Yêu Không Chậm Trễ

Chương 46



Khi Lục Tinh về đến nhà, Diệp Hân Nhiên đang chuẩn bị gọi đồ ăn khuya, cô ấy quay đầu liên tục nhìn người phụ nữ đã nhiều đêm không về: "Ối giồi ôi! Hôm nay ngọn gió nào đưa cậu trở về vậy, tớ còn tưởng rằng căn phòng rộng lớn này chỉ còn một mình tớ ở."

"Về để cậu dẫn đi ăn khuya." Lục Tinh không để ý tới lời trêu chọc của cô ấy, ngồi xổm trước cửa thay giày.

Tiểu Cáp theo cô từ khi vào cửa, nhảy phốc lên người cô, Diệp Hân Nhiên tới cầm túi xách trên tay cô, đi vào phòng bếp lấy chén đĩa, lại lấy hai chai bia từ trong tủ lạnh.

Lục Tinh vỗ về Tiểu Cáp, Diệp Hân Nhiên đeo bao tay bắt đầu bóc vỏ tôm hùm, cô nhìn chai bia bên cạnh, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra.

Trong tủ lạnh là cả một thùng bia, cô ôm cả thùng bia ra, đến cửa rồi thay giày.

Diệp Hân Nhiên gọi cô lại: "Cậu làm gì thế!" Cô không quay đầu: "Ném rác."

Diệp Hân Nhiên: "..."

Lục Tinh ném hết rác rồi trở về, ngồi trên mặt thảm cùng ăn khuya với Diệp Hân Nhiên, cô uống một ngụm bia, vẫn không thể quen mùi vị của bia, ghét bỏ ném sang một bên: "Chỗ Phó Cảnh Sâm có rất nhiều rượu, hôm nào tớ đem một ít về, cậu đừng uống bia nữa."

Diệp Hân Nhiên cười to: "Tớ phát hiện mấy năm nay chuyện mà tớ làm đúng nhất, chính là không cắt đứt quan hệ với cậu, đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã đợi được đến lúc cùng cậu có một cuộc sống hạnh phúc ăn ngon mặc sướng ở nhà cao cửa rộng, còn gì tốt hơn?"

Lục Tinh nhìn cô ấy một cái, cởi bao tay, lấy ra một xấp tư liệu từ trong túi ném lên bàn: "Này, cho cậu chọn đàn ông tốt."

Diệp Hân Nhiên sặc một cái, ho đến nỗi mặt đỏ rần, vội vàng uống một ngụm bia.

Lục Tinh đưa cho cô ấy lần lượt từng trang giấy: "Ngạc nhiên như vậy sao?

Lần trước tớ nói rất nghiêm túc."

"Lạy hồn, năng suất của cậu cũng quá nhanh rồi, tớ chưa chuẩn bị tâm lý chút nào, xem mắt... Đời này tớ chưa từng nghĩ tớ sẽ đi xem mắt."

"Vậy bây giờ cậu bắt đầu nghĩ đến đi, đầu tiên nhìn xem cậu thích loại nào."

Diệp Hân Nhiên cởi một bên bao tay, nhìn tờ thứ nhất, nói: "Không tệ, hai căn nhà, một chiếc xe..."

Hơn mười tờ tư liệu, cô ấy vừa lật vừa đọc, lật hết thì ném một bên, đeo bao tay tiếp tục bóc tôm.

Lục Tinh: "... Vậy?"

Diệp Hân Nhiên gật đầu: "Người nào cũng có tiền đồ hơn Quan Nghị, không tệ, nhưng chờ tớ từ nhà trở về rồi nói sau, ngày mai giao tiếp xong tớ cũng không cần đến công ty."

"Nhanh như vậy sao? Cậu về nhà làm gì?"

"Giám đốc vừa lúc định nhét cháu gái của ông ta vào công ty, tớ lại từ

chức, ông ta có cơ hội dàn xếp cho cháu gái vào, có thể không nhanh sao?" Diệp Hân Nhiên nhíu mày, động tác trên tay dừng lại, "Quan Nghị, con mẹ nó gọi điện thoại cho cha mẹ tớ, bây giờ hai người họ đã biết chuyện tớ và Quan Nghị chia tay, nếu tớ không quay về, đảm bảo bọn họ sẽ đến thành phố B. Haizz, tớ không muốn bọn họ phải bôn ba từ xa tới đây, nên trở về trước."

