Dường như nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc vang lên, Khương Doãn Nặc móc điện thoại trong túi áo ra, trên màn hình chớp nháy ba chữ “Lục Trình Vũ”, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Tiếng chuông điện thoại của cô không lớn, rất dễ bị át đi bởi môi trường huyên náo, nhưng lúc này cô lại có thể nghe thấy, hoặc giả, có thể cảm nhận được.
“Tôi có điện thoại”, cô dùng tay chống lên cậu, muốn ra tạo khoảng cách giữa hai người.
“Ừ”, cậu nhìn màn hình, không hề có ý buông ra, ngược lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tóc mai của cô.
“ Alo, Tiểu Lục”, cô hít thở sâu, cố gắng khiến cho giọng mình nghe giống như thường ngày, nhưng ở bên cạnh, nhịp tim cậu giống như ù tai, “Mình đang đi dạo ở ngoài…”, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Khả, “Đúng… cùng với vài bạn học… Chiều mai à, ừ, được…”
Cô gập điện thoại, xoay người muốn đi, “Tôi muốn về rồi”.
“Chị…”, nắm chặt cổ tay cô, Hứa Khả cảm thấy xấu hổ mà chán nản, do dự phút chốc, vẫn không nhịn được hỏi, “Sau đó thì sao?”
Khương Doãn Nặc bỗng cười, “Đồ ngốc”, cô nói, đưa tay vỗ mặt cậu, “Sao vẫn bám người giống hồi nhỏ vậy chứ, tôi là chị cậu, đương nhiên chúng ta phải ở cùng nhau rồi. Thật là, bao lớn rồi mà còn giống như trẻ nhỏ”, trong lời nói tràn ngập sự cưng chiều, cô ngừng lại, đột nhiên thở dài, “Nói thật, đôi lúc tôi thật sự không muốn quản cậu đâu, nhưng cho dù giữa chúng ta có hiểu lầm lớn thế nào, suy cho cùng vẫn là máu mủ tình thâm, cậu nói có phải không?”
Cô nói, giữa chúng ta, cuối cùng vẫn là máu mủ tình thâm.
Thì ra, tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ là hiểu lầm của một mình cậu.
Hứa Khả lùi lại một bước, cuối cùng buông cô ra, “Chị về làm gì, không bằng đừng về”.
“Chi bằng cậu để tôi đi”, Khương Doãn Nặc phản bác, không chút cân nhắc.
Trên mặt cậu, lộ ra biểu cảm hoang mang, ngay cả màn đêm âm u cũng không thể che lấp.
Cô khẽ cắn môi dưới, không nhìn cậu nữa, xoay người rời đi. Dưới ngọn đèn đường, chiếc bóng dài từ chồng lên nhau, rồi tách rời, cuối cùng chỉ còn một chiếc bóng cô đơn. Cho đến khi chắc chắn cậu không đi theo, cô mới khẽ nói, “Xin lỗi”.
Xuyên qua cửa kính, nhìn ra đường phố ở bên ngoài, dòng người qua lại, nhưng lại vô cùng yên lặng. Một tay Lục Trình Vũ cầm đũa tay kia cầm điện thoại, lại không biết mình đang nghĩ gì, trong đầu cực kỳ yên tĩnh, giống như nhà ăn này đã bị người ta lãng quên. Ở đây không có thực khách, giá lại đắt, thức ăn bình thường, ưu điểm duy nhất là tầm nhìn hạng nhất. Cậu ta ngó giờ trên điện thoại, lại chậm rãi ăn vài đũa đồ ăn, rồi mới đứng dậy thanh toán. Về đến trường đã bảy giờ, vừa kịp giờ lên lớp.
Đứng trong làn gió đêm xuân ấm áp, nhưng Hứa Khả lại cảm thấy tay chân lạnh cóng, rõ ràng là đáp án như trong dự liệu, nhưng lại vô cùng suy sụp. Bóng dáng phía trước sắp hòa vào màn đêm, thậm chí cậu không dám nhìn nhiều, dường như mỗi lần nhìn là cơn đau nơi lồng ngực lại tăng thêm một phần, nhưng lại không nỡ dời mắt, sợ cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào… Cậu đoán được kết cục câu chuyện nhưng lại không đoán được quá trình của nó, có thể khiến người ta đau khổ như vậy.
Song, cuối cùng vẫn không buông được.
Cậu đi nhanh đến trước vài bước, đuổi kịp cô, nhưng lại dè dặt giữ khoảng cách, cho đến khi dùng mắt tiễn cô đi vào tầng lầu ký túc xá, mới quay lại cửa tiệm vừa đi qua, mua hai hộp thuốc.
Cô nói, không hút thuốc thì cậu sẽ chết à.
Khi Hứa Khả nhớ lại câu này, bỗng nhiên mỉm cười. Cậu châm một điếu thuốc, mạnh mẽ hít một hơi, chậm rãi nhả khói, nhìn chúng biến dạng trong gió, đủ mọi hình thù, hình gì cũng có. Có một số thứ, đến chết cũng không cai được.
Đây là một thế giới kỳ lạ, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra. Tuy Khương Doãn Nặc chưa từng trải qua sóng to gió lớn nhưng lại cảm thấy thế giới của mình rất truyền kỳ. Khi cô còn nhỏ, bố mẹ với cô mà nói là một khái niệm kỳ lạ lại vừa mơ hồ, tuy sống cùng nhau nhưng họ vĩnh viễn trông thì rất gần nhưng lại cách rất xa, họ rất bận rộn, luôn luôn rất bận. Lúc đầu, cô cho rằng bố mẹ trên đời đều giống như vậy, vì người lớn và trẻ nhỏ vĩnh viễn sống trong thế giới khác nhau, họ không thể hiểu lẫn nhau. Cho đến khi cô học được cách quan sát, học được cách suy nghĩ, mới phát hiện, gia đình họ đặc biệt biết bao nhiêu.
