Yêu Không Chậm Trễ

Chương 11



Đột nhiên im lặng, bầu không khí có phần mập mờ, câu nói vừa rồi của Phó Cảnh Sâm 'Phá tung thì tôi mua nhà khác cho em!', ngữ điệu ngang ngược ấy tựa như vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong xe.

Lục Tinh bối rối, mặt nóng phừng phừng. Cô vội vàng mở một nửa cửa sổ xe xuống, gió lạnh tràn vào, chầm chậm thổi tan tâm trạng hốt hoảng của cô.

Cô nói Phó Cảnh Sâm mắc chứng ép buộc, lại rất thích bắt buộc cô, cô cảm thấy anh đúng là có bệnh. Nhưng cô cũng hiểu rõ ràng, cô cũng mắc bệnh, cô không hề ghét khi anh ép buộc mình, thậm chí có đôi lúc còn có cảm giác vui vẻ trong lòng, cho rằng đó mới là biểu hiện của việc anh thích cô, anh muốn đối tốt với cô.

Cô tự nhắc nhở bản thân đó chỉ là ảo giác. Giống như mấy năm trước, cô cũng xuất hiện ảo giác tương tự thế này, dẫn đến kết cục thương tích đầy mình.

Hy vọng càng nhiều, nỗi đau thương càng sâu, năm đó khi cô mười bảy tuổi cũng đã khắc sâu đạo lý này rồi.

Phó Cảnh Sâm liếc mắt nhìn qua, mái tóc vốn không dài bị gió thổi phất ra sau đầu, lộ ra gò má nửa bên mặt ửng đỏ cùng với vành tai xinh xắn, anh thu tầm mắt, con ngươi hơi trầm xuống, khẽ cười.

Lục Tinh không biết Phó Cảnh Sâm đến đây làm gì, nơi này cách Phó thị khá xa, chắc chắn anh không ở chỗ này.

Khi xe dừng lại, Lục Tinh lên tiếng: "Anh muốn đi lên tìm người? Tôi ở dưới tầng chờ anh."

Dưới tầng chờ anh? Phó Cảnh Sâm nhàn nhạt liếc nhìn cô, bình tĩnh đáp: "Chân trước tôi vừa bước đi, chân sau em sẽ chuồn mất."

Bị nhìn thấu, gương mặt Lục Tinh đỏ lên, nghe anh tiếp lời: "Em theo tôi lên tầng."

Dứt lời, anh mở cửa xuống xe, băng qua đầu xe mở cửa cho cô, Lục Tinh lề mà lề mề bước xuống. Cô nghĩ mối quan hệ bây giờ giữa cô và anh không thể tùy tiện xuất hiện ở nhà người lạ sẽ rất khó xử, nhưng cô không thể nói trực tiếp, đành nói bóng nói gió: "Tôi không muốn đi cùng với anh, sẽ khá lúng túng khi gặp người khác."

Phó Cảnh Sâm hơi cúi người, nắm lấy tay cô, dắt cô đi đến đường nhỏ trải đầy đá cuội, trầm giọng nói: "Không có ai hết!"

Bàn tay anh khô ráo ấm áp, nắm trọn bàn tay cô trong lòng bàn tay anh, cảm giác không khác với chuyện xảy ra ở nhà ga năm đó... nhưng lần này cô không đủ can đảm nắm lấy ngón tay anh.

Lục Tinh giãy giãy vài cái, tuy nhiên sao có thể đấu lại sức đàn ông, cô đành cam chịu, nén bực tức muốn bộc phát ở trong lòng, hít sâu vài hơi để cho mình dần bình tĩnh lại.

Qua một lúc lâu, mới hỏi: "Cái gì mà nói không có ai khác. Cuối cùng anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Phó Cảnh Sâm không nói một lời, vẫn nắm tay cô, đến khi bước vào thang máy mới buông cô ra, "Đến nơi em sẽ biết."

Lục Tinh bị anh làm tức chết, cô quệt miệng, cúi đầu, không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn nhìn anh nữa.

Thang máy đến tầng mười lăm, Lục Tinh có hơi do dự, cô đi theo sát sau lưng anh, đến trước cửa một căn hộ, thấy anh tra chìa khóa mở cửa, giọng cô có chút nghi hoặc: "Anh đang ở đây?"

Phó Cảnh Sâm trả lời: "Không phải."

Xoay chìa khóa, kéo cửa, tiến một bước chạm đến bức tường bên cạnh, bật công tắc, toàn bộ không gian tối tăm đều bừng sáng.

