Yêu Không Chậm Trễ

Chương 16



Kỷ Huân đặt menu trước mặt Lục Tinh, Lục Tinh cũng không ngại ngùng trực tiếp gọi mấy món ăn, Kỷ Huân nhìn qua một chút, kêu thêm món cá.

Cô sờ sờ cằm hỏi: "Lần này anh trở về bao lâu?"

Anh ta cười cười, không đáp mà hỏi lại: "Em thì sao?"

Lục Tinh nâng ly trà lên nhấp một ngụm, nói khẽ: "Nếu đã trở về rồi, sẽ không đi nữa, nhưng không giống anh." Cô luôn cảm thấy Kỷ Huân là người đàn ông rất xem trọng sự nghiệp, ở nước Mỹ có cơ hội phát triển rất tốt, anh nhất định sẽ không trở về; cho nên cô cho rằng, cuối cùng anh ta vẫn sẽ quay về đó.

Kỷ Huân cau mày, giọng có chút bất đắc dĩ: "Em không xem tin tức sao?

Anh nói là tin tức tài chính và kinh tế."

Lục Tinh ngẩn người, những tin tức cô chú ý phần lớn là về giới giải trí. Hai ngày nay cô chạy khắp nơi, tìm cơ hội thích hợp cho Bành Duyệt ra mắt, cơ bản không có thời gian chú ý mấy tin tài chính và kinh tế. Cô ngay lập tức lấy điện thoại di động ra mở xem tin. Tiêu đề bắt mắt nhất đập vào mắt cô 'Kỷ Huân nhậm chức tổng giám đốc điều hành chi nhánh Tex tại Trung Quốc'.

Đáp án không cần nói cũng biết, Kỷ Huân cũng sẽ ở lại trong nước.

Cô thả di động xuống, hơi ngượng ngùng: "Thật có lỗi, em không chú ý."

Cô giơ điện thoại lên, cười hì hì: "Chúc mừng anh nhé, tổng giám đốc điều hành. Chức danh nghe không tệ chút nào!"

Kỷ Huân bật cười: "Còn em, lần trước không hỏi qua điện thoại, bây giờ em đang làm việc trong công ty nào?"

"Truyền thông Thời Quang." Lục Tinh nhớ lại vừa rồi vừa gặp Thời Vực ở ngay cửa ra vào: "Không biết lúc nãy anh có để ý hay không, người từ phòng bên cạnh đi ra nghe điện thoại chính là ông chủ của em."

Khi nghe tên Truyền thông Thời Quang, sắc mặt Kỷ Huân nhất thời biến đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục như cũ, nhìn cô ánh mắt thâm sâu thêm vài phần: "Truyền thông Thời Quang có hai ông chủ, em biết chuyện này không?"

Việc này Lục Tinh nghe nói qua, cô gật đầu: "Biết chứ! Thế nhưng người chủ kia đến bây giờ vẫn chưa lộ mặt, tất cả mọi công việc của công ty đều do Thời tổng giải quyết, là người chịu trách nhiệm, còn người kia em nghe nói chỉ góp cổ phần rồi nhận hoa hồng còn mặc kệ sự vận hành của công ty."

Dứt lời, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, hào khí bừng bừng nhìn anh ta: "Chẳng lẽ anh biết?"

Kỷ Huân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lục Tinh, giật giật khóe miệng, đúng lúc phục vụ mang thức ăn lên, anh ta thừa cơ lảng sang chuyện khác: "Món cá ở đây ăn rất ngon."

Lục Tinh cầm đũa gắp miếng cá, cúi đầu nhặt xương cá. Cô quen Kỷ Huân đã ba năm rồi, nhiều ít cũng có thể phát hiện anh ta không muốn nhiều lời về đề tài này, nên chỉ cười cười không tiếp tục truy hỏi.

Cô từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Phó, trên bàn cơm của nhà họ Phó hầu như không nhiều người nói chuyện, ngoại trừ Cảnh Tâm.

Hơn mười năm, cô cũng đã thành thói quen, lúc ăn cơm không thích nói chuyện.

Sau khi cơm nước xong xuôi , hai người lại trò chuyện trong chốc lát, Lục Tinh gọi phục vụ tới tính tiền, Kỷ Huân cầm thẻ của cô trong tay, đem thẻ của mình đưa ra, cười cười: "Sao có thể để cho phụ nữ tính tiền được đây? Để anh."

Lục Tinh mấp máy môi, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, trước kia mỗi lần ăn cơm với anh ta đều là anh ta tính tiền, ga lăng không có thuốc chữa.

Ra khỏi nhà hàng, một cơn gió rét thổi tới, khuôn mặt Lục Tinh đều vùi vào bên trong khăn quàng cổ, đang chuẩn bị tạm biệt Kỷ Huân, chợt nghe thấy anh ta hỏi: "Về nhà em?"

"Hả?" Lục Tinh cứng đờ, nhìn anh ta đầy kinh ngạc.

