Khương Doãn Nặc bước vào phòng ký túc xá, bốn người hiếm khi tụ tập cùng nhau.
Cô nhìn thấy trên bàn Quan Dĩnh chất một đống sách, không phải GRE thì là Toefl, thuận tay cầm một cuốn lên lật xem, hỏi, “Cậu định ra nước ngoài cùng Lôi Viễn à?” Chiếc nhẫn trên tay cô khúc xạ ánh nắng giữa trưa, rực rỡ chói mắt.
Quan Dĩnh ngó thật kỹ, càng thêm chắc chắn đó là cùng một kiểu.
Tim cô đập dữ dội theo phát hiện này.
Có lẽ là do đọc sách hơi mệt, cô thở ra một hơi dài, “Tớ cũng không còn cách nào khác”, cô cười chế nhạo, nhưng lời nói lại không có chút bất đắc dĩ nào.
Khương Doãn Nặc trêu cô, “Ra nước ngoài làm gì? Trong nước ăn ngon uống ngon, có bố mẹ chăm sóc, ra nước ngoài gặm bánh mì còn phải tự nấu ăn, không phải chịu khổ sao”.
Quan Dĩnh chống cằm chậm rãi nói, “Ai bảo tớ gặp phải khắc tinh chứ? Thử xem sao…”
Hoàng Tử Hi cười nói, “Sức hút của trai đẹp quả có khác, nếu như tớ gặp được người như vậy thì cũng tình nguyện bị cuốn vào”.
Châu Vũ cười nhạo, “Đó mới gọi là không có tiền đồ? Bị người khác dắt mũi, không có chút chủ kiến nào, chỉ vây lấy một người đàn ông, đó gọi là chuyện gì chứ”.
Khương Doãn Nặc đứng xoay lưng lại với Châu Vũ, cô lè lưỡi trêu đùa với Quan Dĩnh.
Ngược lại Quan Dĩnh không hề để ý cười nói, “Thứ mình thích tại sao không đi giữ lấy, ai nói con gái thì phải đứng ngay tại chỗ đợi chứ, chúng ta cũng phải tích cực tranh thủ không phải sao? Đã tận lực nhưng không thể ở bên nhau, đó là không có duyên phận, cũng không oán thán được ai”.
Khương Doãn Nặc dí dỏm giơ ngón cái lên.
Quan Dĩnh lại nói tiếp, “Chuyên ngành của chúng ta, ra nước một thời gian cũng được, tốn thời gian hờn dỗi, chi bằng chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ moi chút học bổng, bớt gây phiền phức cho gia đình”.
“Có lý”, Hoàng Tử Hi gật gật đầu, “Chúng ta phải kiên trì giữ hai tay, một tay giữ sự nghiệp, một tay giữ đàn ông. Bây giờ tớ đọc sách không vô, đành phải đi giữ đàn ông thôi”, nói xong đi hẹn với bạn trai cầm hộp cơm, đi thẳng đến căn tin.
Đợi Châu Vũ cũng đi, Quan Dĩnh lại nhìn Khương Doãn Nặc khẽ thở dài, “Rất nhiều người đều sẽ nói hay làm dở, thà từ bỏ cuộc sống bình lặng mà lựa chọn con đường đầy bụi gai. Có lẽ, khi cậu đi trên con đường đó, thứ cậu nhìn thấy không phải là phong cảnh cậu tha thiết ước mơ, mà là…”, cô khẽ hừ một tiếng, bĩu môi, “Ồ, hóa ra cũng chỉ có như vậy mà thôi”.
Biểu cảm của cô đáng yêu lại buồn cười, Khương Doãn Nặc vỗ vai cô an ủi nói, “Tình yêu đến cũng đã đến rồi, còn cho cậu thời gian để lựa chọn sao? Đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần không tổn thương đến người khác, quyết định rồi thì cứ làm, muốn sống muốn chết cũng chỉ có một kiếp này”.
Mỗi một người, dù có thông minh giỏi lăn lộn đến mấy, chẳng qua cũng là cá nằm trên thớt của số phận mà thôi. Chuyện sau này, ai có thể nói rõ được chứ?
Khương Doãn Nặc nói xong lời này, lại có hơi mê muội. Bắt đầu từ khi nào, lý luận của cô lại trở nên hoàn toàn trái ngược như vậy, nghe sặc mùi tình yêu là tối cao. Mà suy nghĩ này, là điều mà cô từng phản đối. Vì cô sẽ liên tưởng đến Khương Mẫn, người mà cả đời này đều chìm sâu vào vũng lầy do chính mình tạo nên, không thể thoát ra. Cô từng nói với bản thân rằng, vĩnh viễn cũng không được trở thành Khương Mẫn thứ hai.
Cô cũng đã từng, vô cùng khinh bỉ, những thứ gọi là tình yêu đó. Nhưng cái thứ hư ảo mờ mịt như thế lại có thể mang lại tai họa mang tính hủy diệt. Đến khi bạn bị nó giày vò đến thoi thóp, ngay cả cái đuôi của nó bạn cũng không tóm được, giống như nó chưa từng đến.
