Yêu Không Bến Bờ

Chương 7: Rung động nhất thời



Lúc lên lớp, Khương Doãn Nặc vẫn ngồi chiếm vị trí đặc biệt của ba người, chỉ là người nào đó không dám lỗ mãng nữa. Những ngày tháng yên bình không sóng gió vẫn như trước đây.

Vào một buổi tối, Khương Doãn Nặc đang ngồi trong phòng tự học đọc sách. Đương ngáp ngắn ngáp dài thì vị trí bên cạnh có người ngồi xuống. “Xin chào”, cô dùng tay đỡ đầu ngẩng lên, nhìn người đã biến mất hơn một tháng nay đang ở trước mặt mình.

Lâm Hiên trước mắt, vẻ mặt mang nét mệt mỏi, áo cầu thủ màu xanh dương dính đầy bụi bặm, cánh tay và trên chân có mấy vết thương, trên vết thương vẫn còn dính vài vệt máu. Nhưng những điều này đều không làm giảm đi vẻ đẹp trai và nho nhã của cậu ta, ngược lại còn tăng thêm mấy phần khí chất sầu muộn của một hiệp sĩ phóng khoáng, sầu muộn nhưng không chán chường. Do vậy, vừa vào phòng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của các bạn nữ.

“Cậu bị thương rồi”, Khương Doãn Nặc nói.

“Không có vấn đề gì to tát cả”, Lâm Hiên nhìn cánh tay của mình.

“Có chuyện gì không?”

“Không có gì, chỉ muốn đến thăm cậu thôi”, Lâm Hiên thở dài, vẻ mặt vô cùng bất lực, “Lúc đá xong trận đấu, nhớ đến cậu, không kiềm được liền đến đây.” Cậu ta khẽ nắm chặt tay, dường như đang cố chịu đựng sự phiền muộn của bản thân. Phát hiện cô chỉ nhìn mình mà không bắt chuyện, lại hơi ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tớ sẽ không làm phiền cậu lâu đâu, tớ đi ngay đây”, trong ánh mắt che giấu một chút cô đơn và luyến tiếc.

Thấy cậu ta đứng dậy, cuối cùng Khương Doãn Nặc cũng không nhịn được kéo góc áo cậu, nói: “Vẫn chưa ăn tối đúng không, tớ cùng đi với cậu.” Vẻ sầu muộn và cô đơn tựa như đã từng quen biết này, cuối cùng khiến cô không thể nhẫn tâm.

Hai người kề vai đi ra khỏi trường học, không ai nói một lời nào.

“Lâm Hiên”, đột nhiên cô cười khẽ gọi tên cậu, sau đó nói: “Làm bạn trai tớ nhé”, lời vừa nói ra nhưng lại không khỏi giật mình. Thật là một tình huống chẳng ra làm sao, trong cuộc chiến theo đuổi của hai người, người bày tỏ trước lại là chính cô. Khương Doãn Nặc ơi là Khương Doãn Nặc, mày bị lú lẫn rồi sao. Đối với người đang đứng trước mặt, lẽ nào mày thật sự thích cậu ta rồi?

“Hả?”, người nào đó mở to mắt khó mà tin được, “Tại sao? Không phải… Ý tớ là, tại sao bỗng nhiên cậu lại đổi ý?”

Bởi vì, bởi vì…

“Bởi vì… con người cậu cũng không tệ, có lẽ tớ có thể thử thích cậu?” Khương Doãn Nặc chìa tay về phía cậu ta. Có một số chuyện, không thử thì làm sao biết được?

Lâm Hiên cúi đầu, nhìn cô một cách rất nghiêm túc, nhẹ nhàng hỏi, “Vậy bây giờ, tớ có thể hôn cậu không?”

Cô hơi ngước mặt lên, đôi môi cậu ta đã dán vào môi cô, thận trọng thưởng thức, sau đó phát hiện, đó là một hương vị của sự trúc trắc.

“Lần đầu tiên?” Người hỏi dường như càng ngại hơn.

“Không phải, chỉ là lâu lắm rồi chưa hôn ai”, cô chợt bừng tỉnh, lạnh nhạt trả lời.

Khương Doãn Nặc ơi Khương Doãn Nặc, mày đang nghĩ cái gì thế, đó là trò đùa thời thơ bé chưa biết gì của người Hobbit, mày nổi điên gì vậy chứ, lại còn ở đây hồi tưởng lại, cùng với em trai mình… Trời ơi, mày mắc bệnh ấu dâm, mày điên rồi… Khương Doãn Nặc đè nén sự kích động muốn hét lên xuống, tức giận gãi đầu, nỗ lực xua đuổi giọng nói không ngừng kêu gào trong đầu mình đi. Nhưng giọng nói đó lại đột nhiên yếu đi, nó nói: có nhớ cũng vô ích, cậu ấy đã biến mất rồi, biến mất khỏi cuộc sống của cô, cậu ấy không cần cô nữa…

“Em sao vậy?” Phát hiện sắc mặt cô bỗng nhiên lúc xấu lúc tốt, Lâm Hiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Không có gì, đột nhiên quyết định yêu đương, ít nhiều có hơi phấn khích thôi”, cô cười như không có chuyện gì.

