Chuột vương thật cao hứng đem nhi tử mình đưa cho Sâu,Sâu muốn Chuột vương cho mấy thuộc hạ mang theo Bạch Bạch từ bên kia cửa động dẫn đường để Bạch Bạch trở về tẩm cung hoàng đế. Sâu cố ý phân phó muốn Bạch Bạch trước lúc hoàng đế trở lại trong phòng phải biến trở về hình người đổi lại y phục chờ hoàng đế.
Tiểu Bạch đi,Sâu đối với vương tử chuột bạch kia tiến hành tái giáo dục, vì cuộc sống tốt đẹp sau này cơm no áo ấm không cần lén lén lút lút, chuột trắng nhỏ đáp ứng hợp tác,Sâu đem chuột bạch đối chiếu bộ dạng Tiểu Bạch rồi biến nó thành một con chồn bạc, cùng hắn đi ra khỏi núi động. Quả nhiên bọn họ mới đi ra ngoài đã bị thái giám bắt được đưa đến trong ngực hoàng đế.
Chuột trắng nhỏ cách người quá gần có chút phát run, không ngừng run rẩy, sâu sợ hắn lộ ra sơ hở ghé vào lỗ tai hắn không ngừng an ủi.
“Không sợ, không sợ, có ta, ngươi nghĩ một chút hoàng đế so sánh với mèo cái nào đáng sợ hơn? Hắn sẽ không ăn ngươi, nhẫn nhịn một lát ngươi cũng sẽ bị đưa người khác, sau này cuộc sống ăn ngon ngủ ngon đang chờ ngươi, nếu không dùng ăn đồ ăn thừa cơm thừa.”
Chuột trắng nhỏ nghe được sau này tốt như vậy, từ từ không sợ nữa.
Hoàng đế ôm chuột trắng nhỏ biến thành hồ ly Bạch Bạch trở về tẩm cung, Tiểu Bạch đã mặc xong y phục ngồi ở trên bậc thang đợi,thật ra thì Tiểu Bạch rất không muốn biến thành hình người gặp hoàng đế loài người này, mỗi lần gặp mặt cũng không phải là rất vui vẻ. Nhưng trong nội cung người hầu hạ hắn nói hoàng đế tới không thấy được hắn sẽ giết bọn họ, Tiểu Bạch rất thiện lương cho nên không muốn nhìn thấy những người đó chết, bất kể như thế nào bọn họ đối với hắn tốt lắm.
Hoàng đế thấy Hồ Tiểu Bạch,liền đem chồn bạc trong ngực đưa cho hắn, Tiểu Bạch không phải là rất vui vẻ nhận lấy,con chuột nhỏ ơi, sau này chúng ta sẽ phải làm bạn với nhau, trừ phi Sâu tìm được thời cơ có thể trở về.
Hoàng đế Khó được gặp mặt đứa bé Hồ Tiểu Bạch kia ở ban ngày .
Hoàng đế lúc này mới nhìn kỹ nhìn. Đứa nhỏ này thật đúng là đẹp, da Bạch Bạch tựa hồ có thể chảy ra nước, da nhẵn nhụi bóng loáng không có một hạt đậu nào. Dưới ánh mặt trời thành màu trắng trong suốt .
Hoàng đế thấy mê mẩn vươn tay tới,sờ lên khuôn mặt nhỏ bé của Bạch Bạch, lúc này Tiểu Bạch đang ôm chuột trắng nhỏ cảm thán vận mệnh bọn họ giống nhau, bọn họ đều phải nán lại một nơi không muốn.
Đột nhiên một bàn tay đưa vào trong ngực Tiểu Bạch,chuột trắng nhỏ biến thành hồ ly Bạch Bạch sợ hết hồn, nhảy ra rất xa chạy lên mấy cấp bậc thang nhìn bọn họ. Mà Tiểu Bạch vì trốn cái tay kia cơ hồ nằm ở trên bậc thang.
Bốn phía cung nữ thái giám không biết lúc nào rất biết điều biến mất,Sâu dừng lại nói nhỏ vào lỗ tai chuột trắng nhỏ,hắn đột nhiên nhảy ra ngoài cũng bị sợ hết hồn, ghé vào lỗ tai hắn mắng.
“Thật là lá gan chuột,ngươi sợ cái gì? Hoàng đế cũng không phải là sờ ngươi.”
“Trước kia bị loài người bắt nên sợ, đột nhiên thấy một bàn tay xuất hiện ở trước mắt tự nhiên sẽ sợ thôi. Ta chỉ phản xạ có điều kiện do hoàn cảnh tạo thành, đúng rồi nhìn dáng dấp đứa bé kia hình như cũng sợ, hắn tại sao không trốn,hơn nữa còn nằm xuống, đây không phải là chờ cho người ta bắt sao?”
“Đứa bé kia không phải là không né? Hắn cho là nằm xuống có thể né tránh bàn tay kia chạm tới.”
“Làm sao có thể? Ngươi nhìn người nọ ngồi chồm hổm xuống, hắn chắc chắn chạy không thoát.”
