Bên môi, hơi thở ấm áp của cô vẫn còn chưa tan, mà len lỏi vào tận sâu nơi đáy lòng mềm mại nhất, lung lay xúc động.
Nụ hôn trò đùa sao? Hôn, chính là hôn thôi, cũng đâu quan tâm nó là thật hay giả.
Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được mỉm cười. Chuyện như vậy, cũng chỉ có cô mới làm được. Cô luôn có cách khiến bản thân cậu trở tay không kịp, khoảnh khắc có ý nghĩa như thế nhưng cậu lại quên mất phản ứng lại. Vào thời khắc đó, cậu đã đánh mất phương hướng, đánh mất ý chí mạnh mẽ, đánh mất đi hi vọng tránh xa nguy hiểm.
Nhưng, cô nói cô đã yêu người khác.
Mình, rốt cuộc phải làm thế nào… Cậu nặng nề thở dài, từ trên giường nhảy vọt dậy.
Không ngủ được thì chống đẩy vậy.
Trong phòng ký túc nữ 207, Ngôn Hề La đang lặng lẽ học từ vựng tiếng Anh. Bạn cùng phòng đa số đã bước vào giấc mơ, chỉ có đầu giường cô vẫn còn để một ngọn đèn nhỏ. Một lúc làm hai việc không phải là sở trường của cô, giống như sự khăng khăng cố chấp của cô đối với chuyện tình cảm.
Khi tin đồn và suy đoán trở thành hiện thực, có người buông tay nhưng cũng có người cố chấp.
Đồng thời, kẻ đầu têu cũng không lòng dạ nào ngủ được, bởi vì cô và bạn cùng phòng đang chiến đấu thâu đêm, bốn người, hai bộ bài, song thăng.
(Song thăng: tên một dạng trong trò chơi đánh bài)
“Khương Doãn Nặc, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt nhỉ”, Hoàng Tử Hi quăng ra một đống bài, “Không giống trước đây, lúc nên ra lá rô thì cậu lại ra cơ, khiến người ta sốt ruột chết mất”.
“Hôm nay cậu ấy báo được thù, tâm trạng đương nhiên tốt rồi”, Quan Dĩnh cười nhàn nhạt.
Khương Doãn Nặc không hề bắt chuyện, chuyên tâm chơi bài. Hi hi, nhớ lại bộ dạng lúng ta lúng túng của người nào đó hôm nay, liền muốn cười một cách thật đắc ý.
“Hôn lưỡi trên đường, không đơn giản nha, tớ sùng bái cậu quá, Doãn Nặc à. Tớ đoán Diêm Bà Tích gì đó đêm nay chắc chắn không ngủ được, đáng đời, ai bảo cậu ta quyến rũ Tiểu Hiên Hiên của chúng ta chứ”, lúc xáo bài Hoàng Tử Hi cũng không rảnh miệng, chợt không cầm chắc, những lá bài rơi đầy xuống nền nhà.
(Diêm Bà Tích: nhân vật trong Thủy Hử Truyện, một trong tứ đại tiểu thuyết của Trung Quốc)
“Ôi, chút chuyện vặt vãnh này cũng làm không xong, bản thân không có bản lĩnh đó thì đứng oán trách người khác”, Châu Vũ vừa sắp bài vừa nói, “Người ta tên là Ngôn Hề La, được chưa”.
“Ngôn Hề La, tên gì lạ vậy, khó đọc quá”, Hoàng Tử Hi lẩm bẩm.
“Tớ nghiêm túc thanh minh một lần nữa, tuyệt đối không có hôn lưỡi”, chỉ là một trò đùa, sao có thể đồn đại xôn xao lên như vậy chứ, nếu trách thì chỉ trách tên nhóc đó ở bên ngoài quá nổi tiếng.
“Cậu đúng là tin đồn quấn lấy không ngơi”, Quan Dĩnh liên tục lắc đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi, “Đúng rồi, làm sao các cậu đều biết chuyện này hay vậy?”