Bước được hai bước, phát hiện Lục Tinh chưa đi vào, anh quay người: "Sao không vào?"

Lục Tinh cúi gằm đầu, cực lực suy nghĩ: Đây không phải là nơi Phó Cảnh Sâm nuôi tình nhân đó chứ?

Cô ngẩng cao đầu, chạm vào ánh mắt trong vắt của anh, liền nhanh chóng quăng tất cả những ý nghĩ ấu trĩ kia ra phía đằng sau... Nơi anh nuôi tình nhân, dắt cô đến làm gì?

Đúng là cô đã giận quá mất khôn rồi.

Căn hộ còn rất mới, mùi sơn mới phảng phất, các thiết bị chắc cũng vừa được lắp đặt, đồ dùng trong nhà đều mới tinh.

Lục Tinh đi phía sau anh, đưa mắt nhìn sơ qua gian phòng khách rộng lớn. Lớn hơn so với căn hộ của Minh Chúc một chút, thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện đại, màu sắc ấm áp, có hơi hướm nữ tính... Vì thế, đây là nơi ở của phụ nữ?

Những suy đoán trước đây dường như lập tức đã được chứng minh, nội tâm cô dâng lên cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, cuộn chặt nắm tay, đứng bất động trong phòng khách.

Phó Cảnh Sâm không chú ý tới sự biến đổi cảm xúc của cô, anh đi tới đi lui trong phòng khách một vòng, rồi qua phòng bếp và phòng ngủ, sau đó mới đi đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: "Cách trang trí ở đây có thích không?"

Gương mặt Lục Tinh không chút cảm xúc: "Không thích."

Phó Cảnh Sâm nhíu mày, có hơi bất ngờ: "Không thích? Kiểu dáng chiếc sofa kia có thích không?"

Giọng Lục Tinh ghét bỏ: "Không thích!"

Phó Cảnh Sâm im lặng một chút, cố tình hỏi tiếp: "Phong cách phòng ngủ và kiểu giường em có thích không?"

Lục Tinh hung dữ hơn: "Không thích! Tất cả những gì ở đây và toàn bộ phong cách tôi đều không thích!"

Phó Cảnh Sâm im lặng nhìn cô chằm chằm, trầm thấp nói: "Lục Tinh, em đang giận cái gì?"

Lục Tinh như trong mộng choàng tỉnh, cô ngây người một lúc, chậm rãi buông lỏng đôi tay đang cuộn chặt lại, quay người đi ra phía cửa chính: "Tôi chỉ muốn về nhà, không thích anh ép tôi lên đây cùng anh mà thôi."

Vậy sao? Phó Cảnh Sâm nhìn bóng lưng của cô, khẽ thở dài, rồi đi phía sau cô.

Trên đường về Lục Tinh không nói chuyện, mấy lần Phó Cảnh Sâm gợi chuyện, đều không nhận được hồi đáp, cô mím chặt môi, lạnh lùng. Có mấy lần anh đã có ý muốn trừng phạt cô một chút, may thay anh vẫn còn giữ được chút lý trí.

Im lặng cho đến khi xe đỗ ở dưới tầng, vừa dừng xe, Lục Tinh đã mở toang cửa, vội vã xuống xe. Phó Cảnh Sâm theo sau cô, rảo nhanh bước chân kéo cô lại, nhét thứ gì đó lành lạnh vào bàn tay cô.

Lục Tinh sờ sờ món đồ theo bản năng, hình như là chìa khóa, cô lặng cả người, mở tay ra nhìn, đúng là cô đang cầm một chiếc chìa khóa.

Cô đưa mắt nhìn Phó Cảnh Sâm hỏi.

Phó Cảnh Sâm cụp mắt nhìn cô, thấp giọng: "Chìa khóa của căn hộ đó."

Lục Tinh hoàn toàn mụ mẫm, cô mở to mắt, ngữ điệu mười phần không xác định: "Anh... Ý anh là gì?"

Vừa rồi anh có nói nếu Tiểu Cáp làm loạn căn nhà của cô, anh sẽ mua cho cô căn nhà khác, nhưng câu chuyện này mới xảy ra cách đây chừng một tiếng, anh thực sự tặng cho cô một căn nhà... Chẳng lẽ anh cố ý đưa cô đi đến xem nhà sao? Cho nên mới phải hỏi cô có thích phong cách thiết kế ở căn hộ đó hay không?

