Sáng sớm mùa hè, trong suốt giống như hạt sương trên lá.
Ánh nắng màu cam từ bầu trời khúc xạ thành tia sáng bảy màu, trong hơi thở đầy ngọt ngào bởi sự tươi mát ẩm ướt, thấm vào lòng người.
Sao lại đẹp như vậy nhỉ? Cậu nghĩ, chỉ là kề vai đi cùng nhau như thế này, chỉ là ngắm cô khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười không hề phòng bị, chỉ là ngắm cô nhìn mình một cách ấm áp.
Chi bằng bắt đầu sớm một chút, đẹp đẽ như vậy, bỏ lỡ bao lâu như thế, những tháng ngày trống trải.
Có phải những người tâm trạng vui vẻ ít nhiều đều sẽ có vài hành động tùy hứng?
Cô và cậu, bảy giờ sáng thứ Bảy, cùng ngồi xe buýt hơn một tiếng đồng hồ, chỉ để ăn thỏa mãn cái dạ dày.
Con hẻm này có lịch sử từ đời Minh Thanh, vốn được gọi là Đệ nhất hẻm. Nền bê tông xù xì, mái hiên cũ màu, vách tường loang lổ cùng với những món ăn vặt đủ màu sắc rực rỡ. Rất nhiều đồ ăn lúc bé thèm nhỏ dãi ở đây đều có thể tìm thấy để ăn, hai người hòa vào đám đông xa lạ, tay nắm tay lưu luyến trong vẻ thướt tha cùng từng đợt hương thơm.
Khương Doãn Nặc ngó chỗ này, nhìn chỗ kia, chần chừ do dự. Món ngon trước mặt, nhưng bụng lại chỉ có bây lớn, tuy buồn bực, vẫn không tránh khỏi một lần nữa kích động.
Hứa Khả bất đắc dĩ nói, “Không được mua nữa, chị chỉ ăn qua loa, mỗi thứ ăn có một chút, chỗ còn thừa toàn ném cho em, em no sắp chết rồi”.
“Lần cuối cùng thôi mà”, Khương Doãn Nặc nhìn thấy bên cạnh có người đang bưng một bát phở chua cay thơm lừng, hồn phách thoáng chốc lại bị dụ dỗ, “Cho hỏi anh mua ở tiệm nào vậy ạ”.
“Tiệm ông Trần đấy, mùi vị rất được”, thực khách nhiệt tình chỉ đường cho họ.
Hai người đi về trước vài chục mét, quả nhiên nhìn thấy biển hiệu bằng giấy “Trần Ký” bay bay trong gió.
Đông như trẩy hội.
Hứa Khả bảo Khương Doãn Nặc tìm chỗ trống ngồi, còn mình chen vào đám đông mua một bát ra đặt trước mặt cô, “Chị ăn một mình đi, đừng bỏ mứa”.
Đủ chua đủ cay, hương thơm nức mũi, quả thật là mùi vị trong ký ức, mới ăn được vài miếng, Khương Doãn Nặc đã mồ hôi nhễ nhại.
Hứa Khả ở bên cạnh cười ha ha nhìn cô, “Cay như vậy mà còn muốn ăn sao?”
“Ừm, ngon lắm”, cô nước mắt giàn giụa gật đầu, đôi môi đầy đặn đỏ hồng, xinh đẹp giống như quả chín ngọt.
Đáng yêu chết mất!
Hứa Khả kìm lòng không đậu cúi đầu, rất nhanh chụt lên môi cô một cái, “Ừm, mùi vị không tồi”, cậu nói.
Người cùng bàn nhìn hai người họ mím miệng cười.
Ăn sáng xong, hai người ra khỏi con hẻm.
Tay nắm tay, mười ngón đan nhau, dường như đã luyện tập hàng trăm lần, ăn ý mà ấm áp, vô cùng tự nhiên.
Tốt đẹp như vậy, không biết khi nào thì sẽ kết thúc, bỗng nhiên, tan vỡ không kịp đề phòng.
Cuộc sống khi căng khi chùng, may mắn và bất hạnh thay nhau xuất hiện, mạch đập của số phận, không ai có thể nắm chắc.
“Sao không nói gì nữa?” Cậu hỏi.
Một lúc sau, cô mới mở miệng, “Sau này, cậu đừng như vậy nữa, cứ luôn, cứ luôn…”
“Trong trường không được, ở ngoài cũng không được, chị muốn em khát chết sao?” Hình như cậu đang than trở.
“Hai chúng ta, không thể tốt như vậy”, cô nói.
“Tại sao?” Cậu dừng bước, chau mày nhìn cô.