“Hừ hừ, một khi Hứa thiếu của khoa luật xuất hiện, nữ sinh toàn ký túc xá đều sẽ trốn sau rèm cửa sổ ngắm nhìn”, Hoàng Tử Hi cười hi hi nói, “Vì tự hổ thẹn với ngoại hình của chính mình mà không dám hiện thân”.
“Xí, khủng bố đến thế sao”, Châu Vũ bĩu môi, “Thật không hiểu một số người, lúc thì theo người này, lúc lại theo người kia, không biết có ý gì nữa”.
“Khụ khụ”, Hoàng Tử Hi bị sặc nước bọt.
“Người đẹp à, nhiều chuyện quá không dễ thương nữa đâu”, Khương Doãn Nặc cười nhìn cô, “Con người tớ thù rất dai, có thù không báo không phải quân tử, chỉ là chưa đến lúc tức giận”, nói xong, đánh đôi xì, đè đôi già trong tay Châu Vũ.
Sau đó…
Cuộc sống của Khương Doãn Nặc không được yên ổn cho lắm.
Đồ phơi trong phòng giặt tự nhiên chạy vào đống rác một cách khó hiểu.
Đồ dùng để trong phòng rửa mặt bị người ta ném vào hồ nước.
Đang đi trên đường thì bị người khác đâm phải, cô gái lạ mặt gây chuyện quay đầu lại cười với cô một cái, rõ ràng là khiêu khích mà.
Có một lần càng thê thảm hơn, cô bị người ta nhốt vào trong phòng rửa mặt của phòng học cả một buổi chiều, đó là hôm thứ sáu không có tiết, điện thoại để ở phòng ký túc, may mà cô dọn vệ sinh ra tay cứu giúp… Những người này đều là fans cuồng phim Nhật sao? Có gì học đó, ấu trĩ. (Tác giả: Cô nên cảm thấy may mắn vì họ không có tưới nước vào người cô đi.)
“Vạch rõ giới hạn, nhất định phải vạch rõ giới hạn”, Hoàng Tử Hi hung hăng nói, công tắc điện của phòng họ đã là lần thứ ba bị người khác cắt đứt, lúc đó cô đang ở trong quán net liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp với soái ca yêu tinh có nickname là “Đẹp trai đến mức không thể ra khỏi nhà”.
“Đúng thế, fans hâm mộ của Hứa Khả cũng thật quá hống hách”, Quan Dĩnh nói đùa.
“Vẫn là fans Lâm Hiên tố chất cao hơn”, Châu Vũ liếc Quan Dĩnh, không mặn không nhạt nói.
Quan Dĩnh không thèm bắt chuyện với cô, mà chỉ nhìn Khương Doãn Nặc, “Đòn trước mặt dễ chặn, đòn sau lưng khó phòng, chuyện của hai người các cậu chi bằng dứt khoát công khai cho rồi”.
Chuyện tình yêu phong hoa tuyết nguyệt, có người có thể kín miệng, có người có thể xôn xao cùng làng cuối xóm, nhưng họ thì không được lựa chọn. Bởi vì, cậu là đứa em trai ruột hồn nhiên vô tư của cô! Cho dù tất cả những người yêu nhau, cãi nhau, người có tình hay vô tình trên thế giới này cuối cùng đều trở thành vợ chồng thì hai người họ cũng không thể ở bên nhau.
Khương Doãn Nặc nằm nhoài lên bàn, buồn bực thở ra, nhìn chiếc gương đặt trên bàn, trừng mắt nhìn gương mặt trắng nõn dửng dưng phản chiếu trong đó, nét ưu sầu như có như không len lỏi vào đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, vẫn chưa hết tính trẻ con? Hay là cố tỏ vẻ trưởng thành? Khương Doãn Nặc ơi Khương Doãn Nặc, đã hai mươi tuổi rồi, cái tính hay kích động này, tại sao mỗi lần gặp Hứa Khả liền hiện nguyên hình không chút nghi ngờ vậy chứ? Hứa Khả, cái tên Khả Khả luôn có thể mang đến phiền phức cho cô mà vẫn có thể tươi cười như vô tội đó… Sớm biết như vậy thì lúc đầu việc gì phải thế. Chẳng qua chỉ là một trò đùa bình thường nhạt nhẽo, những người này hà tất phải làm to chuyện thế chứ.
