Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 42: Đau lòng



Edit: V.O

Mười tòa Điện Diêm Vương này, rốt cuộc đi đâu tìm người. Cũng không thể tìm từng tòa một. Sớm biết vậy đã hỏi Bạch Vô Thường rõ ràng, hắn nói đi tới đây, sẽ có người đón ta. . .

"Thanh cô nương. Diêm La Vương cho mời." Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, ta nghĩ như vậy, lại thấy một người mặc quan phục, đầu đội mũ quạ đen vội vã chạy từ trong điện thứ năm ra, khom lưng làm lễ với ta, rồi dẫn ta đi thẳng vào trong Điện Diêm La đó. Khi vào điện là tầng tầng bậc thang, bàn ghế màu đen bày ở chỗ cao nhất giống như Đế Vương, phía trên có một đại hán đang ngồi, vẻ ngoài có chút thô to, chỉ là tướng mạo lại không bình thường, cặp mắt lấp lánh có thần nhìn ta: "Đã lâu không gặp. Thanh cô nương." Hắn đứng dậy, bước từng bước xuống bậc thang: "Nói ra, ta ngươi cũng coi như là lão bằng hữu."

"Ta không biết tại sao các ngươi đều nói ta là Thanh cô nương gì đó." Ta nhíu mày, nhìn hắn.

"Nếu nhiều người nói ngươi như vậy, thì ngươi chính là vậy, chỉ là câu chuyện này rất dài, bây giờ cũng không tiện nói rõ với ngươi, hay chờ chính ngươi tỉnh lại sẽ biết được." Diêm La Vương cười cười, trên mặt thâm ý.

"Vậy bây giờ Pháp Hải ở đâu?" Ta hỏi.

"Hắn à." Diêm La Vương bất đắc dĩ nhún vai: "Aiz, dù là luân hồi, các ngươi vẫn dây dưa như vậy, thật không biết khi nào vở kịch này mới có thể kết thúc." Hắn thở dài, ánh mắt nhìn về phương xa, lầm bầm lầu bầu: "Nhanh đi. . .nếu ngươi muốn tìm hắn, thì đến cầu Nại Hà đi. Ta nghĩ hắn hẳn là ở đó, còn có Bạch Xà Tinh và hồn phách Hứa Tiên ngươi cũng mang đi luôn đi, thị thị phi phi, các ngươi thích giày vò lăn lộn thế nào thì cứ làm, cái đống bùn lầy này, ta cũng gánh đủ rồi." Hắn tức giận ném hai bình sứ cho ta: "Ta không quan tâm các ngươi lăn qua lăn lại thế nào, dù sao. . ." Hắn nghiêm nghị: "Thanh cô nương, ngươi thiếu ta một bữa rượu. Từ trên xuống dưới Địa Phủ này, ngươi đều thiếu." Hắn vỗ vỗ vai ta, sau đó xoay người rời đi.

Ta nghe không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn chằm chằm bình sứ trong tay, nghĩ lại ta vòng một vòng, còn phải trở lại điểm khởi đầu. Cũng may, hồn phách tỷ tỷ và Hứa Tiên đã tới tay, xem ra ta và Diêm La Vương đã từng quan hệ không cạn, dễ nói chuyện.

Cầu Nại Hà ở cách đó không xa. Nghĩ đến sắp gặp được hòa thượng, trong lòng vẫn rất kích động. Có tất cả những chuyện mới vừa xảy ra, giờ phút này, ngoại trừ muốn gặp hắn, thì không còn suy nghĩ nào khác nữa.

Chỉ là. . .thân thể của ta bỗng vô lực giật mình nguyên tại chỗ, đau khổ tràn ngập.

Nếu không phải nhìn thấy màu sắc xanh trắng dây dưa cùng nhau ở cầu Nại Hà, bên sông Vong Xuyên, ta quả quyết sẽ không tin thì ra là trừ ở trước mặt ta. . .hòa thượng vẫn có dáng vẻ ôn tình thế này.

Áo xanh đó chính là Tiểu Thanh.

Ta là kẻ ngốc nhất trên đời này! Cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ ôm, ngay cả can đảm đi tới cũng không có.

Bọn họ xứng đôi như vậy, hai người như quên mất người chung quanh tồn tại, dường như lúc này chỉ còn lại hai người họ.

Ta cúi đầu, mắt nổi lên hơi nước, mơ hồ không rõ. Tất cả đãi ngộ ta từng nhận được ở Địa Phủ hiện giờ, cũng là bởi vì Tiểu Thanh, nghe Diêm La Vương nói như vậy, hình như nàng có quan hệ thiên ty vạn lũ với hòa thượng. Vậy ta thì sao, ta chỉ là một luồng hồn tới từ thế giới tương lai, chiếm dụng thân thể của nàng, còn chiếm duyên phận của nàng và hòa thượng.

Hòa thượng thú tội như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ là bởi vì nhân duyên đang tác quái, người kia không phải là ta, mà là nàng? Nói như vậy, chẳng lẽ ta mới là đáng buồn nhất, một mình yêu thầm? Ta mấp máy môi, một giọt lệ rơi xuống.

