Yêu Hồ Tiểu Bạch

Chương 5



Rồi hãy nói Bạch Bạch kia, chạy tới chạy lui thật lâu mới nhận rõ hắn ôm không tới sâu đại tiên trên mũi. Đặt mông ngồi xuống.

“Ngươi là tới đón ta về nhà  sao?”

“Không phải là vì tìm ngươi, ta đến nơi đây làm cái gì? Phải biết rằng nơi này khắp nơi tràn đầy hung hiểm.”

“Vậy chúng ta về nhà sao.”

“Trước đợi một chút,sâu đói bụng, ngươi đi đến phía trước cái mâm đi, đùi gà cho ta ăn vài miếng.”

Tiểu Bạch đem sâu vận chuyển đến trong mâm, sâu cúi đầu ăn vài hớp lại có yêu cầu mới.

“Món đó ngon quá, ngươi nhìn hoàng đế loài người trên mặt bàn một đống như vậy, ngươi đi đến lấy một chút, sâu ăn được không nhiều lắm một ít là được.”

“Làm sao được? Bộ dáng của ta bây giờ, hắn nghe không hiểu ta nói gì.”

“Ngươi thật đần đấy, phương pháp cướp đoạt thức ăn trong miệng còn cần ta dạy cho ngươi sao, còn ngươi, nếu không thì trực tiếp đi tới gian xảo gặm một cái bỏ chạy, nếu không thì đi qua  hoàng đế  loài người kia đong đưa cái đuôi là được,như vậy tất cả đều xong.”

“Gian xảo bỏ chạy? Cướp đồ không phải bị người ta đánh? Hay là loại phương pháp thứ hai tốt lắm.”

Bạch Bạch đi tới bên cạnh hoàng đế, đầu tiên là đi tới dùng miệng lôi kéo  vạt áo hắn khiến cho hắn chú ý. Hoàng đế vừa nhìn hắn,Bạch Bạch liền cố gắng  đong đưa cái đuôi to của mình, đồng thời ánh mắt khát vọng  ngó chừng món ngon trong chén  hoàng đế.

Hoàng đế kẹp lên một khối cá đút đến trong miệng nó, Bạch Bạch ngậm chạy về cái mâm bên cạnh mình,đem thức ăn để xuống.

Sâu ở cái đùi gà nhìn hắn nói.

“Bạch Bạch, vì tránh bị người ta phát hiện, ngươi đem cái mâm chuyển đến bồn hoa bầu không khí không lành mạnh đi, còn nữa thức ăn trên bàn hoàng đế còn nhiều như vậy, ngươi lại đến đó lấy một chút thịt.”

Bạch Bạch cố gắng  dùng lỗ mũi cùng bắp chân đem cái mâm chuyển đến vị trí chỉ định, rồi sau đó bắt đầu một lần lại một lần đi tới đi lui từ chổ mình và bàn ăn của hoàng đế. Một bữa cơm buổi trưa,Bạch Bạch mệt mỏi muốn chết, sâu đại tiên ăn no say, tặc thoải mái quá.

Sâu cơm nước no nê sau đó ở bên trong vườn hoa khác tẩy sạch một thân dầu cải,Bạch Bạch biết điều một chút đứng bên cạnh nhìn,hy vọng sâu ăn uống no say rồi đưa nó về nhà.

Nhưng Sâu tắm rửa xong liền nằm phía trên một phiến đá sạch sẻ  phơi nắng cũng không hề không đề cập tới chuyện phải về Lưu Ly động.

“Sâu, chúng ta lúc nào về nhà?”

“Đợi một chút,từ từ.”