Phó Cảnh Sâm chứng kiến bộ dạng ngây ngốc của cô, tâm trạng trở nên tốt hơn hẳn, đáy mắt hiện lên từng tia vui vẻ, lặp lại mấy lần: "Chìa khóa căn hộ đó. Tường mới sơn lại, đồ dùng trong nhà cũng vừa thay mới, đêm nay tôi đặc biệt dành thời gian qua xem, chỉ mấy hôm nữa thôi em có thể chuyển vào."

"Căn hộ đó không phải... Không phải..." Cô lắp bắp, suýt chút nữa hỏi ra những thắc mắc giấu trong đáy lòng, may mắn dừng lại kịp.

"Không phải cái gì?" Phó Cảnh Sâm khẽ cười, sau đó làm bộ như vừa nghĩ tới cái gì đó, anh "À" một tiếng, còn cố tình kéo dài giọng: "Em cho rằng tôi nuôi người tình trong căn hộ đó?"

"..." Lục Tinh cảm thấy hơi khó chịu, trừng mắt với anh, "Anh cho tôi nhà làm gì? Là vì cảm thấy có lỗi với tôi nên muốn đền bù tổn thất à?"

Phó Cảnh Sâm thấy cô tựa như chú mèo nhỏ lộ ra răng nhọn móng sắc, anh nhìn chằm chằm cô trong giây lát, "Trước kia em nói muốn học Đại học B, căn hộ đó vốn dĩ chuẩn bị cho em, chỉ có điều..."

Anh nhắc tới Đại học B, đầu óc Lục Tinh nhanh chóng phản ứng, ngắt ngang lời của anh cực nhanh: "Chỉ có điều... cuối cùng bị anh ép buộc đưa đi, ngay cả cơ hội phản đối cũng không có... Cho nên căn hộ nhỏ kia không phát huy tác dụng. Bây giờ anh cảm thấy việc lúc trước mình làm hơi quá đáng, muốn đền bù cho tôi?"

Năm đó Lục Tinh học cấp ba, Phó Cảnh Sâm đã từng hỏi cô muốn thi đại học nào, cô nói muốn thi vào Đại học B, thành tích của cô khi ấy chỉ cần giữ vững phong độ thì việc đỗ vào đó hoàn toàn không có vấn đề gì. Lúc đó cô cũng đã nghĩ kỹ, đợi cô lên đại học có thể ở trong trường rồi, cũng có thể đi làm thêm, sau này cũng không cần cảm thấy ngại ngùng ở trong nhà họ Phó, bí mật trong lòng cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí che che giấu giấu.

Thế nhưng, sau khi cô kết thúc kỳ thi Đại học, còn chưa nhận được thư thông báo, cô đã bị đưa đi rồi.

Phó Cảnh Sâm yên lặng, sự thật không phải đơn giản như cô tưởng tượng, cô không hiểu anh cũng không sao, anh không hối hận hành động lúc trước. Tuy nhiên anh vẫn cảm giác lúc trước mình có hơi quá đáng, muốn đền bù cho cô, muốn cô được sống tốt hơn.

Đối mặt với lời chỉ trích của cô, bắt gặp cặp mắt đỏ ửng của cô, anh không muốn lừa dối cô, thấp giọng đáp lời: "Ừ."

Lục Tinh nói không nên lời, đã trút xong cơn giận, giống như quả bóng xì hơi, vứt chiếc chìa khóa trong tay về phía anh: "Tôi không muốn ở nhà của anh!"

Phó Cảnh Sâm không ngờ Lục Tinh lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, không kịp đề phòng, chiếc chìa khóa đập mạnh vào cằm anh, khá đau, anh không nhịn được rên khẽ một tiếng, nhíu mày nhìn cô đầy khó tin.

Lục Tinh cũng không nghĩ tới chìa khóa sẽ va vào cằm anh, nhìn vào mắt anh lúc này cô chợt nhớ đến ánh mắt anh năm đó khi khâu vết thương ở bệnh viện... đột nhiên cô cảm giác sợ, muốn bỏ chạy như khi còn nhỏ, thân hình nhỏ bé nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.

Phó Cảnh Sâm cắn nhẹ môi dưới, dùng ngón tay cái xoa xoa cằm, đôi mắt sắc lẹm ánh lên trong đêm tối đầu đông, anh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, không đuổi theo.

