Yêu Không Có Nghĩa Là Bỏ Qua Nhau

Chương 5



Đã có thành tích kiểm tra tháng, bảng danh sách dán trên hành lang năm hai, sau khi tan lớp tôi theo bạn cùng lớp nhìn thành tích. Không ngoài dự đoán của tôi, đứng đầu là tôi, đứng thứ hai là Dĩnh Hân, đứng thứ ba… Hả! Không thể nào! Đứng thứ ba ghi là Nhạc Vũ Tường! Sao có thể như vậy được!

“Có nhầm không vậy hả! Ba vị trí đầu tiên đều bị lớp năm năm hai ôm trọn!”

“Nhạc Vũ Tường kia là ai vậy?”

“Là anh trai của Nhạc Vũ Lâm, trông cực kỳ đẹp trai!”



Không để ý đến thảo luận của bọn họ, tôi xông về phòng học, tên kia còn nằm bò trên bàn ngủ. Tôi đi tới đập bàn anh.

“Này! Sao anh làm được vậy?”

Anh ấy chậm rãi đứng lên, mắt vẫn mờ mịt buồn ngủ.

“Cái gì?”

“Sau anh có thể đậu hạng ba?” Tôi sải bước ngồi ghế ở bàn trước anh, đối mặt với anh.

“Cứ như vậy mà thi thôi.” Mặt anh không chút thay đổi.

“Làm sao có thể được? Bình thường anh cũng không nghe giảng, chỉ biết ngủ!” Lẽ nào anh ấy là thiên tài.

Anh không lập tức trả lời, cười nhìn tôi một lúc, thấy tôi sợ hãi.

“Sao em biết anh không nghe giảng bài? Em lúc nào cũng nhìn anh à!?” Anh cười đắc ý.

Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.

“Bởi vì…” Không biết nên nói gì, mặt của anh từ từ nhích lại gần.

“Không được, nơi này là phòng học…”

“Sẽ không có ai thấy…”

Biết rõ là rất nguy hiểm, nhưng tôi vẫn không kìm chế được khẽ nhếch miệng, chờ đợi đụng chạm của anh.

“Ai nói không có ai nhìn thấy hả!” Thanh âm từ cửa truyền đến, lòng tôi căng thẳng. Tôi vội vàng quay đầu, thì ra là Dĩnh Hân. Tôi thở phào một cái.

“Bị cậu hù chết rồi!” giọng nói tôi chỉ trích.

“Ai bảo hai người ngông cuồng như vậy, chỗ này dù gì cũng là phòng học đó!” Cô vừa nói vừa đi tới.

“Hai người các cậu vậy mà lại là huynh đệ cấm luyến!”

Tôi đỏ mặt, vẻ mặt anh không sao cả ngửa lưng tựa vào ghế ngồi,

“Mắc mớ gì đến cậu hả!”

“Ơ kìa! Qua sông đoạn cầu! Lúc trước không biết là ai vậy, bộ dạng muốn khóc hỏi tớ.” Cô đổi giọng “Tớ với anh ấy, đến cuối cùng là loại tình cảm gì.” Cô gái này sao lại như vậy hả!

“Ha hả!” Anh ấy vậy mà cười ra tiếng rồi.

“Anh!” Tôi thẹn quá hóa giận hận không thể bóp chết bọn họ.

Đi học, lần đầu tiên hình như anh ấy không ngủ, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đã đi du lịch tới nước nào rồi!

Tôi cảm thấy Dĩnh Hân túm tôi, tôi quay đầu lại nhìn cô.

“Cậu rất thích cậu ấy sao?” cô nhỏ giọng.

“Cậu có ý gì?” tôi cũng nhỏ giọng.

“Tớ khuyên cậu không nên quá thích cậu ấy, tớ cảm thấy cậu ấy là lạ, chỗ nào lạ lại không nói ra được.” cô chăm chú nhìn tôi “Tớ không muốn cậu bị tổn thương!” tôi hiếm có thấy được ánh mắt chân thành của cô. Mặc dù không biết cô nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy quan tâm tôi, dù sao chúng tôi là bạn thân nhất, nếu không phải có sự xuất hiện của anh ấy, có thể tôi sẽ thích cô bé bình thường không nghiêm chỉnh, nhưng khi bắt đầu đứng đắn lại cực kỳ nghiêm túc này.

“Biết rồi, đứa ngốc!”

Cả trường đã không còn người nào rồi, kiểm tra giữa kỳ vừa qua, các thầy cô đều rất vội vàng. Thân là học sinh xuất sắc gần như mỗi ngày tôi đều ở lại giúp đỡ. Mặc dù hơi mệt, chẳng qua đáng để vui mừng là bất kể tôi bận đến khuya bao nhiêu, cũng có anh ấy chờ tôi, sau đó cùng nhau về nhà.

Tôi trở lại phòng học, bình thường anh ấy đều ở trong phòng học chờ tôi. Mở cửa, lại không nhìn thấy anh ấy.

“Anh?” tôi bước vào, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa. Tôi quay đầu lại thì thấy anh đứng bên cạnh.

“Anh đứng đây làm gì vậy? Có thể về rồi!” Tôi vừa nói vừa xoay người dọn dẹp tập sách của tôi.

Tôi cảm thấy anh đi về phía tôi, sau đó từ đằng sau ôm lấy tôi. Lúc tôi còn đang nghi ngờ, anh hôn lên gáy tôi.

“Hôm nay không về nhà nhé!…” Giọng anh hơi khàn khàn.

“Cái gì?” Tôi quay người lại, chẳng qua vẫn còn ở trong ngực anh. Ánh mắt anh nửa khép, bên trong có dục vọng tôi không quen thuộc.

Không đợi tôi mở miệng lần nữa, anh sát lại hôn lên môi tôi, gần như là ngậm vào. Anh ngậm trong miệng cẩn thận liếm, sau đó tầng tầng lớp lớp mút thỏa thích. Đầu lưỡi anh tiến vào trong miệng của tôi, sau đó điên cuồng quấy nhiễu. Chúng tôi chưa từng hôn kịch liệt đến thế, tôi gần như không thở được. Tay anh đưa vào trong quần áo của tôi, áo của tôi bị cuốn đến trước ngực. Anh buông miệng tôi ra chuyển qua ngậm chặt thứ trước ngực. Tôi trợn mắt há mồm, muốn đẩy anh ra nhưng hình như không có bất kỳ sức lực gì. Một tay anh ở trên ngực tôi xoa nắn, tay kia cởi thắt lưng của tôi ra.

“Ưm… không muốn…” Đây là giọng nói của tôi sao, tôi gần như không nhận ra được.

Tay anh luồn vào trong quần của tôi, sau đó cầm lấy! Theo hô hấp nhanh hơn của tôi, động tác của anh cũng ngày càng nhanh. Tay của anh ở ngực tôi dời đến sau lưng tôi, từ phía sau chui vào quần của tôi rồi. Anh ấy đang sờ chỗ nào vậy hả? Đột nhiên một ngon tay duỗi vào.

“Không được!” tôi đẩy anh ra.

Tôi vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, khi tôi ngẩng đầu lên nhìn anh lại đối mặt với một đôi mắt lạnh lẽo.

“Chuyện này…” tôi không biết làm sao, ánh mắt anh lạnh như băng, làm cho lòng tôi đều luống cuống.

“Trở về đi.” anh không cảm xúc nói một câu, sau đó xoay người đi.

Cả người tôi lạnh không rõ, phảng phất như tình cảm mãnh liệt vừa rồi chưa từng xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.