Yêu Họa Giang Hồ

Chương 36: Lừa bán



Vì cảm khái trước những gì Tư Không Tố gặp phải, Phong Linh Hiểu như có chút đăm chiêu mà gật gật đầu, sau khi cầm cái một hamburger trên bàn lên cắn một miếng xong, động tác đột nhiên ngừng lại.

“Ủa, không đúng a.” Cô hoàn toàn tình ngộ mà ngẩng đầu nhìn Tư Không Tố, lộ vẻ mặt hoài nghi, “Nếu ngay từ đầu cô ấy đã theo đuổi anh không tha rồi, vậy thì khi đó tại sao anh còn bắt tôi…. ” Nói tới đây, trong lòng Phong Linh Hiểu không khỏi sinh ra một chút cảm xúc tức giận. Tại sao anh ta còn tìm lý do bắt cô chịu trách nhiệm chứ? Đó không phải rõ ràng là đào sẵn một cái bẫy lừa cô nhảy xuống sao?

Tư Không Tố hơi nhướng mày, có chút không cho là đúng: “Sự kiện đó với việc này có liên quan sao?”

“Đương nhiên! Đây rõ ràng là trách nhiệm của anh, sao lại đẩy sang trên người tôi!” Phong Linh Hiểu căm giận trả lời. Đây mới là trọng điểm! Hại hạnh phúc cả đời cô cứ như thế mà vô duyên vô cớ bị “chôn vùi” mất rồi…

“Nhưng đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, không phải sao? Lúc trước em cũng cho là như vậy mà.” Tư Không Tố mỉm cười, ngụy biện vô cùng có đạo lý làm cho Phong Linh Hiểu nhất thời á khẩu không trả lời được.

“Huống chi hình như em vẫn chưa thực hiện “nghĩa vụ” của mình nga?”

Phong Linh Hiểu bắt đầu cảnh giác ngay tức khắc: “…Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Tư Không Tố tao nhã nhếch môi cười, nháy đôi mắt phượng hẹp dài, trong nụ cười lại mang theo mê hoặc lòng người, thản nhiên áp sát vào bên tai Phong Linh Hiểu, mị hoặc đè thấp giọng: “Tiểu Linh Hiểu, em theo đuổi anh đi.”

“…”

Giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai Phong Linh Hiểu, khiến mặt cô trong nháy mắt đã đỏ lên, trong lòng không ngừng mắng to Tư Không Tố vô sỉ!

“Có được không?” Người nào đó tiếp tục dùng giọng nói tràn ngập mê hoặc dụ dỗ cô.

“…” Nhưng đáp lại anh vẫn là một mảnh im lặng như cũ.

Thấy Phong Linh Hiểu không có bất kỳ phản ứng gì, Tư Không Tố thở dài một hơi, có chút mất mát nói: “Thì ra em không muốn…”

“…” Phong Linh Hiểu.

Thế nhưng, chỉ trong một giây, sự mất mát trong giọng nói của Tư Không Tố lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi. Anh lại lộ ra nụ cười hoàn mỹ của mình lần nữa, kề gần bên tai Phong Linh Hiểu: “Nếu không thì, anh theo đuổi em cũng được.”

Hơi thở nóng rực thiêu đến Phong Linh Hiểu đỏ hết cả một bên tai.

Qua hồi lâu, cuối cùng cô mới phẫn nộ phản ứng lại:

“…Anh đi chết đi!”

Ngay lúc này, ở cửa vào của Mc Donalds truyền đến một tiếng gào to–

“Ông chú đáng khinh! Chú muốn làm gì? Đừng tưởng là tôi không biết chú muốn lừa bán tôi!”

Đợt âm thanh vang vọng toàn bộ M (McDonalds) kia làm cho Phong Linh Hiểu hơi chấn động, tức giận trong lòng cũng theo đó mà không còn sót lại chút nào.

Đương nhiên, Tư Không Tố cũng là hơi giật mình.

Âm thanh này hết sức quen thuộc…

Đó không phải là…

Bốn tầm mắt đồng thời nhìn ra ngoài cửa, không ngoài dự kiến thấy được hai đứa nhỏ ăn mặc quái dị.

Quả nhiên lại là Thẩm Chính Thái cùng Thẩm Lạc Lê.

