Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 41: Mê Hồn Điện



Edit: V.O

Ta chưa từng dừng lại, không qua bao lâu, đã đến nơi gọi là núi Kim Kê. Không cần bảng chỉ đường, đứng ở chỗ này, nhìn thấy rõ núi non trùng điệp nguy nga, đỉnh núi thẳng tắp, một đường thẳng, hai dãy núi lớn, qua núi Kim Kê, lại bò từ lưng gà đến mào gà, mạnh mẽ vượt qua hai đỉnh núi, ta đang muốn dùng hết sức xông tới, nào ngờ, từ lúc bước lên núi, pháp lực đã biến mất không còn bóng dáng. Nơi này chỉ có thể đi bộ sao?

Cùng ta lên núi Kim Kê còn có thật nhiều linh hồn, chỉ thấy bọn họ vừa bước lên núi Kim Kê, không biết một bầy gà từ đâu xông tới, nơi này giống y như chỗ chó dữ, chính vì rèn giũa những linh hồn đó. Chỉ thấy gà trống nhào đến, miệng sắt không thua gì miệng đại bàng, từng con mổ mù những cặp mắt của những linh hồn kia, cánh động một cái đã dẫn đến một trận gió, khiến không ai có thể đi tới trước nửa bước. Móng vuốt đó, chỉ một phát đã trầy da sứt thịt, lục phủ ngũ tạng cũng bị moi ra. Trong nháy mắt nơi này đã có thêm rất nhiều thi thể.

Ta đi từng bước tới trước, gà ở đây giống hệt như những con chó dữ kia, thấy ta đi tới, không hề có ý muốn ngăn cản, còn bình tĩnh nhường một đường thẳng tắp cho ta, mà những linh hồn bi thảm sau lưng ta, ở dưới móng gà, gào lên thê thảm, từ từ không còn sinh khí.

Cũng có một ít người không bị thương chút nào giống ta, chỉ thấy gà nhào tới bọn họ bị ngũ cốc trước ngực bọn họ rơi xuống hấp dẫn, khi bọn chúng ăn những ngũ cốc đó, tự nhiên sẽ không làm khó, bỏ qua tất cả.

Mặc dù ta không đành lòng, nơi này thật có chút thảm thiết, nhưng có câu nói: "Trời định giáng cho ai trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm khó tâm trí, gân cốt nhọc nhằn, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người đó, để tính tình người đó trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người đó." Chỗ này sắp xếp như vậy, có lẽ là để loại trừ tà niệm dơ bẩn trên người linh hồn, mới có thể đầu thai chuyển thế.

Mặc dù núi Kim Kê cao, nhưng cũng không có bất kỳ thứ gì quấy rầy, cũng không lâu lắm, đã tới, dường như con đường lại không có điểm cuối.

Không lâu lắm, nghe phía trước có một trận tiếng chiêng trống lớn. Đây là Địa Phủ, từ trước đến nay trừ tiếng kêu thảm thiết thì chỉ tĩnh lặng, ồn ào như vậy, thật đúng là chuyện ly kỳ.

Linh hồn có thể đi đến hiện tại, rất nhiều đều uể oải không phấn chấn, đều cực kỳ mệt mỏi, chân mỗi người như đổ chì. Đột nhiên không hiểu sao phía trước xuất hiện trấn, mọi người đều tinh thần rất nhiều. Nơi này vô cùng náo nhiệt, màu cờ bay bay, có ca hát có nhảy múa, la hét giống như chợ phiên. Ta vừa mới đi vào trấn, chỉ thấy một nữ tử đối diện tiến tới, vươn tay kéo tay áo của ta, cười duyên nói: "Cô nương đi đường chắc đã mệt, không bằng tới nhà ta uống chút nước trà, nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, được không?" Nàng ta ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt ta. Chỉ thấy niềm vui không đạt tới đáy mắt, sâu dằng dặc mang theo hắc ám. Đột nhiên đôi mày thanh tú nhíu lại: "Cô là...Thanh cô nương?" Nàng buông cánh tay ta ra, gương mặt vui mừng: "Thật tốt quá, Thanh cô nương, cuối cùng cô cũng trở lại, ta thật sự rất nhớ cô."

Đây cũng là diễn sao? "Ngươi đừng nói ngươi cũng biết ta." Ta vuốt trán, cảm thấy nhức đầu. Hắc Bạch Vô Thường biết ta, gà chó Địa Phủ này biết ta, lần này ngay cả hồn ma Thôn ác quỷ cũng biết ta. Rốt cuộc Tiểu Thanh này là nhân vật nào, bây giờ nàng ở trong sông Vong Xuyên đó chịu hết khổ nạn, chỉ vì chờ một lần luân hồi, mà người Địa Phủ rõ ràng không biết bất cứ chuyện gì, tất cả mọi người coi ta là nàng. Cho dù vẻ ngoài giống nhau, chẳng lẽ hơi thở cũng giống sao? Nếu không vội cứu người, bây giờ ta thật sự muốn quay lại hỏi cho rõ.