“Hmm, một con Lão Thử so với Tiểu Bạch còn thông minh hơn a.”
“Ta thông minh sao? Ba ba ta nói ta là biến chủng.”
“Biến chủng không có gì không tốt,Sâu thích, sau này đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi,chỉ cần ngươi nghe lời, được rồi hiện tại không nói cái này, trước mang ta thị sát hoàn cảnh cuộc sống nơi đây một chút.”
“Tiểu Bạch làm sao bây giờ?”
Chuột trắng nhỏ nhìn Tiểu Bạch đang bị hoàng đế giở trò.
Sâu có năng lực giúp hắn lại không giúp hắn, thật sự có chút đáng thương.
“Hy sinh hắn sau này chúng ta mới có những ngày an nhàn,dù sao hắn bị ăn đã không phải là lần đầu tiên, thất thân một lần hay hai lần ba lần không có gì khác nhau.”
Đây chính là câu trả lời Sâu, chuột trắng nhỏ cảm thấy có chút không có lương tâm. Cuối cùng nhìn thoáng qua Tiểu Bạch.
Bàn tay to của Hoàng đế đã tiến vào trong y phục Tiểu Bạch sờ soạng, Tiểu Bạch cũng không biết có muốn trốn không,chẳng qua là nằm ở trên bậc thang gỗ ngơ ngác nhìn, ngay cả kháng nghị cũng không có. Mắt thấy Tiểu Bạch bị hoàng đế ôm lấy, ôm lên bậc thang đi vào căn phòng lớn, đóng cửa, chuột trắng nhỏ mới quay đầu lại.
“Ngài muốn xem cái gì? Chúng ta đi thôi.”
“Không cần quá xa, không gian hoạt động của ta rất nhỏ. Không có đại sự ta không ra phạm vi mười thước,ngươi sau này cũng phải ở nơi này, ta sau này nằm ở trên người của ngươi, buổi tối ngươi đem ta đưa đến cây bên là được.”
“Vậy chúng ta hiện tại đi làm cái gì?”
“Đi vào nhà, ngươi tự tìm cho mình một hang ổ đi.”
“Ta ngủ dưới giường,nơi đó đen sẫm ta cảm giác tương đối an toàn.”
“Thật là, Lão Thử có tật, sau này ngươi giữ vững bộ dạng hồ ly là có thể sống ở dưới ánh mặt trời, muốn giường mềm cũng có.”
“Không, dưới giường là được rồi.”
Chuột trắng nhỏ do sâu giật dây từ từ mở rộng cửa sổ vào phòng, ngoài phòng hết thảy bình thường,mới đẩy cửa trong phòng ra đã nghe một tiếng hét thảm.
“A,ưm.”
Con chuột nhỏ rụt cổ trở về, hắn bị hù dọa.
“Không phải sợ, ba mẹ ngươi không có dạy ngươi? Động vật *** thời điểm cũng sẽ hét. Không có gì đâu, chẳng qua là thanh âm lớn chuyện nhỏ.”
Chuột trắng nhỏ muốn lắc đầu.
“Không có, ta còn là con chuột nhỏ không tới kỳ thành thục.”
“Thật là bé ngoan,ngươi sợ thì không nên vào, chờ bọn hắn xong chuyện rồi hãy nói, thấy thức ăn ngon trên bàn không? Ngươi có thể quang minh chánh đại đi đến ăn.”
Con chuột nhỏ ánh mắt tỏa sáng, khoái trá nhảy lên cái bàn ăn.
Tẩm cung Hoàng đế,ngoài phòng trên bàn có một con hồ ly trắng gặm điểm tâm, bên trong nhà hoàng đế cũng ăn,hắn đang ăn Tiểu Bạch, dĩ nhiên là ăn theo phương pháp khác.Bên trong nội thất thỉnh thoảng truyền ra rên rỉ nho nhỏ của Bạch Bạc, so sánh với tiếng thở dốc của hoàng đế thì hắn phát ra tiếng ồ ồ.
Sâu cố gắng bò tới trước cửa, khoảng cách này trước kia phải bò mấy tháng bây giờ mấy bước đã đến,thật là cái gì yêu thích thì..,Sâu đem cửa đẩy ra một khe hở nhìn lén trên long sàng Tiểu Bạch và hoàng đế mây mưa thất thường.
Chậc chậc,đây chính là hiệu quả thị giác,khoảng cách gần những hình ảnh xếp chồng,Bạch Bạch đáng thương và hoàng đế vóc người kém nhiều như vậy, thật là hiệu quả rung động, bất quá Sâu vẫn cảm thấy Bạch Bạch chẳng đáng thương, trước kia muốn hắn tu luyện hắn luôn lười biếng, nếu không thì không nhớ được chú ngữ, nếu không đã sớm biến thành bộ dáng con người,cũng không trở thành đáng thương như hôm vậy, vóc người chênh lệch quá xa loài người, ngay cả sức lực chống cự cũng không có, dĩ nhiên Sâu đã hoài nghi,sợ Bạch Bạch có lực chống cự cũng không có chống cự. Cũng không biết cái gọi chống cự là gì.
