Quan Dĩnh chậm rãi dùng đũa nhặt hết thịt dê trên que tre xuống, rồi gắp một miếng cho vào miệng, chậm rãi nhai.
“Cách ăn thịt dê xiên là như thế này nè”, Khương Doãn Nặc cầm một xiên đưa lên miệng cắn, khí phách làm mẫu.
Quan Dĩnh trừng cô một cái, “Miệng cậu toàn là dầu mỡ”. Nói xong, cầm khăn giấy nhẹ nhàng ấn lên khóe miệng, móc điện thoại trong túi ra, “Tớ gọi điện cho Lôi Viễn, bảo cậu ấy cũng gọi Hứa Khả ra đây”.
“Gọi cậu ấy làm gì, chúng ta sắp ăn xong rồi”.
“Lát nữa chúng ta chen chúc trên đường, cậu đi cà nhắc như vậy, cũng không thể để cậu về một mình. Hay là tớ gọi cho Tiểu Lục”.
“Không được”.
Quan Dĩnh lại trừng cô, “Con người cậu thật phiền phức, vậy thì gọi Hứa Khả đến đón cậu. Sao các cậu vẫn còn hục hặc với nhau vậy? Đã lâu lắm rồi mà”.
“Không được”.
Điện thoại đã kết nối, Quan Dĩnh nói ngắn gọn, “Đến trong vòng mười phút, đến trễ không đợi”.
“…”
“Muộn một phút cũng không được, Tiểu Khương bị mấy tên lưu manh đó bao vây… Đúng, chính là mấy tên ở vũ hội lần trước…”, sau đó, người đẹp cười ngọt ngào cúp điện thoại.
“Ê, trò đùa này hơi quá đáng rồi đấy”, Khương Doãn Nặc thật sự bực mình, con gái đang yêu, quả nhiên bất chấp lý lẽ.
Quan Dĩnh nhìn đồng hồ, tiếp tục tao nhã ăn thịt dê xiên.
Hứa Khả mặc qua loa chiếc áo khoác, liền chạy ra ngoài.
“Này, mẹ nó cậu chậm chút đi, hai nhỏ đó đang lừa chúng ta…”, Lôi Viễn vừa đuổi theo ở phía sau, vừa lớn tiếng hét.
Cổ tay cậu đeo băng lúc huấn luyện, người mặc áo cầu thủ, bên ngoài khoác chiếc áo khoác thể thao, hình như còn mặc ngược.
Khương Doãn Nặc gần như chôn mặt vào trong chiếc đĩa, “Lão đại, đến rồi à”.
Quan Dĩnh nhìn đồng hồ, cười khá gian xảo, “Rất tốt, còn nhanh hơn thời gian dự tính”.
Hơi thở hỗn loạn dần bình phục, Hứa Khả bước đến trước bàn, đưa tay vỗ nhẹ đầu Khương Doãn Nặc, làm cho mũi cô tiếp xúc thân mật với xiên thịt dê. Cô ngước mắt nhìn cậu, nhưng lại bắt gặp hai tia nhìn phức tạp, bất chợt, trong đầu bỗng nhiên lóe lên bốn chữ: dịu dàng như nước.
Cậu nhìn cô, bưng ly nước trái cây trước mặt cô uống cạn.
Cô choáng váng cúi đầu, cầm một xiên thịt dê lên nhét vào miệng.
Hai người ở đối diện đang chàng chàng thiếp thiếp.
Quan Dĩnh đút cho Lôi Viễn ăn thịt dê xiên.
Lôi Viễn ôm vai, khẽ cười véo mũi cô ấy, “Không được nghịch ngợm như vậy nữa”.
Khương Doãn Nặc lập tức cảm thấy răng rơi xuống một mảng, dứt khoát nằm xuống bàn, buồn cười nhìn hai người họ.
Hứa Khả ngồi xuống bên cạnh cô, cũng học theo bộ dạng của cô, nghiêm túc xem kịch.
Biểu diễn đủ rồi, hai con người ngọt ngào rất hiểu ý nhau nhìn về Hứa Khả, “Hôm nay cậu trả tiền”, nói xong tay nắm tay cùng rời đi.
Sau đó, không khí chung quanh đột nhiên trở nên kỳ lạ.
“Tôi cũng ăn xong rồi”, Khương Doãn Nặc nói với chiếc đĩa trên bàn. Tim đập lúc nhanh lúc chậm, đành phải mượn việc này dời sự chú ý.
Hứa Khả nhìn cô một cái, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, lại gọi thêm một dĩa đồ nướng, một mình ngồi ăn.
Cô đành phải tiếp tục vùi đầu, cho đến khi vụn thịt cuối cùng trong chiếc đĩa trước mặt bay sạch.
Sau đó không có việc gì làm, ngây ngốc ngồi ở đó. Biết sớm thì đã ăn chậm nhai kỹ rồi.
Còn ở lại thêm một giây như thế này cũng không chịu nổi, cô lập tức đứng dậy.
Thế này, thế này có còn cho người ta sống hay không… Lại bắt đầu choáng rồi, tuyệt đối đừng suy nghĩ vẩn vơ, bị người ta mê hoặc, bị người ta dụ dỗ…
Chỉ tiếc là sức người có hạn, giống như bị thôi miên, cô ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Gió đêm chầm chậm, nhẹ nhàng lướt qua mặt. Hai người đi trên đường, nhất thời đều không nói gì.
