Thường tổng quản cũng chỉ cười trừ đáp lại:" Nương nương tận sức, không phụ lòng tin của Hoàng thượng là phúc của nô tài rồi!"
Khóe môi Ý Quý Phi cong lên ý cười càng sâu, sau đó, tì nữ bên người nhận lệnh mang một cái phong bao nặng trịch đưa cho Thường tổng quản, ông cũng không mở miệng từ chối, giơ tay nhận lấy, nịnh hót vài câu, rồi lui xuống.
Ý Quý Phi nhìn bóng lưng Thường tổng quản rời đi, ngón tay cầm thánh chỉ của nàng khiến cho người khác có cảm giác, nàng đang dùng sức giữ chặt.
Một vị cung tần trùng hợp đến bái phỏng Ý Quý Phi đưa bộ mặt nịnh hót tươi cười chúc mừng:"Hoàng Thượng muốn nương nương tạm thời quản lý Lục cung, có vẻ như về sau vinh sủng sẽ không còn giống bây giờ." Ngoại trừ Hoàng hậu là người nắm quyền cao nhất trong hậu cung thì, quý phi cũng đứng hàng thứ hai về quyền lực, bây giờ lại có quyền quản lý tạm thời Lục cung, phải nói là hơn cả vị trí mà Hoàng hậu đang nắm giữ.
Ý Quý Phi khiêm tốn cười xua tay:"Tạ Chiêu Nghi nói đùa rồi, ngày trước Hoàng hậu phạm lỗi sai, tuy khiến Hoàng thượng rất giận, phạt Hoàng hậu chịu đựng không ít khổ sở. Nhưng Hoàng Thượng vẫn còn rất bảo vệ Hoàng hậu, người làm vậy cũng chỉ vì mặt mũi của Dung gia ta thôi!"
Tạ Chiêu Nghi cười cợt, ngồi lại hàn huyên vài câu, sau đó cáo từ rời đi.
Ý Quý Phi cúi đầu nhìn cuộn thánh chỉ trong tay mình, khóe miệng cong lên một ý cườit tự trào.
Cho dù không biết rốt cuộc dụng ý của Hoàng Thượng là gì, nhưng nếu đã giao quyền lực của Lục cung cho nàng thì nàng tuyệt không cho phép bất kỳ người nào đoạt đi.
Dù cho có mơ tưởng tới, cũng tuyệt đối không thể!
——————————
Lãnh cung.
Ngoại trừ thức ăn so với dạo trước đã ổn hơn rất nhiều, nhưng cuộc sống của khi đó đều rất yên tĩnh và bình an. Đột nhiên Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy bão táp từ đâu đó sắp ập đến phá tan trạng thái yên bình trước đây.