Nửa canh giờ đã qua,còn chưa có làm xong? Sâu đã thấy ánh mắt ê ẩm, dịch dạ dày tràn lan,nàng đang nhớ lại lão công lạnh lùng của mình thỏ đen tiên sinh, không biết hắn có phải đang đi tìm vợ cả Linh Lung của mình ôn chuyện tình không,thật là,người ta đã thành tiên cũng nói rõ không muốn hắn, hắn còn chưa từ bỏ ý định đi đến tìm người ta, trong lòng Sâu cũng bốc lên bọt khí. Sâu quyết định ở trong cung nhiều thêm mấy năm,trong lòng thư thái rồi hãy trở về.
Đáng thương Tiểu Bạch bị hoàng đế giằng co một buổi tối, ngày thứ hai vẫn là ngự y kia, hay là cái loại dược liệu không có hiệu quả đặc biệt.
Ngự y mới đi,chuột trắng nhỏ Thông Thông, ( đây là tên Sâu mới đặt cho chuột trắng nhỏ, nghe cũng không tệ ha?) từ dưới sàng chui ra, đem ánh mắt thương hại nhìn Tiểu Bạch nằm ở trên giường không nhúc nhích được,trên lỗ tai hắn Sâu cười giễu cợt nói.
“Thầy thuốc loài người đều là lang băm,một vết thương nho nhỏ phải trị mấy ngày mới có thể tốt, bôi thuốc kia cùng với không bôi thuốc có cái gì khác nhau? Thông Thông cùng ta đi ngự dược phòng một chuyến.”
“Ngươi có chế thuốc sao?”
“Đó là đương nhiên, nơi đó của chúng ta rất nhiều nguyên thân đại tiên chính là dược liệu a, ngay cả ta cũng vậy......, không nói nửa,dù sao thủ nghệ so với lang băm loài người giỏi hơn nhiều.”
Sâu ngồi sai Thông Thông đưa dược thảo tới cho Tiểu Bạch nuốt vào, quả nhiên lúc xế chiều Bạch Bạch đã có thể xuống đất đi lại. Sâu nghênh đón ánh mắt sùng bái của chuột trắng nhỏ.
Tiểu Bạch đối với mình nhanh khỏe như vậy, vẻ mặt cũng không có cao hứng.
“Ta khỏe sớm một ngày,hoàng đế loài người kia sẽ tới sớm một ngày,sau đó ta lại trở nên không khỏe,Sâu không bằng cho ta nằm trên giường mấy ngày đi. Ít nhất cái gì đều không cần nghĩ không cần làm.”
“Tiểu Bạch ngươi đần muốn chết, ngươi chẳng lẽ muốn nằm như vậy ở trên giường mấy ngày nữa, ta đem ngươi chữa hết, ngươi có thể giả bộ bệnh mấy ngày sau đó có thể đi ra ngoài muốn làm cái gì thì làm cái đó không tốt sao,không nên đem thời gian lãng phí ở trên giường?”
“Sâu đại tiên, chủ ý của ngươi phải không tốt,nhưng mỗi ngày thầy thuốc kia đều tới nhìn Tiểu Bạch, ngươi chữa hết cho Tiểu Bạch, ngự y có không nhìn ra được sao?”
“Thông Thông thật là thông minh ngay cả cái này cũng nghĩ đến, nhưng Sâu ta cũng không đần, ta đạ lập Chướng Nhãn pháp,hắn đến xem vết thương thì cứ để cho hắn thấy vết thương, hắn không phải nói năm ngày khỏe sao? Ta liền để cho Bạch Bạch dưỡng mười ngày,chúng ta dùng mười ngày này thám hiểm hoàng cung đi.”
“Sâu đại tiên, bên trong hoàng cung có một con mèo rất hung dữ,các ngươi muốn đi thì đi đi ta thì không đi đâu.”
Chuột trắng nhỏ có chút lùi bước,con mèo lớn lưu lại bóng ma ở trong lòng hắn đuổi hoài không được.
“Một con mèo lười có gì đáng sợ,tăng thêm túi mật của ngươi,đánh con mèo đó lật úp, còn có sâu ta ở đây Tiểu Miêu kia sẽ không dám làm gì các ngươi.”
Bọn họ đang nói chuyện,thì nghe ngoài cửa sổ vang lên một tiếng mèo kêu.
“U u.”
Chuột trắng nhỏ một bước chui xuống dưới giường, bắt đầu run rẩy.
“Con mèo đáng ghét, trong nội cung nhiều thức ăn ngon vậy mà không ăn,mà tự mình tìm phiền toái, khứu giác nó thật đáng khen,bản thân ta muốn có có nó, Tiểu Bạch đi mở cửa sổ ra.”
“Sâu tốt như vậy sao? Tiểu Thông hình như rất sợ.”
“Nhìn.”
Cửa sổ mới mở một đường nhỏ một con mèo lớn màu trắng nhảy đi vào, mèo trắng mới tiến vào, tựu thấy cái chén ở trên bàn,bình trà, còn có nghiên mực bay tới chạm mặt nó.