Hai người cứ như vậy mà bắt đầu, có chút kích động, có chút mơ hồ, có chút bối rối, chí ít cô cảm thấy như vậy.

Không có rạp chiếu phim, không có công viên phơi phới tình yêu, không có quán cà phê phong cách tao nhã. “Cảnh xuân sắc thắm còn đây” của họ chỉ xuất hiện ở hai nơi, phòng tự học mọt sách chất thành đống, hoặc là, sân bóng đá khi đang thi đấu. Hai người này là một đôi không chút thú vị trong mắt mọi người.

(Trích trong tác phẩm Mẫu Đơn Đình, câu gốc là “Lương thần mĩ cảnh nại hà thiên”)

Dưới sự tấn công bằng ánh mắt đáng thương của người nào đó, trên nguyên tắc vun đắp tình cảm hi sinh bản thân, cuối cùng Khương Doãn Nặc cũng đồng ý đi xem một trận bóng đá trước giờ không có hứng thú. Đồng thời, một khi đã xảy ra thì không thể khống chế được nữa. Từ đó, với tư cách bạn gái lực lượng nòng cốt của đội bóng, lần nào Khương Doãn Nặc cũng đều được mời tham gia, đương nhiên là đứng xem kiêm bưng nước rót trà, kèm theo ân cần hỏi han. Không còn cách nào khác, mày là bạn gái của người ta, vẫn nên tự mình yêu cầu phải làm, vì vậy, nhất định phải có trách nhiệm, sao có thể không vui liền muốn bỏ đi cơ chứ.

Từ sau khi họ trở thành người yêu của nhau, Lâm Hiên liền không giống như trước đây lúc nào cũng dính chặt cô nữa, chỉ là thường xuyên gọi cô đến xem mình đá bóng. Dần dần, cô đã thành có thói quen xem đá bóng, nói một cách chính xác, là xem người. Nhìn mái tóc đen tung bay, khuôn mặt kiên nghị bình tĩnh, ánh mắt chăm chú cố chấp, ngôn ngữ cơ thể tự nhiên đẹp đẽ… của người thanh niên đó, ai mà không có lòng háo sắc cơ chứ. Đôi lúc, nhìn khí thế hừng hực cùng bóng dáng trẻ trung phong độ đó, Khương Doãn Nặc sẽ bỗng nhiên nghĩ đến: có lẽ, mình đã thích cậu ấy rồi cũng không chừng.

“Hai người các cậu đúng là không giống như đang yêu đương nồng cháy gì hết”, Hoàng Tử Hi nhàn nhã mở miệng, “Đâu giống như mối tình như keo với sơn, triền miên đau khổ của hồi tớ học cấp ba chứ. Các cậu mới bắt đầu có hơn một tháng mà đã giống như đôi vợ chồng già rồi, không có mãnh liệt chút nào.”

“Phải đó, không phải trước đây Lâm Hiên theo đuổi cậu cật lực lắm sao, sao người vừa đến tay liền lạnh nhạt ngay vậy”, Châu Vũ nhanh chóng tiếp lời.

“Như vậy cũng tốt, tiết kiệm được thời gian và sức lực, người ta phải đi bao nhiêu năm mới đến được bước của bọn tớ, vất vả biết mấy”, Khương Doãn Nặc cười hi hi nói.

“Nói cậu đó, không có thú vị gì hết, việc gì cũng không để tâm. Lâm Hiên cũng lạ thật, chưa bao giờ tặng hoa cỏ các thứ cho cậu”, Châu Vũ vừa nói vừa bắt đầu sơn móng tay.

“Chỉ là có cảm tình với nhau thôi, có lẽ vẫn chưa đến mức rất thích”, Quan Dĩnh vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nhỏ nhẹ nói, “Có đôi lúc, dục vọng chinh phục của con trai sẽ khiến bản thân họ xem nhẹ chuyện vui ban đầu.

Sơn móng tay của Châu Vũ bị lem ra ngoài, liền vội tìm nước rửa trong tủ.

Hoàng Tử Hi cầm cặp sách nói: “Tớ đi trước đây, các cậu cũng mau lên đi, nếu không lại phải ngồi phía sau nữa đấy”.

“Tử Hi, đợi tớ với”, Quan Dĩnh cũng đi ra ngoài, lúc ngang qua bên cạnh Khương Doãn Nặc, đột nhiên ghé sát tai cô nói rất khẽ, “Cho nên, tớ lựa chọn không từ bỏ.”

Khương Doãn Nặc liền tươi cười, lớn tiếng gọi cô ấy: “Quan Dĩnh, cậu biết tớ thích cậu nhất ở điểm nào không?” Cô ngừng lại một lúc rồi nói: “Chính là giọng điệu nói chuyện này của cậu, rất cool.”

(Lời của Dĩnh: Lời tớ nói buồn cười đến vậy sao?)