"Mọi người, Thanh cô nương trở lại!" Nàng kích động ngoắc gọi đám người.

"Ta không phải là Thanh cô nương, các ngươi nhận nhầm người." Ta vô lực giải thích. Nhưng đám người vẫn từ từ vây quanh, không khí vốn náo nhiệt cũng tan rất nhiều.

"Thanh cô nương, gần một năm không gặp, cuối cùng cô cũng trở lại." Một lão bà bà cầm tay ta, vẻ mặt mừng rỡ: "Lần này cô nương trở lại còn đi nữa không?"

Hỏi y hệt Bạch Vô Thường: "Ta không phải là Thanh cô nương các ngươi nói, e là các ngươi đã nhận nhầm người." Ta thở dài bất đắc dĩ, giải thích: "Cho dù ta phải, bây giờ cũng hoàn toàn không nhớ bất cứ chuyện gì."

"Cô không nhớ ta?" Nàng ngạc nhiên hỏi: "Luân hồi một lần, cho dù uống canh Mạnh Bà, nhưng về tới đây sẽ nhớ chứ. Lúc trước Thanh cô nương ở đây, thường giảng Phật Lý cho chúng ta, cũng bởi vì cô ở đây, chúng ta mới không phải đến mười tám tầng địa ngục chịu tội. Người nơi này cũng hết sức biết ơn cô."

Ta lắc đầu, đang tính nói chuyện, lão bà bà kia lại mở miệng trước: "Cô chính là Thanh cô nương, dieendaanleequuydoon – V.O, ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, nhưng bây giờ cô còn ở nhân thế, không nhớ chúng ta cũng là bình thường." Bà vỗ vỗ tay ta: "Cô nương, chúng ta biết ơn cô, thật không có cách nào nói được. Nếu sau này cô nương có chuyện cần giúp đỡ, đương nhiên mấy người chúng ta sẽ cố hết sức trả ơn, chờ mấy hồn ma chúng ta đủ tuổi, đầu thai chuyển thế, tất nhiên sẽ trả đại ơn đại đức của cô nương."

Gương mặt bà bà kích động, ta khó mà nói cái gì, nếu bọn họ muốn nói thì cứ tùy tiện đi. "Lần này tới Địa Phủ, cũng là có chuyện quan trọng, cho nên bây giờ không thể chậm trễ nữa, nếu sau này ta nhớ ra, sẽ trở lại gặp các ngươi."

Mọi người nghe thấy đều gật đầu, bận rộn tản ra khắp nơi, dường như những gì mới vừa xảy ra đều là ta ảo tưởng, chỉ là nữ tử kia luyến tiếc nhìn ta, khoát tay áo với ta, ta đáp lại nàng bằng gương mặt tươi cười, tính rời khỏi Thôn dã quỷ này: "Thanh cô nương." Có người sau lưng gọi ta lại, là nữ tử đó: "Thanh cô nương, nhất định phải nhớ ta, ta tên là Tú Nương. Trước mặt chính là Mê Hồn Điện, nước nơi đó, cô nương ngàn vạn đừng uống, nếu uống, sẽ không thể trở lại dương gian nữa." Nàng phất phất tay với ta.

Mê Hồn Điện. Đây chính là một trạm cuối cùng thông với Âm Ti.

Chẳng biết từ lúc nào, bốn phía lại nổi lên sương mù, phía trước lại lờ mờ không thấy rõ lần nữa. Đột nhiên một cánh cửa xuyên thấu qua sương mù đó, trực tiếp vươn ra, tường thành đen như mực vây một con đường hướng đến phương xa, trên tấm biển viết rõ ba chữ Mê Hồn Điện. Đến rồi, ta ngạc nhiên, rồi đi tới trước.

Đi vào trong, đập vào trong mắt chính là một ao nước trong, sóng gợn lăn tăn, một nửa ẩn trong sương mù tựa như thiếu nữ che mặt, lờ mờ, vậy đây chính là nước Mê Hồn. Ta khó hiểu nhìn bốn phía, nửa bóng dáng linh hồn bên cạnh cũng không có, chẳng lẽ đã qua hết? Ta bắt đầu mông lung.

Lúc này, không biết gió từ nơi nào, cuốn sương mù bên ao lên, ta mới chú ý tới, một người đứng bên cạnh ao. Người này áo trắng như tuyết, vẻ mặt thản nhiên, hai tay chắp lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm ta.

Hòa thượng...

Nhất thời ta tức cười, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở đây. Đối diện với hắn, ta chỉ cảm thấy mắt không ngừng chua sót, hắn rời đi đối với ta mà nói đả kích bao nhiêu, giờ phút này lòng ta có bao nhiêu uất ức. Trong lòng quýnh lên, vội vã chạy tới: "Hòa thượng, sao chàng lại ở đây?" Ta lo lắng nhìn hắn, cũng không phát hiện bị thương gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Sao chàng lại đến Mê Hồn Điện, ta thật sự tìm chàng đã lâu."