Lục Tinh mấp máy môi: "Chuyện này không phải là lỗi của cậu, cậu nói rõ với bọn họ, bọn họ sẽ thông cảm thôi."

"Tớ hiểu, sáng ngày kia tớ về."

Lục Tinh cúi đầu suy nghĩ vài giây, gọi điện thoại cho Cảnh Tâm: "Tâm Tâm, tối mai có rảnh không?"

Cảnh Tâm cười hì hì: "Có, chị muốn hẹn em sao?"

"Ừ, tối mai chúng ta cùng ăn cơm, sẵn tiện chúc mừng em." "Được được!"

Cúp điện thoại, Lục Tinh nói với cô ấy: "Tối mai chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm, lần đầu tiên Cảnh Tâm được nhận vai nữ chính, ăn mừng một trận."

Diệp Hân Nhiên khẽ gật đầu: "Nói mới nhớ nhiều năm rồi tớ chưa gặp con bé, ngược lại trên TV tạp chí lại thấy thường xuyên, lúc con bé và Tần Sâm trở thành từ khóa hot được tìm kiếm trên weibo tớ cũng có tìm qua, rất buồn cười."

Hai năm trước, Cảnh Tâm và Phó Cảnh Sâm còn trong thị trấn nhỏ kia, Diệp Hân Nhiên thường xuyên tới chơi cùng Lục Tinh và Cảnh Tâm, lúc Lục Tinh và hai anh em cùng quay về Phó gia là lúc Cảnh Tâm mới hơn 5 tuổi, sau đó Diệp Hân Nhiên không liên lạc gì với cô ấy, chỉ nghe vài chuyện về cô ấy từ chỗ Lục Tinh.

Buổi chiều hôm sau, Lục Tinh thảo luận công việc ở bên ngoài, lúc kết thúc sẵn tiện đi đón Diệp Hân Nhiên, từ xa đã thấy cô ấy đang ôm một cái thùng lớn đi ra từ trong công ty, Quan Nghị ở sau lưng cô ấy, muốn cướp thùng trong tay, Diệp Hân Nhiên né một cái, giày cao gót dùng sức giẫm chân anh ta, thừa dịp anh ta đau đến nỗi không nhúc nhích được thì bước nhanh rời đi.

Lục Tinh vội vàng xuống xe giúp đỡ, nhìn Quan Nghị đứng yên với vẻ mặt đau đớn, xem ra Diệp Hân Nhiên dẫm không nhẹ.

Sau khi lái xe rời khỏi, Quan Nghị vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Lục Tinh nhìn Diệp Hân Nhiên: "Không phải cậu nói Quan Nghị không còn quấy rầy cậu sao?"

Diệp Hân Nhiên nhíu mày, thở dài nói: "Không biết hôm nay anh ta lại trúng cái khỉ gió gì, được rồi, dù sao cũng đã từ chức, về sau cơ hội gặp mặt đã ít lại càng thêm ít, không cần để ý đến anh ta."

"Chuyện căn nhà thế nào rồi?" "Anh ta muốn kéo dài thời gian."

Lục Tinh yên lặng: "Vậy cậu định làm thế nào?"

Diệp Hân Nhiên nhếch môi, dường như hạ quyết tâm: "Chờ đến khi tớ trở về, nếu anh ta vẫn không đưa tớ một cách giải quyết ổn thỏa, đến lúc đó đành mời luật sư, thanh toán sớm một chút."

Lục Tinh gật đầu: "Cách hay!"

Hẹn Cảnh Tâm tại một quán cơm tư gia, Phó Cảnh Sâm và Tần Sâm cũng tới, cùng đến còn có Thời Vực và Cố Tây.

Diệp Hân Nhiên nhìn tất cả mọi người đều có đôi có cặp, thiếu chút nữa hộc máu, cô tự đến tìm ngược đãi mà, nhịn không được nói với Lục Tinh: "Tớ đây là một con chó độc thân, bảo tớ tới xem mọi người ân ân ái ái sao?"

Lục Tinh lúng túng: "Tớ không ngờ bọn họ sẽ đến, dù sao thì cậu chỉ cần quan tâm việc ăn là được rồi." Diệp Hân Nhiên: "..."