Hai vị này đang giằng co với một ông chú nhìn giống như nhân viên bảo vệ, một bộ dáng thì rất kiêu ngạo. Thẩm Chính Thái đeo kính râm tức giận trừng mắt ông chú kia, giống như gặp phải kẻ xấu tội ác tày trời vậy!

Thẩm Chính Thái gào to làm hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người trong McDonalds, ba người đứng ở cửa nhất thời trở thành tiêu điểm.

Ông chú kia liên tục đồ mồ hôi lạnh, vô cùng xấu hổ nói: “Không phải, bạn nhỏ à, các cháu hiểu lầm rồi. Chú chỉ muốn hỏi cha mẹ các cháu ở đâu thôi…”

“Cái gì?!” Một tiếng thét chói tai, là Thẩm Lạc Lê, cô bé cực kỳ khoa trương ôm đầu, từ từ lui về phía sau, “Chú còn muốn bắt cóc chúng tôi? Vơ vét tài sản của ba mẹ chúng tôi nữa sao?”

“Không…Không phải…” Ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh làm cho ông chú kia hoảng hốt, chú ấy vội vàng xua tay, nôn nóng muốn chứng minh mình trong sạch.

“Sao bọn chúng lại xuất hiện ở chỗ này nhỉ?” Phong Linh Hiểu kinh ngạc nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, đôi mắt có chút trừng lớn.

Tư Không Tố không trả lời, nhưng hơi hơi cau mày biểu đạt rất rõ rằng anh đang khó chịu.

Dù là ai đi nữa, cuộc hẹn hò “tốt đẹp” đột nhiên bị cắt ngang, thì sao vui vẻ nổi chứ.

Giống như cảm nhận được Tư Không Tố cùng Phong Linh Hiểu đang nhìn chằm chằm, Thẩm Chính Thái cùng Thẩm Lạc Lê chỉ cảm thấy sống lưng hơi hơi lạnh, có chút cứng ngắc quay đầu.

“Ách…”

Tám mắt nhìn nhau.

Cảm nhận được sự chột dạ trong ánh mắt của Thẩm Chính Thái cùng Thẩm Lạc Lê, Tư Không Tố cũng không có phản ứng gì thêm, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm bọn chúng, con ngươi đen lạnh như băng.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này phải kể lại từ lúc Thẩm Chính Thái hô “bắt đầu hành động” —

Khi Thẩm Chính Thái đã ăn mặc thành đại ca xã hội đen ra lệnh “bắt đầu hành động” một tiếng, Thẩm Chính Thái cùng Thẩm Lạc Lê giống như lẩn trốn mà khom lưng, lén lút băng qua đường cái, trốn đông trốn tây.

Phải trải qua rất nhiều “trạm kiểm soát”, cuối cùng hai đứa cũng thuận lợi đi tới “mục tiêu” là trước cửa Mc Donalds.

Hai đứa thở phào nhẹ nhõm thật dài, tính nghỉ ngơi một chút rồi tiến hành bước hành động tiếp theo. Nhưng mà, hai đứa lại không biết hành động gióng trống khua chiêng của mình đã thu hút sự chú ý của bảo vệ nơi này.

Chú bảo vệ tận chức tận trách lập tức từ một bên chạy ra, lúc đang định tiến hành kiểm tra hai tên lén lút này, lại ngoài ý muốn phát hiện bọn chúng chỉ là hai đứa nhỏ ngây ngô!

Sau chốc lát hơi kinh ngạc với trang phục quái dị của hai đứa nhỏ thì chú bảo vệ vẫn là làm tròn phận sự mà đi lên phía trước mỉm cười hỏi: “Bạn nhỏ, chào các cháu, xin hỏi các cháu có phải bị lạc đường không?”

Lúc Thẩm Chính Thái cùng Thẩm Lạc Lê đang nhìn qua khe hở của cánh cửa để quan sát hành động của Tư Không Tố cùng Phong Linh Hiểu bỗng nghe thấy một giọng nói như thế, quả thực bị dọa hoảng sợ. Bọn chúng cứng ngắc xoay người, khi thấy được một ông chú — trên mặt lộ ra tươi cười không có ý tốt — đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của hai bạn nhỏ này, ngay lập tức hai đứa liền cảnh giác.