Hắn im lặng không lên tiếng, nhìn ta một lúc lâu, kéo ta vào lòng hắn.

Cảm giác lạnh lẽo khiến ta rùng mình. Nghi ngờ, đang muốn tránh thoát, thế nhưng hắn lại vươn cánh tay ra ôm chặt: "Hòa thượng, chàng làm sao vậy?"

"Thanh Nhi." Hắn trầm giọng nói: "Ta không quay đầu được." Giọng hắn mang theo bi thương, có chút dứt khoát, lại làm cho ta cảm thấy hốt hoảng. "Tham luyến hồng trần, vốn là đại sai. Thanh Nhi, nàng. . .đi đi." Hắn đang nói cái gì, tại sao ta nghe không hiểu.

Hắn chậm rãi buông lỏng ra ta, mắt nhìn lên mặt ta, quyết tuyệt và đột nhiên, tựa như đang cáo biệt gì đó. Lòng ta bắt đầu co rút đau đớn không kiềm được: "Chàng đang nói cái gì. Hòa thượng." Ta nắm cánh tay hắn: "Ta không quan tâm, bây giờ chàng hãy theo ta về nhân gian, tất cả mọi chuyện, sau này chúng ta bàn lại."

Ta bước chân, hắn vẫn không động, chỉ lắc đầu với ta. Ta nghi ngờ nhìn hắn một lúc lâu, mặc dù hắn đang nói chuyện với ta, nhưng bóng trong mắt cũng không phải là ta! Ta bỗng kinh hãi, buông lỏng tay ra: "Ngươi là ai! Ngươi không phải là chàng!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy một trận gió mạnhkhông biết từ đâu đến, sương mù tràn ngập, che mắt. Cái gì cũng không thấy rõ, bóng dáng của người nọ dần dần biến mất ở trong sương mù.

Lúc ta ổn định tinh thần lại, chỉ thấy mình đang bưng một chén nước trong suốt có thể nhìn thấy bóng, đang chuẩn bị uống vào. Nước này chính là nước Mê Hồn? Trong lòng ta hoảng, nhét chén lại vào tay âm binh kia, làm phép phóng tới cửa thành cách đó không xa.

Tất cả những chuyện này, thì ra cũng chỉ là ảo cảnh! Ta thở dài, dường như hơi thở lạnh lẽo người vừa rồi ôm lấy ta vẫn không xua đi được, mặc dù hắn không phải là hòa thượng, nhưng vì sao ta không phát hiện hơi thở người này có nửa phần gì đó không đúng? Trong lòng ta càng ngày càng không yên, không biết là lời người vừa rồi nói khiến lòng ta không yên, hay là tất cả chân tướng càng ngày càng đến gần nơi này làm ta không yên. Bây giờ chuyện duy nhất ta muốn làm, chính là nhanh chóng tìm được linh hồn hòa thượng trở lại nhân gian.

Cửa thànhÂm Ti, một bộ câu đối trông cực kỳ bắt mắt.

Câu trên: Người và ma, ma và người, người ma khác biệt;

Câu tiếp theo: Âm và dương, dương và âm, âm dương vĩnh cách;

Không có hoành phi, chỉ có một biển đồng đen treo trong thành, trên viết hai chữ vàng to: "Âm Ti."

Cho dù bình thường như vậy thì trông cũng cực kỳ trang nghiêm, cao thượng, làm cho người ta kinh hồn bạt vía. Nơi này nhìn lên trên, không thấy được sao trời trăng, nhìn xuống phía dưới, lại không thấy được bụi trần.

Ta đi vào Âm Ti, mới phát hiện bên trong có tổng cộng hai cửa thành, ở trên đầu hai cửa, hai ngọn đèn dầu lơ lửng thật cao, vẫn không nhúc nhích. Một ngọn vô cùng sáng, một ngọn mờ tối, cái này giống như âm dương theo lời người đời. Theo ánh đèn chính là hai cửa chạm ngọc. Bước từng bước vào hai cửa, nhìn thấy mười tòa thành sắp song song, sắp theo thứ tự thành Thập Điện Diêm Vương. Chỉ thấy cửa mỗi điện đều có âm binh canh giữ.

Những âm binh kia cũng không mặc cổ trang hoàn toàn, chỉ mặc chế phục kiểu dáng cổ đại. Các cửa điện đều có âm binh canh giữ, có đang nghiêm túc kiểm tra đối chiếu phiếu trong tay đám linh hồn, cũng có đang kiểm tra linh hồn cao thấp nhỏ lớn. Mỗi người đều ngay ngắn trật tự, công việc đâu vào đấy, hành động kia không khác gì ngành hành chính ở trần gian, hồn đi tới nơi này, cũng đã uống canh Mạnh Bà, nước Mê Hồn, vậy trong lòng cũng đều biết mình đã bước chân vào âm tào địa phủ, không còn hy vọng hoàn dương, cũng yên phận xếp hàng chờ đợi Diêm Vương các điện thẩm phán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.