Kỷ Huân cúi đầu nhìn cô, thấy hai mắt cô mở to ngạc nhiên, anh nở nụ cười: "Trước khi về nước không phải đã nói rồi ư, cho anh đến xem con chó em nuôi!"

Thì ra là chỉ cái này, Lục Tinh có hơi lúng túng, cô đã quên việc này, nghiêng đầu nhìn anh ta cười cười: "Được chứ! Đúng lúc em muốn dắt nó xuống tầng đi dạo một vòng."

Trong lòng Kỷ Huân có phần không đành lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, nhìn về xe của cô: "Em dẫn đường, anh đi theo phía sau em."

Lục Tinh gật đầu: "Được."

Tại cửa sổ phòng ăn ở tầng hai, Phó Cảnh Sâm cau mày, toàn thân tỏa ra sự giận dữ, Thời Vực vỗ vỗ bờ vai của anh, giọng thông cảm: "Không ngờ con dâu nuôi từ bé của cậu sớm đã bị người khác dòm ngó rồi, điều này cũng không thể trách người ta, dù sao..."

Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên bật cười trào phóng: "Dù sao cái gì?"

Thời Vực giang tay ra, không tiếp tục lên tiếng, trợ lý đẩy cửa ra: "Thời tổng, bọn họ đã đợi dưới tầng vài phút rồi, anh còn có việc gì sao?"

"Không có gì, đi thôi."

Phó Cảnh Sâm lấy áo khoác treo bên cạnh, thấp giọng nói: "Tôi không đi, cậu đến đó đi!"

Thời Vực đã đoán được như thế, ra vẻ rộng rãi: "Được được... Này, nhưng đừng đánh nhau nhé! Nói gì thì nói tất cả đều từng là bạn bè."

Người đã đi mất rồi, cũng không biết Phó Cảnh Sâm có nghe được không, Thời Vực nhíu mày, cùng đi khỏi phòng riêng.

Lục Tinh do dự có nên mời Kỷ Huân lên nhà hay không, phát hiện sự chần chừ của cô, anh ta lên tiếng: "Anh chờ em dưới này."

"Vậy, được." Lục Tinh vội vàng đáp, bước nhanh vài bước, quay đầu lại cười cười, "Em xuống ngay."

Lúc này Diệp Hân Nhiên đã tới cho Tiểu Cáp ăn rồi, vừa thấy cô về Tiểu Cáp lập tức nhào tới. Lục Tinh xoa xoa đầu nó, vừa cầm dây thừng vừa cài chốt cửa: "Được rồi được rồi, đã biết em thích xuống tầng, đi thôi."

Tiểu Cáp vui mừng nhảy nhót chạy phía trước, Lục Tinh suýt chút nữa bị nó kéo ngã nhào trên bậc thang, vội vàng lớn tiếng gọi lại: "Tiểu Cáp, chậm một chút!"

Có lẽ ít khi cô lớn tiếng nên Tiểu Cáp nghe lời đứng yên tại chỗ, không dám chạy.

Dưới tầng Kỷ Huân nghe giọng cô, liền chạy tới đầu cầu thang chờ, khi bắt gặp chú chó lông trắng như tuyết thì liền đưa tay xoa xoa. Tiểu Cáp là chú chó không sợ người lạ, thấy Lục Tinh không đi nữa nó cũng đứng yên một chỗ, cho sờ thoải mái.

Lục Tinh cười cười: "Tiểu Cáp rất thích anh."

Kỷ Huân đứng thẳng dậy, mỉm cười nhìn cô: "Satsuma nhà chị anh, bề ngoài khá giống Tiểu Cáp, nhưng lớn hơn một chút."

"Chó Eskimo và Satsuma bề ngoài giống nhau, nhiều người không phân biệt hai giống chó này. Bây giờ Tiểu Cáp còn bé, sau khi lớn lên chắc chắn cũng sẽ không nhỏ."

Tiểu Cáp không thể chờ đợi được muốn chạy đi, Lục Tinh bất đắc dĩ chạy chậm ở phía sau.

Kỷ Huân người cao chân dài, không cần chạy cũng có thể đuổi kịp bước chân của cô, "Lần sau đưa em đến nhà chị anh chơi, chị ấy có đứa con gái vô cùng đáng yêu."

Lục Tinh nghe vậy nghiêng đầu nhìn anh ta, không trả lời, ngữ điệu pha chút tò mò: "Không ngờ anh cũng thích con nít."

Kỷ Huân đưa tay giúp cô kéo dây, Tiểu Cáp bắt buộc phải chạy chậm lại, anh ta cúi đầu nhìn cô, đáy mắt dịu dàng: "Đương nhiên thích."

Ánh mắt của Kỷ Huân nhìn cô, khiến cô bất chợt lúng túng, trong tiềm thức cảm giác anh ta sẽ nói câu gì nữa, liền mau chóng cúi đầu, chạy theo Tiểu Cáp.

