Yêu Không Bến Bờ

Chương 25: Câu chuyện bao cao su



“Được rồi”, Khương Doãn Nặc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó vẫy vẫy tay, “Cô có thể đi rồi”.

Nhân viên làm theo giờ nhận tiền rồi đi ra.

Người đẹp nằm nhoài lên chiếc bàn học lớn nước sơn màu đen bóng loáng có thể dùng làm gương soi mà suy tư.

Trên hành lang ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, trầm ổn mà có lực, trên mặt cô giương lên một nụ cười tươi sáng ngọt ngào.

Hứa Khả đẩy cửa ra, ánh nắng từ cửa sổ pha lê không dính một hạt bụi xuyên qua, đâm vào mắt cậu, cậu khẽ khép mắt, cho dù có trải qua N lần như vậy nhưng cậu vẫn nghi ngờ bản thân vào nhầm nhà, sau đó trong lòng cậu lại nói một câu lần thứ N + 1, con bà nó.

“Hề La”, cậu gật đầu với người đẹp, “Cậu đến rồi à”.

“Ừ, mấy cuốn sách đó đọc xong rồi, mình đến trả lại cậu”, Ngôn Hề La xoay người, lưng tựa vào bàn học, hai tay chống ở đằng sau.

Dáng đứng như vậy có thể thể hiện vóc dáng không thể bắt bẻ của cô một cách hoàn hảo, trong lòng Hứa Khả đưa ra nhận xét. Người đẹp chính là người đẹp, nhất cử nhất động đều là người đẹp, không giống người nào đó.

Cậu nhớ lại khi chạy bộ cùng Lục Trình Vũ lúc sáng hôm qua, người ấy từ trong màn sương mỏng chạy đến, khi chạy ngang qua bên cạnh họ, liền tùy tiện vỗ vai Lục Trình Vũ, thở hổn hển hét lên một câu, “Chào, soái ca”, lúc cậu quay đầu nhìn thì chỉ nhìn thấy lọn tóc đuôi ngựa rối tung được buộc cao đang ngoe nguẩy sau lưng cô.

“Cậu chăm thật đấy”, lúc đó Lục Trình Vũ nói như vậy.

Cô xoay người hướng về phía họ, nhưng chân lại dường như không dừng bước, “Giảm cân đấy, tháng này mình béo lên một ký rưỡi rồi”, nói xong liền chạy biến mất như một làn khói.

Nghĩ đến đây, cậu âm thầm lắc đầu, người đẹp như Ngôn Hề La chắc chắn sẽ không vừa giờ cao chân chạy bộ vừa lảm nhảm bản thân béo lên bao nhiêu trước mặt nam sinh.

Đột nhiên nhìn thấy Hứa Khả đang như suy nghĩ điều gì mà mỉm cười với mình, trên mặt Ngôn Hề La thoáng chốc ửng đỏ, cô trước giờ luôn biết tự kiềm chế bình tĩnh trước mọi việc bỗng nhiên không biết là nên nhìn vào mắt hay mũi cậu, hoặc là dứt khoát không nhìn cậu.

“Cậu không cần phải lần nào cũng đến dọn phòng giúp mình đâu”, Hứa Khả đặt cặp sách lên bàn.

“Chuyện nhỏ thôi mà”, cô phóng khoáng trả lời, “Bạn bè với nhau không cần phải tính toán nhiều như vậy đâu”.

“Ừm ừm”, cậu gật đầu, “Bạn bè không phải dùng để sai khiến như Nàng tiên ốc bươu”.

(Nàng tiên ốc bươu: Là nhân vật trong câu chuyện truyền thuyết dân gian của dân tộc Hán ở thành phố Phúc Châu tỉnh Phúc Kiến)

Cô cười không nói gì. Nàng tiên ốc bươu à? Rốt cuộc ý là bạn gái, hay là ô sin đây?

“Có điều”, dường như cậu vô ý nhắc đến, “Mấy hôm nữa là mình dọn về ký túc rồi”.

“Tại sao”, cô ngây người.

Cậu cười cười, “Hết tiền thuê nhà rồi”.

Lúc chập tối, Khương Doãn Nặc ôm sách chuẩn bị đi nghe giảng môn tự chọn.

Lôi Viễn từ phía sau bước đến, tay khoác lên vai cô, “Đi, giúp em trai cậu dọn nhà”. Sau đó, cho dù cô có tìm mọi cách trì hoãn, vẫn bất đắc dĩ bị lôi đi.

“Đừng như vậy, đó là em trai cậu mà”, người ta lòng đầy căm hận nói.

Hứa Khả không ngờ lại một lần nữa nhìn thấy Khương Doãn Nặc ở đây.

Cậu nhìn thấy cô ngượng ngùng đứng ở đó, dường như trong nhà chất đầy đồ linh tinh, khiến cô không thể đặt chân, không biết nên đi đâu, cũng không biết nên làm gì.

Cô cứ như vậy mà toàn thân không thoải mái đứng đó, dáng vẻ có chút rụt rè.

Có lẽ từ này hoàn toàn không liên quan tới cô. Nhưng cậu lại cố chấp cho rằng, người đang đứng đó lúc này là một cô nữ sinh yếu đuối. Lúc nghĩ như vậy, trong lòng cậu được một sự dịu dàng khó hiểu lấp đầy.

“Hey, hey, mấy thứ này có còn cần nữa không, mẹ nó cậu lên tiếng đi chứ”, Lôi Viễn cầm một chồng tạp chí cũ huơ huơ trước mặt cậu.