Cô nhìn tiệm kem bên đường, cảm thấy cổ họng hơi khô.
“Muốn ăn?”
“Ừ”, cô khẽ nuốt nước miếng.
Cậu khẽ cười, bước vào trong tiệm.
Cô đứng bên đường, lặng lẽ nhớ về trước đây.
Lúc đó, cậu vẫn còn là đồ đáng ghét thích ăn bớt tiền tiêu vặt chỗ cô mua bánh kem…
Bên cạnh, mấy cậu choai choai đùa giỡn chạy đến, không để ý, đâm vào người cô.
Cái chân vốn bị thương không đủ sức, người cô nghiêng lại rồi ngã ra ngoài.
Đèn xe chói mắt, đang chạy đến.
Trong mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng kêu của cô gái, tiếng bíp còi đinh tai của ô tô, mọi thứ vô cùng hỗn loạn.
Không ngờ lại là cái chết như thế này…
Cứ như vậy, chết trước mặt cậu ấy…
Cậu sẽ gọi cô “Chị ơi”…
Cậu sẽ đau lòng…
Sau đó sẽ quên cô…
Từ nay không còn gặp nhau nữa…
Như vậy, cũng tốt…
Kinh hồn bạt vía, hóa ra là mùi vị như vậy…
Tay cậu khẽ run rẩy, nói không ra từ nào, chỉ có thở gấp thật sâu, đầu óc mờ mịt.
Sự đau đớn trên cánh tay, tựa như lại đưa cô vào nỗi sợ hãi khi đó.
Khoảnh khắc kem rơi xuống đất, kem tươi trắng bắn khắp nơi… Cậu bay đến, sắc mặt trắng bệch.
Cô nghe thấy cậu hét “Nặc Nặc”… Sau đó, nhanh chóng bị người ta kéo dậy.
Xe tải gào thét chạy qua, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt cậu vẫn chưa hết, tay cậu vẫn nắm chặt cánh tay cô, nóng tựa que hàn.
Cậu thả cánh tay cô ra, nhưng lại ôm cô vào lòng.
Xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của cậu, xa xôi phủ lên tiếng lòng mình.
Không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, giọng nói mệt mỏi của cậu tựa như hơi thở truyền đến bên tai, “Tôi sắp bị chị dọa chết rồi”.
Mắt cô bỗng nhiên cay xè, để mặc cho vài giọt nước mắt rơi xuống, im lặng vùi vào trong áo sơ mi của cậu.
“Giờ thì không sao rồi”, cô nói khẽ, đưa tay vỗ nhẹ vai cậu, tay kia vòng lấy eo cậu.
Dường như cậu khẽ run rẩy, ngừng thở, siết nhẹ hai tay, không ngờ, cử động nhỏ này lại khiến cô bừng tỉnh.
“Thả tôi ra”, cô hoàn hồn, đồng thời cũng hoảng loạn thu tay về.
Cậu coi như không nghe thấy.
“Sẽ gặp người quen đấy”, cô sốt ruột muốn đẩy cậu ra, nhưng hai tay lại bị giữ chặt.
“Chị thế này, gặp người quen thì làm sao”, cậu nhắm mắt, giọng nói trầm thấp không vui.
Quả nhiên cô không dám động đậy nữa.
Đường phố đêm khuya, bóng người thấp thoáng. Dưới ánh đèn khuôn mặt con người trở nên hư ảo, nhìn không rõ là họ đang vui hay đang buồn phiền.
Khương Doãn Nặc quan sát kỹ từng người đi qua bên cạnh họ, sợ gặp phải khuôn mặt quen thuộc, sợ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc. Song những người đó, hoặc là bước đi vội vàng, hoặc là dùng ánh mắt thờ ơ lạnh lùng quét qua, tựa như, họ chỉ là một… cặp đôi bình thường đang yêu nhau.
Tận những mấy phút, bạn học Hứa Khả dường như đang ở trong mơ.
Ngửi mùi hương nhàn nhạt từ tóc cô, nghe tiếng thở của cô nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực cậu, xúc giác dưới tay cậu vừa ấm nóng lại vừa hơi cứng nhắc, thế là cậu tự nói với mình, mọi chuyện đều tồn tại một cách chân thực.
Loại khẳng định này gây ra vài sự kích động, dẫn đến dục vọng giao lưu chuyện gì đó với cô.
“Tôi… chị…”, lời nói không còn rành mạch nữa, rất hiếm thấy.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng rực.
Trong lòng cậu thở dài, mẹ nó thật là dằn vặt, sau đó nhắm mắt nói, “Sau này không được ăn kem nữa”.
Khương Doãn Nặc bị chọc cười, bất giác cười “ha ha”. Trong lúc không hề phòng bị, giọng cậu lại vang lên bên tai, trầm thấp êm tai, nhưng lại giống như đòn cảnh tỉnh, đánh cho cô hoa mắt chóng mặt, trở tay không kịp.
“Hãy ở bên tôi”, giống như hỏi lại giống như trần thuật, cậu nhìn cô.
Trầm mặc thật lâu… Cùng với lời nói của cậu, xé nát mọi lớp ngụy trang.
Tim cậu đập như sấm, bàn tay ôm lấy người cô nắm thành đấm, lòng bàn tay đã ướt một mảng.