Lại một lần nghỉ giữa hiệp nữa, Khương Doãn Nặc như thường lệ đi rót nước bưng trà.

“Đám mỹ nữ đó ở đâu ra vậy?” Cô nhìn về phía một đám các cô gái chưa từng gặp mặt đang xôn xao đó.

“À, đó là các em gái năm nhất mới gia nhập đội cổ vũ”, Lâm Hiên quay đầu nhìn, sau đó uống cạn một chai nước.

Mỗi người mỗi vẻ, đa hình đa dạng, đang độ tuổi thanh xuân, ngay cả bản thân là con gái nhìn thấy cũng tim đập loạn nhịp. Mấy tên nhóc này thật biết hưởng thụ, đá bóng thì đá bóng đi, còn muốn thưởng thức gái đẹp nữa.

“Hết nước rồi”, Lâm Hiên lắc lắc cái chai không.

“Tiểu Hiên Hiên, chỗ em có này”, người đẹp A nhanh chóng chuyền nước suối của mình qua.

Thú vị đấy, gọi thân mật như thế, hình như là rất thân. Người nào đó vừa cười hi hhi vừa nhìn.

“Cảm ơn, không cần đâu”, Lâm Hiên lập tức đỏ mặt, sau đó nói với người nào đó đang xem kịch: “Doãn Nặc, em đi mua giúp anh một chai đi, sắp bắt đầu hiệp sau rồi.”

“Ừ, được, Tiểu Hiên Hiên”, Doãn Nặc học theo.

“Nhà thi đấu bóng rổ bên cạnh có, vòng qua khu rừng nhỏ là tới, không cần phải đi quá xa”, nói xong, Lâm Hiên cúi đầu hôn cô một cái.

Nhà thi đấu bóng rổ, nhà thi đấu bóng rổ, chính là ở đây, vẫn chưa vào bao giờ? Ơ, náo nhiệt quá, nơi này cũng đang thi đấu.

Trên sân bóng, cầu thủ hai đội áo đỏ và áo đen đang dốc sức thi đấu. Chẳng trách náo nhiệt hơn trận bóng đá bên kia, nhìn xem người ta ở đây toàn là những thân hình cao từ một mét tám trở lên, đâu có giống đám vàng thau lẫn lộn đá bóng chứ, khán giả nữ cổ vũ dường như có xu hướng nghiêng về một bên, tất cả đều ở đây diễn màn la hét chói tai.

Bốn phía khán đài đông nghẹt người, cờ bay phấp phơi, băng rôn tung lượn, Khương Doãn Nặc đứng ở vị trí cửa ra vào nhìn mà hoa cả mắt, tìm một hồi mới phát hiện ở lối đi chỗ cầu thang đối diện có một quầy hàng nhỏ, không còn cách nào khác, đành phải đi vòng qua sân bóng để đến nơi. Đi vòng vòng, vì không thích xem đấu bóng nên chỉ nhìn mấy con chữ trên những tấm băng rôn kia, liếc mắt quét qua, cứ cảm thấy trên sân bóng có người thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình, xí, chưa thấy người đẹp bao giờ sao? Đang thi đấu còn phân tâm. Không thèm để ý đến, tiếp tục đọc chữ. Đều là mấy hàng chữ kiểu như “Nhiệt liệt ủng hộ XXX”, “Vì XXX hãy cố lên”, chẳng có gì hay ho. Ừm, tấm băng rô cô vừa đi ngang qua còn tạm được, trên viết: “XX, XX em yêu anh, giống như chuột yêu gạo vậy!”

Cái tên, cái tên này… Khương Doãn Nặc quan sát những người trên sân, sau đó lùi về sau, tóm chặt một “chú chuột” đang giơ băng rôn hỏi: “Gạo, có phải là người đó?”, cô chỉ vào người áo đen đang lên rổ. “Chú chuột” phấn khích gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy”, sau đó nắm tay Doãn Nặc lắc: “Thì ra cậu cũng là fan hâm mộ của cậu ấy, gia nhập câu lạc bộ của bọn tớ đi, bọn tớ có thông tin cá nhân chi tiết của cậu ấy đấy…” Chưa nói xong đã bị vẻ mặt lạnh lùng của Khương Doãn Nặc dọa điếng người, người này không giống fan hâm mộ, mà giống… kẻ thù đang đằng đằng sát khí!

Trong lòng Khương Doãn Nặc vừa sợ vừa vui vừa tủi thân, vị gì cũng có. Cô nhẹ nhàng gỡ tay “chuột” ra, sải bước vào sân bóng.

Nhà thi đấu bóng rổ tức thì yên lặng.

“Bạn ơi, bạn gì ơi, bọn mình đang thi đấu, mời bạn…” Đội trưởng, trọng tài, cầu thủ dự bị tất cả đều xúm đến, nhưng người cản trở là nữ sinh nên cũng ngại không bước lên kéo lại.

Khương Doãn Nặc tiếp tục bước tới trước mặt người áo đen, người đó cũng chăm chú nhìn cô.

Cô giơ tay, nhanh chóng cho người đó một bạt tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.