Chưa đầy nửa phút sau, Lục Tinh đứng lấp ló nơi ngã rẽ, trông thấy cảnh anh nhếch miệng, vuốt vuốt cằm, y hệt như mấy tên lưu manh, bỗng nhiên tim cô đập nhanh hơn.

Phó Cảnh Sâm cũng trông thấy cô, anh thả tay xuống, giọng lạnh nhạt: "Thế nào? Vẫn chưa hả giận, còn muốn ném thêm một cái?"

Hai mắt Lục Tinh vốn là che kín sương mù lập tức trở nên trong trẻo, cô không dám đến quá gần anh, cách xa mấy mét nhanh chóng nói vọng đến: "Anh không nợ tôi, ngược lại là tôi thiếu anh, toàn bộ học phí tôi học ở nước ngoài đều là anh chi trả. Tuy tôi biết anh có tiền nhưng bây giờ tôi đã có khả năng, đã có thể trả lại cho anh rồi."

Phó Cảnh Sâm tối sầm mặt, cô muốn tính sổ với anh đúng không? Muốn tính toán rõ ràng đúng không?

Trước đó Lục Tinh còn đang do dự không biết có nên trả tiền không, cô sợ quan hệ của bọn họ sẽ trở nên khó xử, cô cũng không muốn như vậy, nên vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn không nhắc đến.

Đêm nay cuối cùng cô cũng nói ra oán hận của chính mình đối với anh, cô không muốn anh đền bù, cũng không muốn thiếu nợ anh.

Ngược lại, cô càng hy vọng anh thiếu nợ cô, hy vọng anh cảm thấy hổ thẹn với cô, hy vọng khi nhớ tới cô anh sẽ không cảm thấy thoải mái, tim đau tựa kim đâm...

Cô biết như vậy quá ác độc, nhưng cô muốn dùng cách ngu xuẩn đó để chiếm lấy vị trí đặc biệt trong lòng anh...

Thế nhưng cô không có biện pháp khác, cô chỉ có thể làm vậy.

Lục Tinh siết chặt tấm thẻ đã chuẩn bị sẵn, vô cùng kiên định, ném tới: "Trả lại anh!"

Cô không dám nhìn sắc mặt anh, quay người bỏ chạy.

Lục Tinh chạy một hơi đến tầng sáu không dám dừng lại nghỉ, thở phì phò mở cửa nhà, Diệp Hân Nhiên vẫn chưa về nhà, đang rung đùi nằm ườn trên sofa xem tivi, Tiểu Cáp ung dung nằm sát bên cạnh, nghe tiếng cô quay về, nó còn lười đứng lên nghênh đón.

Diệp Hân Nhiên nghe tiếng động quay đầu nhìn cô, giọng nghi ngờ: "Sao cậu thở gấp vậy? Làm chuyện xấu gì?"

Chân Lục Tinh mềm nhũn, đi đến ngồi xuống ghế sofa, không chút khách sáo ngã vào người Diệp Hân Nhiên, yếu ớt nói: "Tớ chạy lên tầng đấy!"

"Sao cậu lại chạy, bị quỷ đuổi theo à?!" Diệp Hân Nhiên hỏi dồn.

"Không khác bao nhiêu đâu." Lục Tinh uể oải nhắm mắt lại, bỗng chốc cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi, "Phó Cảnh Sâm cho tớ một căn hộ nhỏ, tớ không đồng ý, ném chìa khóa trúng cằm anh ấy, tớ còn ném thẻ có số tiền học phí trả cho anh ấy luôn... Hân Nhiên, cậu thấy tớ làm như vậy có phải rất xấu xa không?"

Diệp Hân Nhiên mất một phút đồng hồ mới hiểu hết, phấn chấn vỗ mạnh đùi một cái, lay lay bả vai Lục Tinh: "Lục Tinh, tớ ngưỡng mộ cậu là một hảo hán! Dám ném chìa khóa nhà và tiền vào người Phó Cảnh Sâm, trên thế giới này chắc cũng chỉ có một mình cậu thôi! Một chút cũng không xấu, làm tốt vô cùng!"

Lục Tinh bị cô bạn lay đến choáng váng đầu: "..."

Như vậy, cô làm đúng rồi ư? Dù sao trên thế giới này chỉ có một mình cô dám làm chuyện này với anh.

Bỗng nhiên hơi hơi sợ, thầm nghĩ: Khi còn bé chó của cô cắn anh, bây giờ cô lại làm chuyện như vậy.

Cảm giác, Phó Cảnh Sâm từ nay sẽ không xuất hiện xung quanh cô nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.