Nếu người ta là chỉ định tình cảm, dây dưa mấy đời, tình sâu như biển, vậy ta. . .đối với hắn, lại được cho là cái gì chứ.

Ta không nhìn họ nữa, xoa mặt, đi lên cầu Nại Hà. Những linh hồn kia từ từ xuyên qua bên cạnh ta, chỉ có một mình ta đi hướng đường đến nhân gian, nhất thời linh hồn xôn xao.

Dường nhờ ồn ào đến hòa thượng và cái gọi là Thanh cô nương, hai người nhìn sang, thấy là ta, vẻ mặt đều khác biệt. Vẻ mặt Thanh cô nương ngạc nhiên, mà Pháp Hải, lại nhíu mày.

Ta cắn cắn môi. Sao, bây giờ biết chân tướng, nhìn ta một cái cũng cảm thấy phiền lòng sao. Một loại bi thương tự nhiên sinh ra.

"Sao ngươi lại đến Địa Phủ?" Thanh cô nương ngạc nhiên hỏi.

Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống ta như đúc, có xúc động muốn tránh đi. "Không có gì, tỷ tỷ ta gần đây xảy ra chút chuyện, cho nên mới tới Địa Phủ tìm nàng." Ta cười tươi như hoa. Dù gì cũng không muốn lộ ra nửa phần đau khổ ở trước mặt nữ nhân này.

Nàng không đáp lại ta, nhíu mày, càng thêm ngạc nhiên, hình như cảm thấy lý do của ta rất không thể khiến nàng tiếp nhận nổi.

"Chỉ bởi vì chuyện này?" Hòa thượng bên cạnh mở miệng, giọng vắng lạnh, dường như những lời ấm áp lúc trước chưa bao giờ có. Trong lòng của ta giống như có một cây châm đâm vào thật sâu, đau nhói nói không ra nửa lời.

"Đúng. Còn có thể có chuyện gì có thể khiến ta tới Địa Phủ âm trầm này chứ." Ta lấy can đảm ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn, cố gắng đáp lại bằng nụ cười: "A, lại nói, sao ngươi lại ở đây? Nhìn có vẻ các ngươi rất quen, đang ôn chuyện sao?Vậy ta không quấy rầy, ta còn có việc gấp, đi trước đây." Nếu Diêm La Vương cũng không có ý muốn cho hòa thượng đầu thai, dieendaanleequuydoon – V.O, nói vậy hắn sẽ không hoàn dương nữa. Cũng không cần ta phải quan tâm như vậy.

Ta cũng chẳng biết tại sao ta lại nói chuyệnnhư vậy, thậm chí không biết rốt cuộc mình đã nói những gì. Bỏ đi, dù sao, cũng không sao cả. Ta xoay người, cười khổ vì chính mình, đang tính rời đi.

Một bàn tay lạnh cứng bắt cánh tay ta, ngăn cản ta đi, ta dừng bước lại, hít sâu một hơi, hóa giải tâm tình phiền muộn của mình. Ta cũng không quay đầu lại: "Sao, ngươi cũng muốn cùng ta cùng nhau trở về dương gian sao, chỉ sợ sẽ không thuận đường, ta muốn về thành Hàng Châu." Ta vung tay ra, tránh ra khỏi cánh tay của hắn.

"Xà Yêu. Để cho Bạch Tố Trinh tự giải quyết đi." Phía sau truyền đến tiếng nhắc nhở bất cận nhân tình của hòa thượng. Lần này, nước mắt của ta không nhịn được, rơi xuống. Một câu Xà Yêu kia, khiến cho ta cảm thấy cả người muốn run rẩy, ta cắn chặt môi, mới có thể không khiến mình nức nở thành tiếng. Hắn thật đối với ta như vậy. . . cho dù ta cùng hắn trải qua nhiều đau khổ, cho dù ta đối tốt với hắn, khi tất cả trở về nguyên điểm, ngay cả một cái tên Tiểu Thanh cũng tước đoạt. Ta thật đúng là không khiến người thích. Nghĩ như vậy, ta sải bước đi về phía đoàn linh hồn.

Cứ mờ mịt đi trên con đường người đời gọi là đường Hoàng Tuyền, hoa Bỉ Ngạn ven đường nở rộ đẹp đẽ, chỉ là bây giờ ta hỗn loạn rối tinh rối mù. Trong nháy mắt, ta như mất đi động lực tiếp tục sống ở cổ đại. Người ta thường nói đừng quên ước muốn ban đầu, lúc ta mới vừa tới nơi này, đều chỉ là vì được sống lần nữa. Giây phút cam kết với hòa thượng, ta cũng đã sửa lại ước muốn, hiện giờ chỉ cảm thấy vắng vẻ.

"Này, này, này, Thanh cô nương! Sao cô lại ở đây?"Nghe thấy có người gọi ta, ta nâng đôi mắt khóc hỗn loạn lên, chỉ thấy người nọ mặc một thân đen, không phải là Hắc Vô Thường còn có thể là ai đây?