“Sẽ bị nghiện”, sẽ cai không được, bây giờ, vô cùng hạnh phúc, đợi khi nó biến mất, cô cũng sẽ chết.
“Lát nữa chúng ta đi đâu chơi đi”, cậu không quan tâm ngắt lời cô.
“Đi sở thú đi”, cô ngẫm nghĩ, “Lúc nhỏ cậu toàn muốn xây nhà ở đó”, cô khẽ cười thành tiếng.
Cậu cũng cười, “Chị đi đâu thì em đi đó”.
Tiết mục xiếc cá voi lúc mười một giờ. Vẫn còn sớm, cô bò người trên lan can cạnh bờ sông ngắm thiên nga.
Nước chảy róc rách, phía sau là hai con thiên nga đen, vài chú vịt con xấu xí màu xám đang bơi lội, nhàn nhã tự do, dáng vẻ rất hạnh phúc.
Cô ném từng vụn bánh mì xuống, bọn trẻ rất tham ăn, chầm chậm bơi đến.
Cậu đứng đằng sau cô, khóa chặt cô giữa người mình và lan can, dùng môi cọ lên tóc mai cô, những sợi tóc mềm mại trơn bóng, hương thơm dịu dàng. Trong hơi thở cậu dần trở nên ám muội, lúc nhẹ lúc nặng, rất mê người. Cô nghiêng mặt qua, đối diện với cậu, lại là một nụ hôn dài mãnh liệt.
“Đã nói là đừng hôn nữa mà”, cô từ từ rời khỏi cậu, tiếp tục ném vụn bánh mì.
“Ừ”, cậu chống hai tay lên lan can, “Rõ ràng là rất thích mà cứ nói không thích, con gái chỉ thích nói ngược thôi”.
“Chị không nhịn được”, cô oán trách, “Ai bảo cậu cứ như vậy chứ”.
Cậu cười mãn nguyện, “Đâu có ai bảo chị nhịn, vui là được rồi, đồ ngốc!”
“Vui là được rồi sao”, cô lặp lại lời cậu nói, “Hứa Khả, có phải cậu đùa giỡn chơi hay không?”
Cậu nhất thời ngây người.
“Hứa Khả”, cô lại nói, “Cậu có nghĩ đến sau này không?”
Cậu vẫn không lên tiếng.
“Không có sao?”
“Không có”, cậu trả lời.
Nước mắt, không báo hiệu trước cứ trào ra, chảy xuống hai má, rơi xuống dòng sông, rồi biến mất.
Hứa Khả nghiêng mặt nhìn cô hồi lâu, “Sao vậy, vừa rồi vẫn ổn mà?”
Cô cảm thấy mình rất mất mặt, nhưng không thể khống chế. Cô cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Khương Doãn Nặc”, cậu lòng dạ rối bời khẽ gầm lên, “Chị lại khóc cái gì nữa? Em cũng đâu có làm gì chị? Chị nói gì đi chứ!”
“Tôi khóc kệ tôi, liên quan gì đến cậu, cản trở cậu sao?” Cô bỗng đẩy cậu ra, mặt cũng đỏ lên. Sao lại trở nên thích khóc như vậy chứ, thật là mất mặt chết đi được, cô nghĩ.
“Chị đừng có khi không kiếm chuyện nữa đi, chúng ta mới tốt đẹp có mấy ngày đâu?” Hứa Khả nắm cổ tay cô, “Chị lại muốn cãi nhau đúng không?”
“Cãi nhau với cậu chỉ là đàn gãy tai trâu thôi, cậu không hiểu cái gì hết”, cô lau khô nước mắt, lớn tiếng nói, “Cậu cũng từng do dự, cậu cũng rất sợ hãi, đúng không? Cậu cũng không biết sau này sẽ như thế nào, đúng không?”
“… Không sai, chị nói rất đúng”, cậu ngơ ngẩn nói.
Cậu nhìn cô, đột nhiên kéo cô đi ra khỏi công viên.
“Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra”, cô giật mình.
Chân cậu bước rất dài, trông dáng vẻ rất tức giận.
“Xiếc cá voi…”, cô đột nhiên nhớ ra.
“Đừng nhắc đến xiếc cá voi con mẹ gì nữa”, cậu nói.
Hai người cùng lên taxi ở bên đường.
Hứa Khả nói, “Bác tài, đến New World, cảm ơn”.
Hai mươi phút sau, họ đứng trong một trung tâm mua sắm lóng lánh ánh vàng.
Cô nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, “Cho hỏi…”.
“Nhẫn”, Hứa Khả hơi mất kiên nhẫn gõ gõ lên tủ kính sáng loáng, sau đó lại bồi thêm một câu, “Tôi lấy nhẫn đôi, cảm ơn”.
