩn mật, cho dù trên thực tế cũng không có gì hay ho cho mấy. Tuy là hoàng hậu, nhưng bây giờ thân phận cũng không còn huy hoàng như trước, nếu đại hiệp muốn nhục nhã ta, ta cũng chỉ đành lấy con đường chết để giữ tấm thân thuần khiết!"
Tuy vẫn chưa tìm hiểu rõ thân phận của chủ thể này nhưng với những lời mà cái vị Ý Quý Phi kia giữa ban trưa nói thì đã quá rõ ràng, thân là Hoàng hậu nhưng ngay cả một cái thứ nữ cũng không nhấc lên nổi, tuy câu nói chỉ giống như một cái tát bên má phải nhưng không hẳn bên má trái lại được yên—— hay nói cách khác, đừng nói là làm Hoàng hậu, chỉ sợ làm phi tử cũng không trụ được lâu. Hơn nữa mấy ngày nay được ăn ngon ngủ yên, chắc chắn là vì nàng là con cờ của bọn họ.
Mà người bí ẩn này nếu mục đích đến đây là không phải vì coi nàng là quân cờ đã phế, muốn lấy mạng, mà trên người nàng cũng không có cái gì quý giá, vậy chỉ còn một cách giải thích hợp lý....
Tuy không phải là người của thời đại này, tuy không phải loại thích bàn luận về chuyện phong hoa tuyết nguyệt cho dù đối phương có tài mạo thế nào thì cũng không thể. Đương nhiên cũng có thể là nàng đoán sai, nhưng khả năng lớn nhất mà nàng suy luận lúc này cũng chỉ là chuyện có liên quan đến trinh tiết, dù có thật sự kích thích cái tên này ra tay giết nàng.
[Biết đâu chết lần nữa được xuyên trở về]
Nếu cuối cùng thoát không được một chữ "chết" kia, vậy thì để nàng chết rồi đầu thai sống kiếp khác là được.
Nàng cũng chỉ còn một con đường duy nhất.
Nói xong, Dung Tiêm Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cái người cao lớn tựa như sứ gả địa ngục kia, nỗ lực trấn an bản thân biểu hiện rằng mình rõ ràng không hề vì hai chữ "sợ chết" mà lo lắng.
Chìm trong bầu không khí quỷ dị và yên tĩnh như vậy.
Tim Dung Tiêm Nguyệt đập liên hồi.
Đột nhiên, người kia nhấc chân, tiến gần về phía đầu giường nàng, từng bước từng bước một.
Hô hấp của Dung Tiêm Nguyệt gần như bị ai rút đi, suýt chút nữa nàng thở không ra hơi.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của nàng càng trở nên trắng bệch hơn trước.
Ẩn hiện dưới ánh trăng lung linh, con ngươi nhẹ nhàng lóe lên một tia hứng thú, khóe môi cong lên một đường cong mị hoặc khó đoán.
Dung Tiêm Nguyệt trừng mở con ngươi nhìn mấy đầu ngón tay hắn sắp đáp xuống da mặt mình, tim như thể sắp ngừng đập tới nơi.
Ngay một giây ngỡ rằng tay hắn sẽ chạm lên mặt mình, Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên tung chăn lên ném lên đầu người đàn ông bí ẩn kia, gần như cùng lúc đó, bản thân mình cũng nhanh chóng nhảy xuống giường...
Dung Tiêm Nguyệt không biết mấy cái loại người đi xuyên tường hay mấy loại võ công "khí thôn sơn hà" có tồn tại hay không. Như nàng đã phỏng đoán, người này võ công không tầm thường. Mặc kệ hắn ta là ai, có tính ở đây cười nhạo nàng đến khi nào thì chí ít cũng đã chứng minh địa vị của cái người Hoàng hậu này.
Cũng chỉ là một Hoàng hậu yếu đuối, nhu nhược, tay trói gà không chặt, ai ai cũng biết. Mặc cho người khác ức hiếp, dẫm đạp muốn làm gì làm, không coi nàng ra gì. Nhưng tiếc rằng bây giờ "nàng" đã không còn là "nàng" của khi xưa, tuy cái thân thể này không có chút nội lực hay võ công phòng thân, nhưng coi bộ cũng có sức dẻo dai nhạy bén cũng không kém. Cho nên muốn mưu cầu một con đường sống thì nhất định phải hành động cẩn thận, tấn công thì phải chọn thời điểm.
Người kia chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu một cách hoàn hảo, tránh được một màn ném chăn vụn về của nàng, thản nhiên đợi nàng nhún người lên bèn nhướng mày nhìn về phía nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không kịp đánh giá tình hình xung quanh, chỉ tình cờ nhìn lướt qua ánh mắt thâm sâu lóe lên dưới ánh trăng một tia quỷ dị.
Người kia không lên tiếng, áp lên thân thể nàng cũng không nhúc nhích, chỉ là trong bóng đêm, giọng cười quyến rũ, mơ hồ tràn ngập trong không khí.