Sau khi mọi người ngồi xuống, Cảnh Tâm làm chủ chọn món ăn, Diệp Hân Nhiên ngồi giữa Lục Tinh và Cảnh Tâm, bên cạnh Cảnh Tâm là Tần Sâm, bên cạnh Lục Tinh đương nhiên là Phó Cảnh Sâm.

Đã nhiều năm Cảnh Tâm không gặp Diệp Hân Nhiên, ba người phụ nữ trò chuyện rất vui vẻ, lần đầu tiên Cảnh Tâm nhận vai nữ chính, mấy ngày nay tâm trạng vô cùng tốt, Lục Tinh hỏi cô ấy: "Khi nào quay?"

Cảnh Tâm cười tủm tỉm: "Sau khi họp báo, sắp rồi."

Lục Tinh khẽ gật đầu, bộ phim điện ảnh mới của Trần Thuấn, từ tiền vốn đến diễn viên và địa điểm quay đều chênh lệch rất khủng khiếp, theo như lời anh ta nói, chuẩn bị bốn năm, một khi bắt đầu thì rất nhanh là có thể quay phim, buổi họp báo được xác định vào hai ngày sau.

Dự đoán bộ điện ảnh này với bộ điện ảnh của Cảnh Tâm sẽ cùng thời gian, ghép vào quay chung một tuyến luôn.

Tay phải Phó Cảnh Sâm đặt trên ghế Lục Tinh, nghiêng đầu nhìn cô, Lục Tinh quay đầu cười cười với anh, rồi quay sang nói chuyện phiếm với người khác.

Đồ ăn dọn lên đủ rồi, Cảnh Tâm đeo bao tay, bắt đầu bóc tôm, bóc xong một chén nhỏ thì đẩy đến trước mặt Tần Sâm.

Tần Sâm nhướng mày nhìn cô, càng ngày càng hiểu chuyện. Cảnh Tâm hầu hạ vị đại gia này xong rồi mới bắt đầu ăn.

Lục Tinh thấy vậy thì hơi buồn cười, Cảnh Tâm chống lại ánh mắt của cô, xẩu hổ làm mặt quỷ.

Cô nghiêng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn ăn tôm không?"

Phó Cảnh Sâm nhìn cô một cái, cho rằng cô định bảo anh sẵn tiện bóc tôm giúp cô, vẻ mặt bình tĩnh đặt đũa xuống, đeo bao tay bóc tôm cho cô.

Lục Tinh: "..."

Có trời mới biết, cô định hầu hạ anh cơ mà!

Diệp Hân Nhiên ngồi ở giữa, bị đánh nội thương mười nghìn lần. Cô quyết định, sau khi trở về phải đi xem mắt!

Bữa tiệc kết thúc, Cảnh Tâm muốn đi dạo phố, Lục Tinh và Diệp Hân Nhiên đồng ý, Cố Tây và Thời Vực đi trước.

Cảnh Tâm đi toilet, Tần Sâm rất vô sỉ nói: "Cùng đi nào." Sau đó hai người cùng đi.

Diệp Hân Nhiên nhìn Phó Cảnh Sâm và Lục Tinh, chủ động nói với Lục Tinh: "Tớ xuống tầng chờ cậu."

Phó Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, vuốt ve tai cô, thấp giọng hỏi: "Vậy nên đêm nay không về với anh?"

Lục Tinh cảm thấy tai mình bị anh sờ đến nóng lên, xấu hổ lắc đầu: "Ngày mai Hân Nhiên phải về thị trấn, đêm nay em và cô ấy ở cùng nhau, sáng mai sẵn tiện tiễn cô ấy ra ga xe lửa."

Anh im lặng, ngón tay thon dài vẫn vuốt ve tai cô, Lục Tinh bị phần tóc được vén bên tai làm cho ngứa, cô không né tránh, cảm thấy anh sắp có bước tiếp theo.

Vài giây sau, người đàn ông ngồi bên phải cúi người hôn lên tai cô một cái, làn môi ấm nóng chậm rãi hôn từ bên tai đến trên mặt, cuối cùng mới ngậm lấy môi cô tỉ mỉ hôn.

Lục Tinh nghiêng cơ thể sang bên anh, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy áo lông màu đen của anh, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn.