"Ngươi đừng gọi ta là Thanh cô nương! Ta không phải là Thanh cô nương! Ta cũng không quen ngươi!" Đột nhiên ta bắt đầu mất khống chế, ngồi chồm hổm ở dưới đất, ôm cánh tay cảm thấy toàn bộ thế giới cũng bắt đầu tối đi.

"Này. Cô làm sao vậy?" Hắc Vô Thường vỗ vỗ vai ta: "Sao lại khóc thành thế này, có ổn không." Giọng của hắn có vẻ rất lo lắng.

"Ta không sao. Ngươi đi đi." Ta buồn buồn trả lời, vẫn ngồi ở đó.

"Cô cũng đừng khó chịu, có chuyện gì mà không qua được, cô suy nghĩ một chút bây giờ cô đang ở Địa Phủ, có cái gì đau khổ hơn cái chết sao? Tất cả những chuyện hồ đồ khi còn sống, chết không phải đều quên, ngày còn không phải vẫn tiếp diễn."

Nghe, hình như rất có đạo lý.Chỉ là cái chết cũng không thể giải quyết nỗi đau của ta, cho dù chết, người hòa thượng thích vẫn không phải là ta. Nghĩ tới đây, ta lại càng thêm khó chịu.

"Được rồi, được rồi, ta đưa ngươi trở về dương gian." Hắn nói: "Mọi việc chỉ có nghĩ thoáng một chút."

Ta hít mũi, vẫn gật đầu. Lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, lúc này mới nói với hắn: "Vẫn phải đa tạ ngươi."

"Đa tạ cái gì, không phải là huynh đệ tốt sao!" Trên khuôn mặt ngăm đen của hắn lộ ra nụ cười. "Đi thôi, nơi này còn cách dương gian một đoạn nữa."

Con người Hắc Vô Thường thật rất tốt, đưa ta trở về dương gian, còn nhắc nhở ta mấy ngày nay tạm thời đừng đi dưới ánh mặt trời, nói là bởi vì ở quá lâu dưới âm phủ, âm khí quá nặng, dễ dàng bị thương. Đối với ý tốt của hắn, ta cũng gật đầu cười, tạm thời ép chuyện hòa thượng xuống, chỉ cần không thèm nghĩ nữa, thì sẽ không khó chịu.

Ta lấy bình sứ trong tay áo ra, thấy không có dị trạng gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hay là giúp Hứa Tiên trước đi, cho dù cãi vả nhiều với tỷ tỷ, lúc đó cũng đã hứa với Bồ Tát phải giúp nàng, bây giờ trước làm xong chuyện này đi.

Lúc trở lại Bảo An Đường, đã là chạng vạng. Ta mới vừa đến gần, tiểu hồ ly kia đang chui ra cửa: "Ngươi trở lại rồi, sao, có lấy được hồn phách không?"

Ta gật đầu: "Bây giờ Hứa Tiên thế nào?" Tính thời gian cũng đã sắp đến.

"Còn chưa tới nửa canh giờ, Thanh Xà, nhanh lên một chút, vào hậu đường cứu hắn, nếu không sợ là không thể cứu." Bạch Địch nóng nảy, bản thân ta có chút tò mò, không phải là bảo nó xem tình hình sao, từ lúc nào thì quan hệ của nó và Hứa Tiên tốt như vậy.

Nó dắt ta đến đất trống hậu đường, ta dừng bước lại: "Không vội." Lắc đầu: "Người phàm chỉ có hồn phách cũng không đủ. Chỉ sợ còn phải để tỷ tỷ đến chỗ Nam Cực Tiên Ông cầu một cây Linh Chi mới được."

"Ngươi nói còn phải đi đến chỗ khác nữa? Vậy làm sao kịp." Bạch Địch trợn to hai mắt, đột nhiên nhớ tới gì đó: "Này, Bạch Xà Tinh đâu? Sao nàng không cùng về với ngươi?"

"Ở đây." Ta lấy hai bình sứ ra: "Chỉ là không biết đâu là tỷ tỷ, nếu mở nhầm, chỉ sợ Hứa Tiên thật sẽ bị mất mạng." Ta rối rắm nhìn hai bình sứ giống nhau như đúc.

"Ta ngửi xem." Nó vươn taygiật mất.

"Ngươi cẩn thận một chút, động tay động chân." Ta nhắc nhở một câu. Chỉ thấy nó nghiêm túc đặt ở bên mũi, cẩn thận ngửi: "Sao rồi?"

"Cảm thấy, đây là Bạch Xà." Nó đưa một bình sứ trong đó cho ta, nói.

"Ngươi có chắc không? Ngàn vạn đừng tính sai, chúng ta cũng không có cơ hội cứu người lần nữa!" Ta cẩn thận nắm bình sứ, nhắc nhở.

"Ngươi không tin ta!" Bạch Địch tức giận: "Không tin thì thôi, vậy tự ngươi chọn đi." Nó bất mãn trợn mắt nhìn ta.

"Được rồi, tin ngươi là được.” Sao ta có thể chọn được, không thể làm gì khác hơn là đánh cuộc. Mở bình sứ ra. Chỉ thấy một dòng khói trắng lượn lờ, tỷ tỷ hóa hình nguyên tại chỗ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.