Cậu bực bội liếc mắt, “Có”, tuy không hề nhìn rõ đống đó là thứ gì.

Khương Doãn Nặc cảm thấy bản thân không có việc gì để làm thì bị một cuốn album đặt trên giá sách thu hút mà bước đến. Cô tiện tay mở ra, những bức ảnh đã hơi ố vàng, hiện ra những khoảnh khắc ấm áp đã qua, nhưng bây giờ nhìn thấy lại là một đống hỗn độn chói mắt. Nếu như, nếu như không có những quá khứ này, không có những kỉ niệm này, thì giữa họ, lại sẽ xảy ra chuyện gì, có thể là người xa lạ, cũng có thể là…

“Chị”, giọng nói đó vang lên bên tai, trầm thấp êm tai, ảo giác dịu dàng tựa như mê hoặc, thấm vào ruột gan. Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu dường như đã lâu không xưng hô với cô như vậy, mà bây giờ cậu lại gọi cô như thế, khiến cô vô cùng không thoải mái!

Cô nhanh chóng nhìn cậu, trên mặt Hứa Khả thoáng vẻ không tự nhiên, cậu nhẹ nhàng rút quyển album trong tay cô, “Nếu chị không có việc gì làm thì giúp tôi đóng gói chăn nệm trên giường đi”.

“Ừ”, cô bước qua đó, bắt đầu thu dọn chiếc giường đơn của cậu.

Trong khe hở giữa chiếc giường và vách tường, cô nhặt được một chiếc túi nhựa nhỏ hình vuông.

Nền màu đỏ, bên trên vẽ một quả chuối với khuôn mặt cười, hình người đeo kính râm, cái túi đó đã bị bóc, thấp thoáng tỏa ra mùi hương ngọt ngào của dâu tây.

Cô cầm nó lên, ngẩn người một lúc, bỗng nhớ ra đã từng nhìn thấy trên quảng cáo gì đó, nhãn hiệu này tên là “Jissbon”, cô nói một cách rất khẳng định.

Ba người còn lại trong phòng, gồm cả Lục Trình Vũ cùng quay đầu nhìn cô.

“Con bà nó, đây là cái gì”, Lôi Viễn cười nói, “Thằng ranh cậu lần này bị tóm rồi nhé”.

Ánh mắt Hứa Khả có chút thẫn thờ.

“Của ai vậy?” Lục Trình Vũ cũng rất hiếu kỳ.

“Làm sao tôi biết được?” Mặt Hứa Khả hơi đỏ, cậu nhìn Khương Doãn Nặc, nhưng không nhìn ra tâm trạng của cô.

Lôi Viễn trêu, “Đúng đó, tắt đèn rồi phụ nữ đều như nhau, còn nhớ ai là ai cơ chứ”.

“Mẹ nó cậu im miệng đi”, cậu nhịn cười, đỏ mặt nhìn về phía Khương Doãn Nặc, có chút khó xử, “Cái này thật sự không phải của tôi”.

Khương Doãn Nặc cảm thấy mang tai nóng hổi, cô tiện tay ném cái túi đó xuống nền nhà, nhỏ giọng nói, “Hành vi này, chúng ta nên biểu dương, ít nhất còn biết đeo bao”.

“Đúng vậy”, Lục Trình Vũ gật đầu.

“Được rồi”, Lôi Viễn nhịn cười, vỗ vỗ vai Hứa Khả, “Tinh lực dồi dào, mọi người đều có thể hiểu. Đừng giả vờ nữa, ngốc lắm”.

“”

Khương Doãn Nặc giúp Hứa Khả dọn xong quần áo, cảm thấy hơi mệt, thế là nói với mấy người họ, “Các cậu cố gắng tiếp nhé, tôi về phòng ký túc trước đây”.

“Này, đợi đã”, thật sự không thể nhịn được, không màng đến ánh mắt kỳ lạ của những người còn lại, Hứa Khả nắm tay cô đi sang một bên, xấu hổ nói “Cái đó, thật sự không phải của tôi, tôi chưa bao giờ dùng mấy thứ đó”, lời vừa nói ra, liền cảm thấy bản thân đã nói sai.

Quả nhiên.

Vẻ mặt Khương Doãn Nặc mệt mỏi, nhưng lại rất cho là thật nhìn cậu, “Vẫn nên dùng thì tốt hơn, trừ phi cậu định cho tôi làm bà cô sớm. Ừm, con cậu thì phải gọi tôi là cô đúng không?”

Cậu ngây người, bỏ tay cô ra, “Chị nói cái gì thì là cái đó”.

Giọng cậu lạnh lùng không chút dao động, quầng sáng trong con ngươi giống như ngôi sao lạnh phía chân trời lúc ẩn lúc hiện.

Thằng nhóc xấu xa, thằng con trai thích sex.

Cô đá bay giày, mệt mỏi ngã xuống giường, sau đó vùi mặt vào trong chiếc gối mềm mại, cho đến khi không thở nổi.

Hôm nay là sinh nhật của ai nhỉ, cô nghĩ.

Đang mơ hồ thì nghe thấy bên phía cánh cửa sắt có người hét, “406”, tiếp theo lại nghe thấy tiếng đóng mở cửa, tiếng bước chân ra ra vào vào, cô bực bội trở mình.

Quan Dĩnh cầm một chiếc hộp gì đó nhẹ nhàng đặt bên gối cô, “Tiểu Lục bảo tớ đưa cho cậu”.

Cô nhìn chiếc hộp ngũ sắc lấp lánh đó nhưng không hề có hứng mở ra xem thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.