Lúc Cảnh Tâm đẩy cửa vào, thấy Lục Tinh bị anh trai ôm trên đùi, "Aaaa..." một tiếng rồi che kín mắt, vội vàng quay người: "Tinh Tinh, điện thoại di động của em hình như bỏ quên trên bàn, đợi lát nữa chị mang xuống tầng giúp em nhé..."

Cửa bị đóng lại kêu "Két" một tiếng.

Mặt Lục Tinh đỏ đến mang tai, vội vàng giãy giụa muốn thoát khỏi đùi anh, ai nói không có người tới, muốn ôm một chút hả...

Mất mặt chết rồi! Cô thẹn quá hoá giận đập anh vài cái.

Phó Cảnh Sâm khẽ cười một tiếng, ôm chầm cả người cô đứng lên, "Được rồi, chúng ta cũng xuống tầng thôi."

Lục Tinh cắn môi, yên lặng mặc áo khoác, liếc nhìn điện thoại Cảnh Tâm quả thật đặt trên bàn...

"Qua một thời gian nữa, chúng ta cũng về trấn đi."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, Phó Cảnh Sâm cười cười: "Không phải em muốn về sao? Trước lễ mừng năm mới chúng ta về một chuyến, em xem có thể nghỉ phép không, chúng ta ra ngoài chơi vài ngày."

Mặt Lục Tinh vẫn đỏ, hé môi nhỏ giọng hỏi: "Muốn đi du lịch sao?" Phó Cảnh Sâm gật đầu: "Ừ."

Bây giờ Lục Tinh vẫn chưa nắm chắc đến lúc đó có thể đi không, nhưng cô chưa từng đi du lịch với Phó Cảnh Sâm, cô muốn đi.

Phó Cảnh Sâm biết cô đang do dự, đuôi lông mày anh khẽ nhúc nhích, không nói gì.

Diệp Hân Nhiên và Cảnh Tâm chờ dưới tầng, lúc Phó Cảnh Sâm và Lục Tinh xuống tầng, Diệp Hân Nhiên cười tủm tỉm nhìn Lục Tinh, cô ấy không nói gì, cứ như vậy nhìn cô.

Lục Tinh quá hiểu rõ loại ánh mắt kia rồi, lúng túng đẩy đẩy Phó Cảnh Sâm, nhỏ giọng nói: "Em đi đây..."

Phó Cảnh Sâm xoa đầu cô, mỉm cười nói: "Nhớ về sớm."

Lục Tinh lái xe, Cảnh Tâm và Diệp Hân Nhiên ngồi đằng sau, suốt cả quãng đường đều trêu chọc cô.

Cuối cùng cô không nhịn được nói: "Hai người trêu chọc tớ, coi chừng tay lái tớ không vững."

Hai người lập tức câm miệng.

Diệp Hân Nhiên hơi lo lắng nhìn Cảnh Tâm: "Em thật sự sẽ không bị nhận ra chứ?"

Cảnh Tâm cam đoan: "Không đâu, cho dù nhận ra cũng không đến nỗi hỗn loạn, dù sao em chưa từng diễn vai nữ chính... Hơn nữa chúng ta chỉ đi dạo vài cửa hàng, không cần lo lắng."

Thật ra đều sai, ba người vừa đi vào cửa hàng, liền nghe thấy có người nhỏ giọng gọi: "Ôi, chân dài thật! Là bình hoa sao?"

Lục Tinh: "..."

Diệp Hân Nhiên: "..."

"Bên cạnh là Tinh Tinh sao?" Lục Tinh: "..."

Diệp Hân Nhiên yên lặng quay đầu nhìn hai người, Cảnh Tâm bình tĩnh kéo vành nón xuống, Lục Tinh kéo khăn quàng cổ chặt hơn.

Cô ấy im lặng nói: "Đi nhanh đi."

Ba người nhanh chóng lên tầng, tiến vào một cửa hàng trang sức nữ, trong cửa hàng ngoại trừ nhân viên hướng dẫn, chỉ có hai ba người khách, Lục Tinh liếc thấy một người hơi quen mắt, là biên đạo tiết mục cô nói chuyện lần trước.

Cô nhíu nhíu mày, cửa phòng thử áo bỗng nhiên mở ra, dáng người cao gầy đi tới chính là Trình Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.