Thẩm Chính Thái lại không chút khách khí lên tiếng hỏi: “Chú là ai? Chú muốn làm gì?”

Thật là hai đứa nhỏ không có lễ phép…

Chú bảo vệ nghĩ như thế nhưng vẫn quyết định không so đo với hai đứa nhỏ, tiếp tục thật lịch sự hỏi: “Sao các cháu lại ở đây một mình vậy? Ba mẹ đâu?”

“Chú hỏi cái này làm gì?” Thẩm Lạc Lê cũng có vẻ mặt cảnh giác tương tự.

“Chú chỉ là…”

Chú bảo vệ mở to miệng, nhưng chưa nói được lời nào đã bị một tiếng cười nhạo của Thẩm Chính Thái cắt ngang: “Chú à, câu tiếp theo của chú có phải là muốn ăn kẹo không? Theo chú nha?” hay không a? Đây chính là lời thoại kinh điển của bọn buôn người

“Hả?” Chú bảo vệ có chút không theo kịp suy nghĩ của hai đứa nhỏ.

Thẩm Chính Thái tiếp tục khinh bỉ nói: “Chú làm ơn dù làm bọn buôn người cũng nên có trình độ một chút được không? Ít nhất cũng phải giống “Hỏa Ảnh Ninja” trong Đại Xà Hoàn dùng năng lực để dụ dỗ lừa bán phụ tá chứ…”

“Bạn nhỏ, cháu đang nói cái gì vậy?” Ông chú đáng thương đầu đầy vạch đen, chú ta căn bản không biết Hỏa Ảnh Ninja, hay Đại Xà Hoàn gì gì đó rốt cuộc là cái gì a!

“Ha ha!” Thẩm Chính Thái đắc ý cười ha hả, đột nhiên ánh mắt rét lạnh, hung hăng trừng trừng nhìn chú bảo vệ, dùng âm thanh vang vọng gào to, “Ông chú đáng khinh! Chú muốn làm gì? Đừng tưởng là tôi không biết chú muốn lừa bán tôi!”

Chú bảo vệ phút chốc hóa đá, khuôn mặt khó coi tới cực điểm…

Vì thế, liền xảy ra một cảnh như vậy ở trên…

…….

………….

……………..

Chú bảo vệ sắc mặt không tốt rất nhanh đã phản ứng lại, xấu hổ ho một tiếng, bắt đầu giải thích: “Bạn nhỏ, chú không phải bọn buôn lậu…” Trong câu nói của Thẩm Chính Thái, chú bảo vệ dường như chỉ nghe hiểu một từ bọn buôn người, bắt đầu hiểu được rốt cuộc nó đang nói cái gì. Nhưng mà trong lòng chú bảo vệ lại bi thương: Vì sao một ông chú tốt như mình, lại bị hiểu lầm là bọn buôn người chứ T_T, chẳng lẽ bộ dạng mình thực sự đáng khinh như vậy sao?

Nhưng mà mới nói được một nửa, chú bảo vệ liền phát hiện không thích hợp, vừa nhìn xuống liền phát hiện hai đứa nhỏ kia căn bản không có nghe mình nói! Chú bảo vệ tính tình luôn hiền lành cũng không nhịn được mà nổi giận: “Này này, rốt cuộc có nghe chú nói hay không vậy?

“…” Hai đứa nhỏ vẫn không trả lời ông.

Chú bảo vệ phát hỏa, lại đột nhiên phát hiện, hai đứa nhỏ này đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm một đôi nam nữ tướng mạo xuất sắc ở phía trước.

“Ơ? Hai vị kia là…… anh chị của các cháu sao?” Chú bảo vệ sờ sờ đầu, có chút không xác định nói, tự hỏi có cần đi đến hỏi một chút hay không.

Nghe câu hỏi như thế, Thẩm Chính Thái cùng Thẩm Lạc Lê lập tức trao đổi một ánh mắt ăn ý, hai đứa dưới ánh nhìn chăm chú của chú bảo vệ còn đang khổ sở tự hỏi, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả người xem trong McDonalds, cùng nhau gào khóc nhào về hướng Tư Không Tố:

“Ba! Sao ba lại vứt bỏ con với em gái vậy ~! Ô oa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.