Ban đêm thường rất lạnh, khoảng nửa giờ Lục Tinh không chịu nổi, hắt hơi một cái.

Kỷ Huân nhíu nhíu mày: "Trở về đi, trời lạnh rồi."

Lục Tinh cũng muốn trở về, hít hít cái mũi: "Vâng! Lạnh quá, thỉnh thoảng em về trễ thì không đưa Tiểu Cáp đi dạo."

Ở sau lưng cô, Kỷ Huân giơ tay lên muốn ôm lấy bờ vai của cô, đột nhiên cô bất ngờ quay đầu lại nhìn anh ta cười cười, "Dự báo thời tiết nói, mấy ngày nay có thể có tuyết rơi."

Khuôn mặt nở nụ cười thật tươi khiến anh ta dường như mất hết sức lực, từ từ để tay xuống, bỏ ra phía sau lưng, cười nhạt nói: "Dự báo thời tiết chưa chắc là đúng!"

"Ừ!"

Đến dưới tầng, Lục Tinh vẫy vẫy tay với Kỷ Huân: "Đi đường cẩn thận." Kỷ Huân gật đầu: "Lên đi!"

Nhìn cô lên tầng, Kỷ Huân mới xoay người đi về phía chỗ đậu xe. Cách đó vài chiếc, một chiếc xe hơi đột nhiên thắng kít trước mặt anh ta, hạ cửa xe xuống, một tay kẹp lấy thuốc lá gõ gõ tàn thuốc.

Bước chân Kỷ Huân dừng lại một chút, nhìn về phía trước.

Khói thuốc tan đi, cửa xe bị đẩy ra, Phó Cảnh Sâm vịn cửa xe nhìn Kỷ Huân, ánh mắt chỉ có sự lạnh lẽo.

Bất ngờ dùng sức đóng cửa xe, mạnh tay đến nỗi phát ra thanh âm rầm rập trong đêm đông yên tĩnh.

Cánh tay đang mở cửa xe khựng lại, Kỷ Huân đi về phía Phó Cảnh Sâm, vẻ mặt bình thản.

Ánh mắt Phó Cảnh Sâm nhìn anh ta đầy khó chịu, nở nụ cười lạnh: "Kỷ Huân, không nghĩ tới, cô gái làm cho cậu nhớ nhung là Lục Tinh."

Sắc mặt Kỷ Huân hơi biến đổi, rồi rất nhanh trở lại bình thường, anh ta nhìn về phía Phó Cảnh Sâm, thẳng thắn đáp: "Ừ, tôi thích cô ấy."

"Vậy ư?" Phó Cảnh Sâm trầm thấp hỏi lại, giống như vừa nghe được một chuyện cười, cười khẽ nói, "Từ khi nào thì cậu bắt đầu nhớ nhung cô ấy? Khi cô ấy mười sáu tuổi?"

"Tôi thừa nhận năm đó trong bữa tiệc, khi bắt gặp cô ấy, cảm thấy cô ấy rất đáng yêu. Tuy nhiên lúc đó cô ấy vẫn còn con nít, khi cậu dắt đến tôi chẳng có chút suy nghĩ nào." Kỷ Huân hít một hơi thật sâu, "Ba năm trước đây ở buổi chiếu phim Sandy đầu tiên, tôi gặp được Lục Tinh, thế nhưng cô ấy hoàn toàn

không nhớ đến tôi. Tôi nói bóng nói gió mấy lần, cô ấy không nhắc đến bất kì chuyện gì về cậu, cũng không nhắc tới nhà họ Phó, càng không có ý muốn về nước."

Ngữ điệu Phó Cảnh Sâm mỉa mai: "Cho nên, cậu tự xem như không hề biết chuyện gì, tự nhiên tiếp cận cô ấy?"

Kỷ Huân im lặng một lát, mới trả lời: "Lục Tinh không phải vật sở hữu của ai cả, chỉ cần cô ấy vẫn một mình, tôi có quyền theo đuổi, chưa kể đến viêhc chính cậu đưa cô ấy xuất ngoại đó."

Gió lạnh thổi đến, thuốc lá trên đầu ngón tay đã cháy hết, Phó Cảnh Sâm cuộn nắm tay lại thành quyền, một lúc lâu sau, buông lỏng tay ra kéo cửa xe.

Lên xe, anh nhìn về phía Kỷ Huân, giọng trầm thấp mạnh mẽ, kiêu ngạo tự tin không tan trong gió rét.

"Lục Tinh thuộc về tôi, tôi dám đưa cô ấy đi, thì có tự tin chắc chắn sẽ đưa cô ấy về bên mình."

Sau khi nhìn chiếc màu đen kia phóng đi, Kỷ Huân vẫn đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi phía trước có chiếc xe chạy tới, đèn xe rọi vào mắt, anh ta nheo nheo mắt, quay người lên xe rời đi.

Chiếc xe màu đen lướt nhanh trên phố, mười phút sau tại giao lộ quay đầu, chạy về đường cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.