Sâu thật ra thì ban đầu không có nói láo, tiên nữ lão Đại trong động Lưu Ly phát hiện Bạch Bạch mất tích, trong động nhất thời không có thứ  khả ái để trêu chọc, lão Đại thử qua giẫm sâu, đá bay chuột chũi, đạp cái mông mập của Trư Yêu tinh,sau đó phán quyết không có vui như trước kia trêu Bạch Bạch, cho nên ra lệnh đem Bạch Bạch lại lên núi,nếu sâu không tìm được Bạch Bạch trở về bước kế tiếp chính là chưng Sâu ăn với cơm ><. Sâu vì tương lai mình suy nghĩ, bắt đầu rất chân thành  tìm kiếm tung tích của Bạch Bạch. Sâu tra ra Bạch Bạch vào hoàng cung loài người,cho nên tìm đi vào, đáng tiếc hoàng cung quá lớn,Sâu tìm mấy ngày cũng không tìm được, không thể làm gì khác hơn là tìm một cây đại thụ tạm thời an thân. Không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy hoàng đế ôm Bạch Bạch  vào sân,còn cho hắn ăn ngon. Một khắc nhìn thấy đùi gà kia, Sâu vốn là đã nghĩ  muốn một chén canh, nhưng khi nhìn đến một đống  thức ăn ngon trước mặt hoàng đế thì bắt đầu thay đổi chú ý. Cũng chính là một khắc kia Sâu quyết định hy sinh Bạch Bạch, xem ra hoàng đế loài người  đối với  Tiểu Bạch cũng không tệ lắm, chỉ cần Bạch Bạch  ở lại trong nội cung, hắn sẽ được hưởng vô tận thức ăn ngon. Đương nhiên là do Bạch Bạch ra mặt lấy cho hắn, hắn mới không cực khổ đi đến đây tìm. Vì thức ăn ngon,Sâu quyết định tạm thời không trở về, ít nhất trước lúc Bạch Bạch thất sủng nó không muốn trở về, trên mặt đất một ngày bằng nơi đó một năm, trên mặt đất qua mấy thập niên, nơi đó của bọn họ cũng mới mười mấy ngày,lão đại bảo hắn tìm người, nhưng không có quy định thời gian,Sâu bắt được một chỗ sơ hở quyết định hưởng thụ mấy thập niên nữa trở về cũng không muộn. “Phải chờ tới lúc nào mới có thể trở về?” “Phải đợi đợi thời cơ,đừng vội, ngươi nhớ thương cái gì mà trở về? Ngươi có công việc hay là gia tài gì không?” Bạch Bạch suy nghĩ một chút lắc đầu, trong động Lưu Ly thì hắn giống như cái giường rơm. “Vậy thì đúng rồi, ngươi ở đâu cũng được thương yêu,ở nơi đâu có cái gì khác nhau?” Bạch Bạch ngẩn người suy nghĩ điểm khác biệt, đã nghe đến hoàng đế đang gọi hắn. “Tiểu hồ ly,Bạch Bạch.” ” Hoàng đế loài người gọi ngươi kìa, mau qua đi.” Ở chung với hoàng đế cả nhân loại cuộc sống sau này sẽ được  bảo đảm, nhất định phải làm cho Bạch Bạch lấy lòng hắn mới được. “Ta không thích hắn.” “Tại sao?” “Hắn làm cho ta đau.” “Hắn đánh ngươi sao?” Sâu dùng sức ngẩng đầu nhìn một chút, hoàng đế ngồi bên cạnh bụi hoa, nhìn qua người năm người sáu không giống loại người thích ngược đãi động vật. “Không có, hắn ở kỳ động dục, có kéo ta đi ***, đau chết.” “Thú giao?” Giọng nói của Sâu có chút hưng phấn,hoàng đế loài người có sở thích thật đặc biệt,thật là mãnh liệt. Nhưng mà  thấy đầu nhỏ Bạch Bạch lắc lắc, hắn biết  ảo tưởng của mình thất bại. “Không phải, là lúc ta hóa thành hình người.” “Ack!” Sâu rất là thất vọng, như vậy cũng không có gì mới mẻ, nhiều lắm là coi như là yêu trẻ nhỏ, nuôi tiểu quan. “Ngươi bây giờ là bộ dạng hồ ly, vậy ngươi hiện tại sợ cái gì?” “Hắn muốn đem ta đưa cho hình người  ta.” “Đem ngươi đưa? Hình người ngươi và nguyên hình  ngươi đều có quan hệ với hoàng đế?” “Hắn đều gặp. Thấy hình người  ta hắn sẽ động dục,nhìn thấy nguyên hình ta hắn sẽ trêu ta không để cho ta ngủ.” “Ha ha.” Sâu nghĩ thầm Bạch Bạch thật đúng là mạng bị trêu, một phàm nhân hoàng đế cũng có thể đem đùa xoay quanh. Bất quá có một khẳng định,Bạch Bạch đã bước vào hàng ngũ trưởng thành. Không nên nhìn Bạch Bạch  bề ngoài mười mấy tuổi, thật ra hắn đã sống mấy trăm năm. “Bạch Bạch à, hoàng đế muốn gặp hình người ngươi, ngươi còn không mau trở về.” “A, đúng rồi, những người đó nói hoàng đế tìm không thấy ta sẽ giết bọn họ.” Bạch Bạch rất thiện lương, vì những người