Cô nhân viên bán hàng chưa thấy cặp tình nhân nào hung dữ như vậy bao giờ, bất giác nhìn thêm họ vài cái, chàng trai phong độ, cô gái thanh tú, chỉ có điều mắt hơi đỏ. Cô đang dự tính nên giới thiệu kiểu dáng nào để dễ được đón nhận.
“Lấy cái này”, Hứa Khả chỉ đôi nhẫn cặp dưới cửa kính, móc thẻ ngân hàng ra đưa cho cô ta.
Cô nhân viên bán hàng hơi choáng, thầm nghĩ người này thật là gấp gáp, sau đó vui vẻ đi đến quầy thu ngân.
Dường như Hứa Khả hơi mệt, khẽ thở dài, im lặng nhìn Khương Doãn Nặc.
Khương Doãn Nặc khẽ nhíu mày, “Cậu muốn tặng nhẫn cho chị gái mình sao? Em trai.”
Vẻ mặt cậu có chút uể oải, không để ý đến sự cười nhạo của cô, “Tuần trước, cũng chính là mấy hôm chúng ta luôn không gặp nhau, em đang giúp người ta viết code, viết mấy đêm liền. Lúc đó, em không có dũng khí đi gặp chị, thậm chí em còn quyết định, cứ như vậy cho rồi, bắt đầu từ bây giờ sẽ không gặp chị nữa, quên chị đi, vẫn còn kịp. Thế nhưng, khi em đang viết thì trong đầu không ngừng có ý nghĩ thế này, đợi em lấy được số tiền này, em sẽ mua cho chị một món quà gì đó, để chị vui… Chị nói xem, có phải con người ta rất mâu thuẫn không… Lúc đó, em chỉ tưởng tượng ra cảnh chị cười… Sau đó em đi tìm chị, em nói với bản thân rằng, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không xa chị nữa…”, lời bày tỏ này, đối với cậu dường như có hơi khó khăn, hai má cậu ửng đỏ, nhưng đôi mắt lại trở nên sáng ngời, khẩn thiết lại khó xử mong đợi câu trả lời của cô.
Khương Doãn Nặc đưa ngón tay ra chọc vào má cậu, “Này, cậu tưởng mình đang đọc lời thoại đấy à?” Thật ra, cô cũng rất áy náy.
Cô nhân viên bán hàng cũng cảm thấy áy náy không thể không bước tới cắt ngang những lời tâm tình triền miên của hai người, “Cho hỏi, anh chị có muốn khắc chữ lên nhẫn không ạ?”
Khương Doãn Nặc nói, “Tốt nhất là khắc tên, nếu không rơi mất thì làm thế nào.”
Người bên cạnh ngốc như vậy, Hứa Khả cảm thấy rất mất mặt, “Làm mất rồi thì người ta cũng không trả lại cho chị đâu”, cậu viết hai chữ cái lên giấy, “Tên chúng tôi khắc trên nhẫn của người kia”, cậu nói, giống như đang tuyên bố điều gì đó.
Hứa Thụy Hoài vô cùng hài lòng với tình trạng hiện giờ của bản thân.
Người ta nói, khi còn trẻ không có tiền thì có sức khỏe, có tuổi rồi có tiền nhưng lại không còn tinh lực, vì vậy đối với người đẹp chỉ có lực bất tòng tâm mà thôi.
Nhưng ông ta may mắn lại có cả hai, do vậy cuộc sống thoải mái, khó tránh khỏi khí thế hừng hực.
Một người đàn ông trung niên rất có sức hút, ném cho cô gái dáng người uyển chuyển trong lòng một câu thế này, “Cưng à, ngắm được gì rồi, cứ việc nói”, không ngoài dự đoán, được cô nhân viên bán hàng cung kính lại ngưỡng mộ nhìn chăm chú.
Nhưng ánh mắt người đẹp lại rời khỏi đống đồ trang sức, nhìn về phía xa.
“Ha, trẻ con bây giờ”, đôi môi đỏ thắm của người đẹp khẽ mở, lẩm bẩm một mình, “Thật sự trông rất được”.
Hứa Thụy Hoài nhìn theo hướng của cô ta, vẻ mặt không tốt, có chút hoa mắt, nhưng cảnh vật ở phía xa vẫn có thể nhìn rõ.
Cô gái trẻ trung giơ tay lên nói gì đó với chàng trai bên cạnh, chàng trai cười cười, nắm tay cô gái hôn xuống…
Hứa Thụy Hoài chớp chớp mắt, thầm nghĩ không lẽ mình bị cao huyết áp? Bao nhiêu là nước ép cần tây đó coi như uổng công uống, xem ra phải đi kiểm tra sức khỏe rồi.