Đến mức bây giờ, ăn cơm cũng trở thành vấn đề.
Hôm qua đến nhà ăn số một, cô gái dọn bàn “bất cẩn” đổ nước mì lên người Khương Doãn Nặc, sau đó vô cùng “thành khẩn” cười trộm xin lỗi.
Hôm kia đến nhà ăn số hai, cô phát hung dữ ném vào bát của cô hai con sâu mềm mềm giống như con tằm, còn dùng vá đè bẹp xuống nữa.
Hôm kia nữa đến nhà ăn Học Tử Uyển bên cạnh căn tin, ông chủ bình thường rất thân thiện lại trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được bước đến nói một cách ẩn ý, “Cô gái à, nếu cô muốn yêu đương thì hãy đi tìm người khác, đừng ảnh hưởng đến Hứa Khả nữa, một đứa bé tốt như vậy, nếu không phải cô thì trận đấu hôm qua nó cũng sẽ không có tâm sự, đội chúng tôi cũng sẽ không thua, một đứa bé tốt biết bao, thật là đáng tiếc, người một trận đấu bình thường ít nhất ghi được ba mươi điểm mà hôm qua chỉ ghi được có ba điểm, cô nói xem, chúng nó thua bóng thì không sao nhưng lại liên lụy làm tôi thua cá độ ba trăm tệ, về nhà bị bà xã mắng suốt ba tiếng đồng hồ…”
Thiên hạ rộng lớn, không tin là sẽ bị đói chết. Đến nhà ăn dành cho giáo viên, ít nhất trong cơm không có sâu, cũng không có cô gái thu dọn khay. Cứ như vậy, Khương Doãn Nặc đi vòng qua khu rừng nhỏ, ngang qua sân vận động, đi về hướng ánh sáng mặt trời.
Đông người quá vậy, lại có thi đấu gì sao? Cô không nhịn được dần chậm bước.
“Lần trước thua thảm quá, hình như Hứa Khả cũng hết linh rồi”.
“Hôm nay cậu ấy không ra sân à, lúc nãy tôi vào không thấy cậu ấy đâu”.
“Nghe nói là chân bị thương…”
“Lần trước một người nghỉ ngơi ba tháng vẫn chưa khỏi, lần này lại người nữa bị thương, đội chúng ta hết người rồi, hi vọng được vào vòng bảng mờ mịt quá”.
“Hôm nay mới trận thứ hai, không phải vẫn còn hai trận nữa sao, vội gì chứ”.
Trái tim Khương Doãn Nặc đột nhiên thắt lại. Cậu ấy, bị thương rồi sao? Nghiêm trọng không…
“Xin chào, đang nghĩ gì vậy”, một bàn tay huơ huơ trước mắt cô.
Cô ngẩng đầu, không kìm được vui mừng kêu lớn, “Khả Khả, là cậu à”, nhìn cậu khỏe mạnh đứng trước mặt mình, cô tựa như trút được gánh nặng.
“Còn tôi nữa”, bên tai vang lên một giọng nam trung tính trong trẻo ấm áp, “Doãn Nặc, đã lâu không gặp”.
Bây giờ cô mới nhìn thấy bên cạnh Hứa Khả còn có một người nữa, không, là một người đứng bằng một chân. Người đó một tay chống gậy, một tay quấn vải băng, một chân bó bột.
Người thương binh này mỉm cười nhìn cô, “Tốt quá, lớn lên giống mẫu người tôi thích”, giống như đang nói với cô, lại giống như đang tự độc thoại.