Chỉ là, khả năng thích ứng của con người là cực mạnh, khi họ thiếu đi tình thương nào đó, đều có thể tìm được vật thay thế dùng để lấp đầy chỗ trống trong lòng. May mắn, có một người như thế, luôn ở bên cô, có thể luôn bị cô dựa dẫm, lại luôn bị cô bám dính, cho dù năm tháng họ ở bên nhau phần lớn đều đầy những ầm ĩ và mâu thuẫn, cho dù họ không hỏi han về nhau chia cách nhiều năm. Sự ỷ lại của tình cảm giống như tiếng mẹ đẻ của con người vậy, đã cắm rễ thật sâu vào những năm đầu tiên trong đời, có lẽ sẽ xa lạ, có lẽ sẽ lơ là, nhưng chưa từng dễ dàng bị quên lãng.
Cô và cậu, có lẽ chỉ là sự ỷ lại lẫn nhau theo thói quen. Song, khi cô thử vứt bỏ sự ỷ lại đó, lại phát hiện một thứ tình cảm mơ hồ, khiến con tim đập nhanh, tương tư thành họa, không thể thoát ra, giống như một loại thuốc khống chế trung khu của con người, dường như, đó gọi là tình yêu.
Nhưng, tình yêu và huyết thống, vĩnh viễn là tập hợp không thể giao nhau. Thế giới này tuy kỳ lạ nhưng có luân lý vô cùng sâu sắc.
Ngồi trên bậc đá cạnh sân tập, Khương Doãn Nặc trông về phía chân trời xanh biếc, trong đầu lúc thì hỗn loạn lúc lại rõ ràng.
Những ngày này, thời tiết luôn rất đẹp.
Ánh nắng tươi đẹp, trên bãi cỏ xanh mướt, trên lầu cao phía xa tỏa ra một tầng sắc vàng mỏng, tươi mát động lòng người.
Song, có một số người, có một vài chuyện, không thể tồn tại dưới ánh mặt trời.
Cô nhớ lại trong phim “Phỏng vấn ma cà rồng”, đứa bé Claudia lớn lên nhờ tình yêu và khát vọng, dưới ánh mặt trời hóa thành tro tàn bé nhỏ, mặc gió cuốn đi. Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, tâm trạng cô chỉ có thể dùng hai chữ “thê thảm” để hình dung.
“Nghĩ gì thế”, Lục Trình Vũ cầm một xấp tài liệu gõ nhẹ lên đầu cô.
“Nghĩ sao cậu vẫn chưa đến”, cô cười đáp.
Lục Trình Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, bất giác nhìn cậu một cái, “Cậu có thể chỉ trả lời hai từ trước”.
Khương Doãn Nặc cười “he he” hai tiếng, trong lòng nảy sinh dự cảm chẳng lành, gỡ một sợi tóc trên vai xuống rồi quấn vòng quanh ngón tay, hai má hơi ửng đỏ.
Lục Trình Vũ khẽ cười, “Sao lại giống trẻ con thế, chẳng trách Hứa Khả không coi cậu là chị”.
Khương Doãn Nặc vừa nghe thấy câu này, trong lòng tim đập thình thịch, quay đầu nhìn Lục Trình Vũ, nhưng lại nghe cậu ta nói tiếp, “Có điều chỉ cách nhau có một tháng, quả thật cũng không nhận ra tuổi. Sự cách biệt tuổi tác này rất hiếm gặp”.
Cô thở phào nhẹ nhõm, không đồng tình giải thích, “Việc này có gì lạ đâu, mình sinh non, trước bảy tuần so với thời gian dự sinh, bố mẹ mình cũng không chịu ngừng nghỉ, tiếp tục cố gắng, thế là liền có… Không phải cậu nói có công việc giới thiệu cho mình sao?”
“Ừm”, Lục Trình Vũ trao xấp tài liệu cho cô, “Công ty của bạn muốn tìm người phiên dịch sách giới thiệu sản phẩm, làm xong sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu”.
“Mưa đúng lúc lắm, mưa đúng lúc lắm”, Khương Doãn Nặc tiện tay lật giở, ra sức vỗ lên vai Lục Trình Vũ, “Đúng lúc đang thiếu tiền, xong sẽ mời cậu ăn cơm nhé soái ca”.
“Quốc tế Lao Động có dự định gì”, Lục Trình Vũ hỏi.
“Không biết, có thể sẽ đi dạy kèm”.
“Quốc tế Lao Động được nghỉ bảy ngày”, cậu ta bổ sung.
“Ừ, bảy ngày đều có thể kiếm tiền đương nhiên càng tốt”, Khương Doãn Nặc nhìn về chỗ khác.
“Cậu nghèo khổ như thế này, ở nước ngoài làm sao mà sống được?”
“Hổ thẹn quá, tiền nước ngoài cũng không dễ kiếm, người ta càng học càng gian”, Khương Doãn Nặc cười, mặt mày xán lạn.
Lục Trình Vũ nhìn cô một lúc, nét mặt đăm chiêu lên tiếng, “Sao cậu còn cười được vậy?”
Khương Doãn Nặc không hề để ý phất tay, “Có tiền ăn cơm là được, nghèo có cách sống của người.”
Lục Trình Vũ khẽ lắc đầu, tự mình lẩm bẩm, “Có người đúng là vô tâm vô tính”.