Nhưng mà bây giờ, mọi thứ đều đã bị đảo ngược, trong lúc không để ý.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô liền trở nên tiêu cực. “Tớ hi vọng”, cô ngây người nói với Quan Dĩnh, “Các cậu có thể có được kết quả tốt”.
Quan Dĩnh nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của cô, càng phát hiện thấy sự thấp thỏm bất an, giống như nghi vấn chôn sâu tận đáy lòng đó chính là sự thật hoàn toàn chính xác vậy. “Tiểu Khương”, cô không nhịn được muốn hỏi, “Có phải cậu… các cậu…”, làm sao cô có thể nói ra được chứ, nếu đó là thật…, nếu đó là thật thì cô sẽ khâm phục dũng khí của cô ấy, hay là chỉ trích sự buông thả của cô ấy?
Tâm trạng người ngoài cuộc lại cũng sẽ lên xuống như vậy, không thể yên ổn.
“Nếu một tình yêu không thể có được lời chúc phúc của người khác thì phải làm thế nào?” Cuối cùng Quan Dĩnh không từ bỏ mà hỏi ra, chỉ có điều cách hỏi uyển chuyển hơn nhiều.
Khương Doãn Nặc trực tiếp trả lời, “Qua hôm nay rồi hãy nói tới ngày mai”.
Đây, chính là câu trả lời.
Vì thế nên ánh mắt họ hướng về đối phương mới nóng bỏng cố chấp như thế, nhưng lại vô cùng yếu ớt. Tựa như cây nhỏ lung lay giữa mưa gió, bất cứ lúc nào cũng đều sẽ gặp phải xui xẻo đổ ngã. Ánh mắt như thế, cho dù có ra sức che đậy cũng vẫn lấp lánh sự lưu luyến cảm động lòng người và tình yêu không thể giả vờ che giấu.
Đột nhiên Quan Dĩnh có một sự xúc động đến rơi nước mắt. Người sống trong niềm vui của hai người yêu nhau, tâm tư luôn luôn mềm yếu, trong lòng ngập tràn sự cảm thông và khoan dung. Họ luôn ngây thơ mà hi vọng rằng, những người bên cạnh mình sẽ có thể hạnh phúc giống như họ.
Tình cảm của Khương Doãn Nặc nhạy cảm tinh tế, chỉ là lúc này, cô một mực chìm trong suy nghĩ của bản thân, nếu không sẽ phát hiện thấy vẻ mặt của Quan Dĩnh kỳ lạ, ngại ngùng, lo lắng, kinh ngạc, muốn nói lại thôi đến thế nào.
Khương Doãn Nặc đang nghĩ đến người ấy, nghĩ đến lời cậu nói với cô sau khi bữa cơm hôm đó kết thúc.
Lúc ấy đang trên đường trở về trường, hai người cố ý đi xen kẽ nhau một khoảng cách rất dài, người trước người sau. Cô ở đằng trước trò chuyện cùng mấy bạn nữ, cậu và Lục Trình Vũ tụt lại sau cùng trong đám người.
Tưởng rằng sẽ như vậy mà thôi.
Nhưng cậu bỗng nhiên gọi, “Khương Doãn Nặc”, cậu gọi tên cô, rất lớn.
Người bên cạnh đều không hề để ý mà chỉ cười, chỉ tưởng là cậu đang trêu chị gái mình.
Song, dường như cô nghe ra được sự sảng khoái ở trong đó.
Cô muốn đến gần cậu, thế là quay người đi về phía cậu, lướt qua vai Lục Trình Vũ.
Nhưng cậu dừng lại mà không bước tiếp, miệng ngậm điếu thuốc, đứng yên một chỗ, lặng lẽ đợi cô.
Đợi cô đến gần, cậu đột nhiên phà khói thuốc vào mặt cô, làm cô ho sặc sụa.
Cậu cười đắc ý, nhưng sau đó liền ôm lấy cô, ngay trước cổng trường đông người qua lại.
Cô hoảng hốt muốn vùng ra.
Nhưng lại nghe thấy cậu nói, “Đến khi nào em mới có thể tuyên bố với người khác rằng chị là của em”.
Không ai biết được đáp án.
Thế là họ nhẹ nhàng hôn nhau, dưới ánh nắng mùa hè.
Cô vẫn còn nhớ, mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người cậu, vẻ mặt sốt ruột hiện lên giữa trán, thậm chí cả tiết tấu hô hấp của cậu.
Tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn phải sống.
Tình yêu, có lẽ cũng không yếu đuối giống như trong tưởng tượng của con người, do đó đã kết thúc tại đây.