hầu hạ hắntrong nội cung,Bạch Bạch xoay người muốn trở về lại bị sâu gọi lại. “Ngươi biết đường trở về  sao?” Bạch Bạch lắc đầu, Sâu đảo cặp mắt trắng dã, hắn biết động tác của Tiểu Bạch vĩnh viễn nhanh hơn so với đầu. “Mang ta lên, để cho hoàng đế mang theo chúng ta trở về không phải là nhanh hơn à?” Sâu đứng lên đầu Bạch Bạch,chỉ huy Bạch Bạch nhích tới gần hoàng đế. Hoàng đế ôm lấy hồ ly Tiểu Bạch lên kiệu chuẩn bị trở về tẩm cung  tìm hài tử Hồ Tiểu Bạch kia, đem tiểu hồ ly đưa cho hắn làm bạn,nghĩ đến hắn chắc chắn sẽ rất vui vẻ, dù sao tiểu hài tử cũng thích động vật. Bọn họ đi tới một nửa,phía trước chính là một hòn non bộ thật to,Sâu đột nhiên cắn một cái lên lỗ tai Bạch Bạch. “Tiểu Bạch,chú ý, ta *** một, hai, ba ngươi liền nhảy xuống, trực tiếp chạy vào trong sơn động hòn non bộ đối diện kia, chạy nhanh lên một chút không nên bị người bắt được,hiểu  không?” Tiểu Bạch giơ đầu lên,cố gắng  hướng về phía hòn non bộ nhìn một chút, không xa, có mười mấy thước đã đến. Bạch Bạch gật đầu một cái, dựng đứng thân thể. Sâu ở bên tai của hắn đếm một hai ba. Bạch Bạch ở trong ngực hoàng đế quẩy người một cái, cố gắng  nhảy xuống,chạy tới phía hòn non bộ. Tiểu Bạch mang theo sâu trên lỗ tai  chạy vào sơn động, thái giám bên cạnh hoàng đế đã chạy tới đuổi theo,đáng tiếc cửa động quá nhỏ, nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp đi vào. Tiểu Bạch vào sơn động có chút sợ, ở trong đó tốt đen à. Đưa tay không thấy được năm ngón. “Sâu nơi này thật là đáng sợ, ngươi bảo ta vào đây làm cái gì?” “Đừng sợ, nơi này có một người bằng hữu của ta, hắn thiếu ta một ân tình, ta vừa lúc tìm hắn làm thế thân cho ngươi.” Sâu và Bạch Bạch đang nói chuyện,lại nghe đã có động vật gì đang chất vấn bọn hắn. “Người nào? Dám xông vào hoàng cung của Lão Thử chúng ta, nhanh một chút đi ra ngoài, nếu không Hưu Quái chúng ta sẽ không khách khí.” Trong bóng tối, không biết lúc nào mười mấy đôi mắt đậu tương lớn nhỏ ở bốn phía theo dõi bọn họ,Bạch Bạch bị dọa so sợ đến run rẩy,chuột rất nhiều  chuột,Bạch Bạch không sợ chuột, nhưng nơi này  số lượng nhiều lắm, hắn sợ bị quần đấu. “Gọi Đại vương các ngươi ra đây,Sâu đại tiên có chuyện tìm hắn, nhanh đi.” “Sâu đại tiên! Ân nhân cứu mạng chuột vương,ngài chờ một chút.” Một con chuột nhỏ vào bên trong đi tìm Chuột vương,Bạch Bạch nhỏ giọng  hỏi. “Sâu chúng ta sẽ không bị cắn chứ?” “Sẽ không,chỉ có sâu cắn người,chứ ngươi có nghe qua sâu bị cắn chưa? Hơn nữa ta lúc tiến vào đi ngang qua nơi này vừa lúc gặp phải Chuột vương của bọn họ bị một con mèo trắng lớn bắt được, thuộc hạ của hắn ở một bên lo lắng suông chứ không dám đi tới, ta liền làm pháp thuật cứu hắn một mạng, hắn còn từng muốn mời ta ở đây, là ta cảm thấy nơi này không thể gặp ánh mặt trời cho nên lựa chọn cây đại thụ cao nhất .” “Ack.” Bạch Bạch vừa nghe không có việc gì, cho nên đầu nhỏ thấp xuống,thân thể xuống nằm úp sấp phía dưới, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, hôm nay vận động đối với hắn mà nói đã rất nhiều. “Tên Tiểu Bạch lười biến này, không nên ngủ gật, đợi lát nữa ngươi còn có việc làm đấy.” Lúc này một Lão Thử lớn đi ra thấy Sâu hắn thật cao hứng còn muốn mời vào bên trong ngồi. Sâu bò đi qua. “Lão Thử, ta mượn một tộc nhân của ngươi để giúp ta một việc.” “Ngươi muốn mượn người nào cứ nói.” ” Nơi này các ngươi có chuột bạch không?” “Nói ra thật xấu hổ,có một con,nó là con ta, có chút biến dị,toàn thân một màu thuần trắng, thật là khó coi.” Lão Thử tôn trọng màu đen và màu xám tro, màu trắng khi hắn thấy không bình thường cho lắm. “Nếu như vậy, đem nó tặng làm đồ đệ ta đi, ta sẽ chiếu cố hắn, hơn nữa có món ăn ngon, không cần lén lén lút lút ở đây.” “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.