Đó là khoảng thời gian rối loạn mà lẫn lộn, vùng vẫy và trầm luân trong nỗi hoang mang, mệt mỏi vì phải cân bằng giữa việc học và kiếm tiền, trong đáy mắt lạnh nhạt hoặc thân thuộc của những người xung quanh, cảm xúc được giấu kín lại dường như bất giác dâng lên, mang theo nỗi đau đớn mà tuyệt nhiên của việc tự mình lưu đày, không hề kiêng dè mà lan tràn trong tâm nhĩ yếu đuối trong suốt của những người yêu nhau.
Có lẽ ngay từ thuở khai thiên lập địa, trong gen của con người đã ẩn chứa một loại virus mang tên tự mình hủy diệt.
Càng là tội ác sẽ càng không thể từ bỏ, càng đau khổ sẽ càng trở nên kiên trì, càng cấm kỵ sẽ càng mang theo vẻ đẹp cực đoan chán chường.
Mà sự quyến luyến cao độ này đã trở thành sợi dây thừng chắc chắn nặng nề, không thể thoát khỏi, không thể chịu đựng.
Tựa như một cuộc đọ sức giữa các linh hồn, như hình với bóng, hủy hoại tâm trí.
Họ càng ngày càng muốn ở bên nhau nhiều hơn, càng muốn cuốn vào, quên đi bản thân chìm vào một thế giới khác. Hẹn hò bí mật ngọt ngào, có thể là trong rừng cây loang lổ ánh nắng vào giữa trưa, có thể là trên hành lang tối đen ở tầng dạy học vào đêm khuya, cũng có thể là trong phòng vẽ rực rỡ ánh đèn không một bóng người.
Buổi tối, họ chia tay trước lầu ký túc xá.
Cậu thấp giọng nói, đợi em thêm một năm nữa, nhất định phải đợi em.
Những ánh mắt xung quanh khiến cô rất mất tự nhiên, cô khẽ gật đầu rồi liền chạy vào trong.
Lúc Khương Doãn Nặc trở về phòng ký túc thì lầu ký túc xá sắp tắt đèn, ba người bạn cùng phòng của cô đang đứng vây quanh một chiếc máy tính.
“Xem gì thế”, cô bỏ cặp sách xuống bước đến.
Ba người đó dường như không phát hiện cô đã trở về, đều bất ngờ quay đầu nhìn cô.
Đột nhiên Quan Dĩnh nắm lấy tay cô, “Tiểu Khương…”, cô ấp úng nói không nên lời, vẻ mặt kỳ lạ.
Trên mặt hai người còn lại lộ vẻ kinh ngạc không chắc chắn.
Ánh mắt Khương Doãn Nặc lướt qua họ, rơi xuống màn hình máy tính.
Đó là một giao diện quen thuộc, BBS của trang web trường.
Đoạn clip trên trang web vẫn đang chạy, hình ảnh rõ ràng sắc nét, hiệu quả quay rất tốt.
Đó là một căn phòng vẽ, có một đôi đang hôn nhau nồng nhiệt, bóng dáng hai người cuối cùng cũng từ từ tách ra, gương mặt hiện lên dưới ánh sáng khắp phòng, dáng vẻ tuy không gọi là vô cùng rõ nét nhưng hoàn toàn có thể nhận ra.
Sắc mặt Khương Doãn Nặc trắng bệch, hai tay cứng đờ yếu ớt chống xuống chiếc bàn trước mặt, cô gần như quên phải hít thở thế nào, bó tay hết cách, đứng ngồi không yên.
Những người bạn cùng phòng đứng phía sau cô, không ai nói tiếng nào.
Đây là một cảnh tượng cảm động lòng người, nam sinh cao to điển trai, dáng vẻ thâm sâu, cô gái dáng người nhỏ nhắn nằm trong vòng tay nam sinh, vẻ mặt dịu dàng, hai người hôn nhau thắm thiết đến quên cả đất trời.
Tiêu đề trên clip cực kỳ bắt mắt, những con chữ màu đen đó đâm vào hai mắt, mạnh mẽ xé nát lục phủ ngũ tạng của cô. Cô đưa tay run run nắm lấy con chuột máy tính, thẫn thờ đóng trang web lại.
Đèn đột nhiên phụt tắt, bóng tối trong phút chốc che đậy tội ác nhục nhã. Mọi người hoàn hồn trở lại, có người mở đèn dự phòng lên, có người cầm khăn chậu đi tắm rửa, mỗi người đều bận việc của mình, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng cô nghe thấy một giọng nói khẽ nhưng rất rõ ràng, “Biến thái”.
Hai chữ này đâm thẳng vào tai cô, toàn bộ máu bỗng chốc chảy ngược lên đầu, cô cảm thấy vô cùng choáng váng, dường như không thể kiềm chế mà ngã xuống giường mình. Cô dùng tay đỡ lấy trán, không thể suy nghĩ gì.
Quan Dĩnh đứng bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, im lặng không nói.
Điện thoại trong túi rung liên tục, cô biết là ai, không nhìn tới liền bấm tắt.